Khúc Cửu Nhất vừa bế quan là bế quan khoảng nửa tháng.
Trong nửa tháng này, Tạ Tụ cũng chẳng biết bản thân sống như nào? Hắn không đọc vào đầu được quyển sách nào, cũng chẳng nghiên cứu được dược vật gì nhưng không có việc gì cũng tới chỗ Khúc Cửu Nhất bế quan để ngóng trông. Tuy biết chính mình tới nhìn cũng chẳng nhìn ra cái gì nhưng ít nhất như vậy thì có thể khiến Tạ Tụ an lòng một chút.
Hết cách.
Tuy lúc ấy, Khúc Cửu Nhất nói "Thử xem" nhưng trước khi chưa nhìn thấy y, Tạ Tụ sẽ luôn nghi ngờ có phải mình đã nằm mơ hay không.
Lúc ấy, sao mình lại say ngất đi nhỉ?
Mỗi khi nghĩ tới điều này, Tạ Tụ cứ hối hận mãi.
Rượu là độc dược có hại cho bụng, vì sao hắn lại không ý thức được chuyện này nhỉ?
Khi hắn mượn rượu để tiếp thêm can đảm, nào nghĩ được chính mình cũng sẽ ngã ra đất đâu chứ? Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, điều Tạ Tụ muốn làm nhất bây giờ là chờ Khúc Cửu Nhất xuất quan, bọn họ nói chuyện lại đàng hoàng.
Còn về lúc ấy muốn nói chuyện gì, nói thật, Tạ Tụ cũng chưa nghĩ xong.
Hắn thực ra cũng chẳng rõ, bình thường giữa tình lữ nên làm như nào mới tốt. Những trường hợp ở Toái Ngọc Cung rõ ràng rằng không thể áp dụng cho hắn và Khúc Cửu Nhất được.
Nhưng... ít nhất cũng phải gặp được người đã.
Ôm tâm tình như vậy, tới khi Khúc Cửu Nhất xuất quan, người đầu tiên xông lên ôm y là Tạ Tụ cũng có thể hiểu được.
Những người khác của Toái Ngọc Cung cũng rất thức thời dời tầm mắt.
Các nàng cũng chẳng thể nhìn được, cung chủ sẽ tức giận!
Khúc Cửu Nhất được Tạ Tụ ôm chặt vào lòng, tuy vậy điều này y cũng đoán được trước rồi.
Tốt xấu gì cũng là người yêu mới ra lò, y nên bao dung nhiều hơn một chút.
Với võ công hiện tại của y, Tạ Tụ muốn làm cái gì, y lập tức có thể đoán được. Sở dĩ có thể bị Tạ Tụ ôm lấy không phải cũng là vì y đã nhận ra động tác của Tạ Tụ rồi sao?
Tuy vậy, nói đi cũng phải nói lại, Tạ Tụ vậy mà lại chủ động như vậy, thực sự khiến y bất ngờ! Rốt cuộc, trước kia y không cẩn thận hôn Tạ Tụ một cái, Tạ Tụ hoàn toàn giả ngu giả ngơ, vốn chẳng để trong lòng. Khúc Cửu Nhất sẽ cho rằng giữa mình và Tạ Tụ là tình huynh đệ thuần khiết cũng có một phần công lao của Tạ Tụ.
Nếu không phải trước đó, Tạ Tụ giả ngu quá thành công, y có tới mức luôn hiểu lầm quan hệ của hai người họ không?
Dù sao, Khúc Cửu Nhất tuyệt đối không thừa nhận bản thân có EQ thấp.
Còn về việc trước khi y bế quan, ôm Tạ Tụ về phòng rồi mới phát hiện ra trước đó, bản thân lúc hiểu lầm Tạ Tụ, cảm xúc lên xuống phập phồng biết bao nhiêu thì lại là một câu chuyện khác.
Trước nay chẳng có tiểu tình nhân nào cả.
Y chính là người Tạ Tụ thích!
Khúc Cửu Nhất thấy may mắn vô cùng khi lúc ấy Tạ Tụ đã say ngủ mất rồi. Nếu không chỉ e y cũng thẹn quá thành giận, đánh ngất Tạ Tụ trước.
Hết cách, quả là một mớ hỗn độn.
Y, Tạ Tụ, đệ tử Toái Ngọc Cung và cả những người trong giang hồ kia đều chẳng cầm cùng một kịch bản.
Kết quả, tới cuối cùng vẫn có thể thuận lợi giải quyết được mọi chuyện.
Chỉ có thể nói, y hồng phúc tề thiên, thân là người xuyên việt đã được chú định rằng sẽ không giống với người thường.
Tạ Tụ ôm Khúc Cửu Nhất hồi lâu, ngay lúc Khúc Cửu Nhất sắp cho rằng có phải Tạ Tụ lại ngất ra không thì Tạ Tụ cũng buông lỏng tay.
Người trước mắt này, thực sự là Khúc Cửu Nhất, không phải ảo giác bất chợt xuất hiện.
Tạ Tụ buông y ra, lui về sau hai bước, khóe mắt thấy các đệ tử Toái Ngọc Cung đang nhìn đông nhìn tây, nhìn gì cũng chẳng có nhưng cũng chẳng nhìn hắn.
Tức thì, hắn phản ứng được chính mình vừa làm cái gì, nháy mắt đỏ cả mặt.
Trước mặt mọi người, trực tiếp ôm nhau như vậy hình như có hơi... có hơi đồi phong bại tục.
Nhưng chuyện cầm lòng không đậu ấy, hắn cũng đâu muốn.
"Khụ, huynh nhiệt tình quá nha" Khúc Cửu Nhất vốn không muốn trêu chọc Tạ Tụ, y cũng biết da mặt Tạ Tụ mỏng, nếu trêu thêm chỉ e Tạ Tụ lại dỗi mình. Nhưng không chịu được cảnh Tạ Tụ cố tình bày ra dáng vẻ ấy trước mặt y, y thực sự nhịn không nổi.
Ngay cả những người thường thấy chó mèo cũng biết, dẫu biết rằng chúng chưa chắc sẽ để ý tới mình nhưng vẫn không nhịn được trêu một chút.
Nếu đổi lại là nhà mình nuôi thì trêu chúng nó càng chẳng có áp lực tâm lý gì cả.
"Em bế quan một tháng rồi, ta chắc chắn sẽ lo lắng" Tạ Tụ trúc trắc nói hết một câu, ngay sau đó lại giữ chặt tay Khúc Cửu Nhất, "Để ta nhìn xem, em có bị thương ở đâu không?"
Nhưng sau khi bắt mạch xong, Tạ Tụ lại phát hiện mạch đập Khúc Cửu Nhất mạnh mẽ, có lực, hơn nữa, những luồng nội lực vốn len lỏi trong cơ thể y đã bị một luồng lớn hơn cắn nuốt.
Hiệu quả này còn tốt hơn cả lần ngâm thuốc tắm trước.
Hiện giờ, hơi thở của Khúc Cửu Nhất cũng có sự thay đổi. Nội lực y như nước sông cuồn cuộn, triền miên không dứt, những vết thương bên trong hắn muốn điều trị cho Khúc Cửu Nhất trước kia cũng biến mất không thấy đâu.
Tuy vậy, phần ở bụng kia vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Chỉ e muốn mang thai con nối dõi vẫn vô cùng khó khăn.
Nhưng người có võ công càng cao càng khó sinh hài tử, đây cũng là một quy tắc ngầm được giang hồ công nhận, Tạ Tụ thực ra không để ý cái này.
Không sinh được càng tốt, như vậy thì Khúc Cửu Nhất mới có thể thanh thản, yên ổn làm một nam nhân chân chính.
Nếu bị người khác biết được Khúc Cửu Nhất là song tính, chỉ e ánh mắt những người trong giang hồ nhìn Khúc Cửu Nhất sẽ có biến hóa.
Bây giờ, sao Tạ Tụ nỡ để Khúc Cửu Nhất chịu khổ chứ?
Có thể bình an, vẻ vang sống nốt quãng đời còn lại đã là chuyện nhiều người nghĩ cũng chẳng dám rồi.
"Em... em trở thành tông sư rồi?" Tạ Tụ có hơi không tin được nhưng mọi dấu hiệu đều chỉ về một khả năng này.
Khúc Cửu Nhất còn chưa tới hai mươi tuổi!
Tông sư học võ đạo chưa tới hai mươi năm, cho dù ở trong thoại bản cũng chẳng có.
Khúc Cửu Nhất thực sự muốn trở thành một thế hệ truyền thuyết hoặc thần thoại trong võ lâm.
Ai có thể tin được?
"May mắn, may mắn thôi" Ngoài miệng Khúc Cửu Nhất khiêm tốn nhưng trên mặt lại là kiêu ngạo tự đắc, "Nói tới cũng xem như thao tác cơ bản. Ta vượt cấp đánh Boss, chắc chắn phải thăng cấp. Hơn nữa, cho dù Lưu Phù Gian kia là một tông sư hơi yếu thì cũng là tông sư. Hồng Liên đạo có thể thẳng tay phái một tông sư như vậy đi tìm chết thì cho thấy rằng tông sư chẳng đáng tiền. Nếu tông sư không đáng mấy đồng thì ta đương nhiên có thể trở thành tông sư"
Đây cũng là kịch bản kinh điển của thế giới võ hiệp.
Đó chính là giá trị vũ trang ngày càng tăng.
Giai đoạn đầu, một cao thủ tam lưu cũng là một tồn tại mà bóng lưng của hắn là thứ nhân vật chính khó với tới được. Chờ tới giai đoạn giữa, cao thủ nhất lưu cũng có thể là pháo hôi. Tới giai đoạn sau cùng, nếu không phải ẩn sĩ cao nhân thì cả lời thoại cũng chẳng có. Mà bất cứ đối thủ xuất hiện ở giai đoạn đầu cứ một người mới lên sàn thì vật ngã một người.
Giá trị vũ lực của thế giới võ hiệp được căn cứ theo thực lực của Boss.
Thực lực của Boss mạnh, thực lực của vai chính đương nhiên cũng trở nên mạnh hơn.
Nếu không, chuyện xưa phát triển tiếp thế nào được? Khúc Cửu Nhất sớm đã đoán trước được điều này.
Một tông sư thì có sao, phía trên không phải còn có đại tông sư hay sao?
Nếu là thế giới coi trọng võ học thì còn có thể xé rách thời không, sống được mấy trăm năm ấy!
Trên thực tế, trước khi chết, lúc Lưu Phù Gian truyền nội lực vào cơ thể Khúc Cửu Nhất, y cũng đã gần đột phá được ngạch của tông sư rồi nhưng vì để an toàn quật khởi, y lại tốn thêm một tháng để ổn định thực lực của mình thôi.
Đương nhiên, cũng là để mình và Tạ Tụ bình tĩnh lại.
"Sao có thể là may mắn được?" Tạ Tụ thấy rất vui cho Khúc Cửu Nhất, "Em thành tông sư rồi, cho dù Hồng Liên đạo theo dõi em cũng chẳng cần sợ hãi nữa"
"Suỵt, lời này không thể nói tùy tiện được" Khúc Cửu Nhất đặt một ngón tay lên môi Tạ Tụ, ý nói họa từ miệng mà ra đấy huynh.
Mặt Tạ Tụ càng đỏ hơn.
Hửm?
Khúc Cửu Nhất chú ý tới nét mặt của Tạ Tụ, đột nhiên cảm giác ngón tay đi sai rồi.
Khụ.
Vừa rồi có hơi sốt ruột, ngón tay cũng sắp nằm giữa hai môi Tạ Tụ rồi.
Tuy rằng chưa đi vào hết nhưng đầu ngón tay vẫn đụng phải một ít.
... Cơ mà, xúc cảm ở môi Tạ Tụ khá tốt.
Trước kia hôn một lần, sao lại không phát hiện ra nhỉ?
Nhớ tới lúc ấy mình mọc "nốt chu sa", lại bị Tạ Tụ hiểu nhầm, chính mình bị dược vật kỳ lạ kia làm cho mất kiểm soát, Khúc Cửu Nhất cũng thấy hơi ngượng.
Quay đầu nhìn lại, lúc ấy bản thân mình còn không phải là chơi trò lưu manh sao?
Cũng may, đối tượng lưu manh bây giờ là người của mình, cuối cùng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Nếu không, chính mình ăn thiệt lớn rồi.
Hửm?
Từ từ.
Nghĩ như vậy thì chính mình và Tạ Tụ trước khi đính ước đã trao cho nhau nụ hôn đầu tiên rồi à?
Chẳng lẽ là duyên phận trời định?
Đoạn tình cảm này có hơi quen mắt.
Khúc Cửu Nhất yên lặng nhớ lại, phát hiện kịch bản hôn môi trước khi có ý với nhau hẳn là thiết lập của nam, nữ chính.
"Cung chủ, người đang nghĩ gì vậy?" Mắt thấy cung chủ và trưởng lão đột nhiên im lặng, không khí vô cùng ngượng ngập, Tuyết Tiêu Tiêu không thể không gánh lấy chức trách Đại sư tỷ của Toái Ngọc Cung, chủ động đánh vỡ sự im lặng.
A a a, cung chủ và trưởng lão rốt cuộc có chuyện gì?
Đều đã đính ước tỏ tình rồi, còn một tháng không gặp, đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, lúc này còn chơi đơn thuần mặt đỏ tim đập à? Không phải nên nhanh chóng tìm căn phòng lăn một cái, quấy bùng tình cảm lên sao?
Các nàng biết cung chủ sẽ xuất quan trong mấy ngày này nên các loại phòng đều đã chuẩn bị tốt cho cung chủ và trưởng lão rồi!
Tâm mệt.
Nếu đổi lại là đệ tử Toái Ngọc Cung các nàng, nói chuyện tình cảm cũng được, hoặc là xin lỗi gì đó cũng được, trước tiên nên lăn giường đã, chỉ cần lăn vui vẻ thì tất cả đều có thể bỏ qua.
Đơn giản, dễ hiểu.
Trước kia, cung chủ nói sao cũng lớn lên ở Ngọc Ngõa đài, sao lại không học được chứ?
"Ta chỉ đang nghĩ chuyện lần ấy ta hôn Tạ Tụ..." Khúc Cửu Nhất cũng không ngẩng đầu lên, "Ta càng nghĩ càng thấy đây hình như là kịch bản oan gia hoan hỉ. Ài, ý của ta là ta cho rằng chuyện này chỉ xảy ra giữa nam, nữ chính"
Y không ngờ rằng có thể xảy ra giữa hai nam nhân đấy.
À, không đúng, giữa nam nhân và nam nhân cũng có kiểu kịch bản này nhưng... Hình như đều không phải là phong cách võ hiệp đứng đắn thì phải.
"Hửm? Cung chủ, khi nào thì người và Tạ trưởng lão hôn nhau? Không phải hai người đã lâu chưa chung phòng sao?" Tuyết Tiêu Tiêu nói xong hận không thể cho mình một cái tát.
Mẹ nó!
Việc riêng của cung chủ và trưởng lão, ngươi nhọc lòng nhiều vậy làm gì?
Với võ công của cung chủ, muốn lén gặp trưởng lão còn để ngươi phát hiện à?
"Em nhớ rõ?" Tạ Tụ chợt choàng tỉnh.
Hắn và Khúc Cửu Nhất tính đi tính lại, hẳn là chỉ có một lần hôn môi.
Nhưng Khúc Cửu Nhất không phải vì viên đan dược mà quên mất chuyện lúc trước sao? Sao nào, nghe giọng của Khúc Cửu Nhất, y thực ra chưa quên đâu!
Nếu Khúc Cửu Nhất nhớ rõ, lại cố tình ra vẻ không nhớ, như vậy bên trong có thể có ít chuyện có thể nói rồi.
Toi rồi!
Trong lòng Khúc Cửu Nhất cũng hoảng loạn vô cùng.
Y vậy mà nói cả chuyện trong lòng ra rồi.
A a a, đáng chết, sao đột nhiên y lại sơ ý như vậy?
Quả nhiên, yêu đương sẽ khiến chỉ số thông minh của con người giảm sút sao? Nhưng tốc độ hạ xuống có phải có hơi nhanh quá rồi không.
Khúc Cửu Nhất xấu hổ đứng tại chỗ, không biết nên nói sao mới tốt.
Y lúc ấy..
Được rồi, hình như là y không đúng.
Nhưng thời gian cũng đã qua lâu vậy rồi, lôi chuyện cũ ra nói hình như cũng chẳng cần mà.
"Cung chủ, ta nghĩ, vết thương của lão Tam hẳn đã khỏi rồi, ta sẽ đi hỏi hắn một chút chuyện trước khi hắn bị thương" Tuyết Tiêu Tiêu thấy cảnh tượng này, phát giác không ổn, chỉ muốn mau chóng chạy trốn.
Trong một tháng này, không ít lần nàng tới tìm Tạ trưởng lão hỗ trợ trị bệnh.
Cũng may, tuy Tạ Tụ thất thần nhưng y thuật không sao, tuy chưa thể nhổ hết độc tố cho lão Tam nhưng cũng đã khiến cho lão Tam đi lại được như người bình thường rồi.
Thậm chí, Tạ Tụ còn dùng một loại thuốc mỡ đắp lên mặt lão Tam, dùng vải bố trắng quấn từng vòng lên. Tính thời gian, hình như hôm nay tháo xuống được rồi. Nếu hồi phục tốt, nàng cũng có thể thấy được khuôn mặt thật của lão Tam.
Trời xanh phù hộ, hy vọng lão Tam đừng trông quá xấu.
Tuyết Tiêu Tiêu cũng chẳng biết vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy, tóm lại, đệ tử Toái Ngọc Cung các nàng không xấu!
Đây là vấn đề về nguyên tắc.
"Cung chủ, ta nhớ ra kiếm pháp ta chưa học xong"
"Cung chủ, thuộc hạ... Thuộc hạ tới tháng rồi, đau quá"
...
Các đệ tử Toái Ngọc Cung từng người một trốn đi hết.
Không khí quá kỳ quặc rồi.
Rất xin lỗi cung chủ đại nhân, chuyện của người và trưởng lão vẫn nên do người giải quyết đi.
Này này.
Bình thường, lúc xem náo nhiệt, các ngươi một người cũng chẳng thiếu, bây giờ tới lượt các ngươi đấu tranh anh dũng thì các ngươi chạy hết? Trong mắt các ngươi có còn cung chủ là ta hay không?
"Chuyện này, ta cảm thấy ta có thể giải thích một chút, ha ha, ta nói là sau khi ta tiến lên tông sư mới nhớ được lại, huynh có tin không?" Khúc Cửu Nhất cười trừ.
Tạ Tụ dùng sự im lặng biểu đạt thái độ của mình.
Hắn vốn chẳng tin!
Không nói lời nào đã là sự dịu dàng cuối cùng của hắn.
Nguy to rồi!
Khúc Cửu Nhất cảm thấy giờ phút này, tình cảnh này còn nguy hiểm hơn cả lúc Lưu Phù Gian đánh nhau.
Bộ dáng Tạ Tụ tức giận, y may mắn được chứng kiến vào một tháng trước.
Đừng nói là y, lúc ấy, tất cả các nhân sĩ võ lâm ở đó đều rụt cả cổ.
Tạ Tụ này không dễ dây vào.
"Thực ra... thực ra lúc ấy ta rất ngại" Khúc Cửu Nhất biết chuyện tới nước này đã hết đường để lui, thay vì gắt gao cắn chặt chi bằng để mình được giảm nhẹ tội danh, "Lúc ấy, chúng ta là hảo hữu chí giao, ta khinh bạc huynh đương nhiên là ngại thừa nhận rồi"
"Chẳng lẽ không phải vì em sợ ta thẹn qua hóa giận, không trị liệu giúp em sao?" Giọng Tạ Tụ không nghe ra cảm xúc gì nhưng Khúc Cửu Nhất cảm thấy da gà y nổi hết lên rồi.
Lạ quá.
Bây giờ, y đã là tông sư rồi, sao lúc đối mặt với Tạ Tụ, lại cảm nhận được áp lực chưa từng có cơ chứ?
Tạ Tụ lén học trộm trong một tháng mình bế quan à?
"Cũng có một ít là vậy nhưng ta tin rằng, với ý thức trách nhiệm của huynh, chắc chắn không làm ra chuyện bỏ lại người bệnh" Khúc Cửu Nhất khen Tạ Tụ một chút, sau đó quyết đoán quăng nồi, "Nhưng lúc ấy, vì dược lực mà ta làm ra ít chuyện kỳ quái, cũng chẳng thể trách ta được. Suy cho cùng, viên dược kia là thứ trong phòng huynh"
Tạ Tụ thấy Khúc Cửu Nhất đổi trắng thay đen mà sợ ngây người.
Nói đi nói lại, lại thành hắn sai rồi?
"Sau này ấy, huynh vẫn nên cất mất thứ dược cổ quái này cho kỹ" Khúc Cửu Nhất khuyên bảo hợp lý, "May là trước đó ta uống phải dược này, nếu là người khác, còn chưa biết sẽ ra sao đâu!"
....Viên dược đó ta cất đủ kỹ.
Nhất thời Tạ Tụ không biết trả lời sao.
Khúc Cửu Nhất thấy Tạ Tụ không nói gì, trong lòng thầm mừng, tình yêu như chiến tranh, yêu đương phải nắm quyền chủ động mới được. Võ công của y cao hơn Tạ Tụ, thuộc hạ nhiều hơn Tạ Tụ, thấy sao cũng là người chiếm ưu thế, nếu bị Tạ Tụ dọa sợ, không phải là lãng phí trắng trợn điều kiện tuyệt vời của mình à?
"Cho nên, chuyện này qua rồi thì qua thôi" Khúc Cửu Nhất mềm giọng nói, "Huynh xem, huynh cũng đâu có hại gì mà đúng không? Đó là nụ hôn đầu tiên của ta, ta đã tặng cho huynh như vậy rồi. Bây giờ, hai người chúng ta sắp ở bên cạnh nhau, nụ hôn ấy còn là nụ hôn đính ước của chúng ta, huynh hẳn phải vui vẻ mới đúng, tức giận làm gì?"
Tạ Tụ nghe cũng muốn cười.
"Huynh cười rồi, vậy chuyện cứ cho qua nhé" Khúc Cửu Nhất thấy sắc mặt Tạ Tụ không còn nghiêm túc nữa, càng thấy mình anh minh hơn người.
Ừm, tuy rằng mình chưa yêu đương với ai nhưng vừa ra tay là cấp bậc đại sư.
Nhìn xem, nguy cơ to như vậy bị mình hóa thành hư không rồi.
Dỗ tiểu tình nhân ấy, chẳng khác gì với dỗ bằng hữu, có gì khác nhau đâu, hơn nữa, kịch bản nhiều vô kể. Khúc Cửu Nhất y rõ rành rành kịch bản võ lâm giang hồ, huống chi là dăm ba vụ yêu đương?
Một người ngây thơ, thiện lương như Tạ Tụ chỉ cần mình dùng chút thủ đoạn, chắc chắn có thể khiến đối phương khăng khẳng một mực với mình.
Khúc Cửu Nhất đi tới, muốn nắm tay Tạ Tụ.
Kéo kéo tay nhỏ, cùng đi ăn bữa cơm, chuyện này cứ qua như vậy, y cũng có thể quy hoạch lại rõ ràng một chút tương lai sau này với Tạ Tụ nên như nào?
Yêu đương ở hiện đại đơn giản là ăn cơm, dạo phố, xem phim, du lịch và lăn giường.
Bây giờ sao, không xem phim được thì đi nhìn giang hồ, dạo phố du lịch thì là du ngoạn giang hồ, còn về lăn giường...
Thực ra chưa vội.
Người nghiêm túc đứng đắn như Tạ Tụ hẳn là không dễ dàng lăn với y đâu, vẫn là tìm cơ hội tốt, vun đắp bầu không khí mới được. Nếu không, Tạ Tụ e là xấu hổ chết mất, hơn nữa, nói không chừng, nhất thời kích động còn dùng dược áp chế mình.
Ừm, Tạ Tụ thực sự làm được.
Bất tri bất giác, Khúc Cửu Nhất đã nghĩ rất nhiều.
Khi Khúc Cửu Nhất tới gần, Tạ Tụ đã chủ động nắm tay y.
"Lời vừa rồi của em..." Tạ Tụ cố ý ngừng một chút, chờ tới khi Khúc Cửu Nhất ghé tai tới gần, mới nói tiếp, "Một chữ ta cũng không tin"
"Tạ Tụ, giữa người với người quan trọng nhất là gì huynh biết không? Chính là tín nhiệm. Huynh thế mà không tin ta?" Khúc Cửu Nhất nhịn không được nói ra những lời hơi tâm cơ, giả vờ vô tội.
"Thời gian ta và em ở cạnh nhau cũng không tính là ngắn, cái khác ta không rõ lắm nhưng mỗi khi em nói dối, sắc mặt em sẽ rất đắc ý" Tạ Tụ chậm rì rì nói, "Lời nói dối của em càng cao siêu, biểu hiện của em càng hợp tình hợp lý, em có biết không?"
Có, có sao?
Khúc Cửu Nhất theo bản năng dùng tay trái đang để không xoa mặt mình.
"Em xem, em chột dạ" Tạ Tụ nhìn chằm chằm tay trái của Khúc Cửu Nhất.
Tay của Khúc Cửu Nhất ngừng giữa không trung, xoa cũng không được, buông cũng chẳng xông.
Trong đầu y chỉ có mấy chữ to đùng,
Tạ Tụ, học hư rồi!
"Tuy rằng không tin những lời ấy của em nhưng có một câu ta thấy em nói đúng" Tạ Tụ thấy bộ dáng chột dạ, tức giận thở phì phò của Khúc Cửu Nhất, không những không thấy đáng giận mà ngược lại chỉ thấy y đáng yêu.
"Ơ? Nói gì cơ?" Khúc Cửu Nhất bị Tạ Tụ hủy mất bậc thang đi xuống, bây giờ cũng chẳng còn tự tin nói chuyện.
Hự...
Vẫn là Tạ Tụ Tạ đại khuê tú trước kia tốt hơn, sao cũng dễ lừa. Không giống như bây giờ, huynh ấy chẳng những không dễ lừa mà còn lừa ngược lại y?
Người thành thật một khi hắc hóa thì thật mẹ nó không trêu vào được.
"Nụ hôn kia là nụ hôn đính ước, câu này ta rất thích" Ánh mắt Tạ Tụ ánh lên chút do dự, hơi xấu hổ nhìn Khúc Cửu Nhất.
Nhưng khi hắn nghe thấy lời này, thực sự có chút rung động.
"Vậy huynh..."
"Cho nên, ta muốn thử lại một lần" Tạ Tụ gom đủ dũng khí, tay trái cũng nắm lấy tay trái của Khúc Cửu Nhất.
Hai người cứ nắm tay nhau như vậy, mặt đối mặt nhìn nhau.
"Thử?" Khúc Cửu Nhất chưa kịp phản ứng lại.
Tạ Tụ lại thẹn thùng nhìn mũi chân mình, vốn không dám ngẩng đầu.
"À.... Huynh muốn hôn ta" Cuối cùng, Khúc Cửu Nhất cũng phản ứng lại.
Vậy cũng rất bình thường.
Giữa tình lữ bình thường với nhau, muốn có chút tương tác thân mật nho nhỏ cũng hết sức bình thường. Hơn nữa, bọn họ đều là nam nhân, ảnh hưởng của hormone chỉ e còn lớn hơn nhiều.
Ý nghĩ này của Tạ Tụ cũng là trình độ yêu đương của học sinh trung học.
Nhưng Khúc Cửu Nhất vẫn khá kinh ngạc.
Bởi vì người này là Tạ Tụ.
Tạ Tụ vậy mà chủ động như vậy? Hơn nữa còn dám chủ động nói ra?
Nhưng ngoài miệng nói thì giỏi mà biểu hiện hơi rụt rè.
Đơn giản mà nói thì không có cái gan ấy.
Khúc Cửu Nhất liếc nhìn bộ dáng đứng thẳng bất an của Tạ Tụ, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Thì...
Thì rất thoải mái!
Cảm giác ấy, Khúc Cửu Nhất cũng không biết nên nói như nào. Rõ ràng là trước kia, Tạ Tụ cũng rất thẹn thùng nhưng không biết sao, dáng vẻ thẹn thùng của hắn bây giờ lại khiến Khúc Cửu Nhất có cảm giác như có một con mèo con đang gãi vào lòng y.
Ngứa ngứa, tê tê.
Nhưng rất thoải mái.
"Khụ, nếu huynh thực sự muốn hôn, hôn một chút cũng không sao..."
Lời còn chưa dứt.
Tạ Tụ đã cúi đầu.
Ở khóe miệng của y, như một con chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước, khẽ khàng hôn một cái.
Chút tâm hự của edit: Nay vẫn là ngày đẹp trời, chúng ta vẫn hy vọng vào một cảnh xôi gì đó đậm đà, mặn mà tí thì vô cùng hợp lý không còn gì hơn, mà các cậu thấy chưa, bạn Tạ hơi ngại chứ bạn thừa chủ động và luôn nắm quyền chủ động =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT