"Cung, cung chủ, nét mặt bây giờ của người có hơi dọa người" Sử Vô Song run lẩy bẩy, cảm giác bản thân thực sự rất đáng thương.
Khí thế tản mát ra từ người cung chủ bây giờ rất đáng sợ.
É...
"Làm sao, chỗ nào đáng sợ?" Khúc Cửu Nhất cố gắng giương khóe miệng nhưng không biết dáng vẻ này trong mắt của Sử Vô Song là điển hình của kiểu ngoài cười trong không cười.
"Khủng bố như thể chuẩn bị nuốt luôn ta vào bụng ấy" Có trời mới biết vào giờ phút này Sử Vô Song nghĩ tới biết bao câu chuyện kinh dị mà khi nàng còn nhỏ, nương nàng kể nàng nghe khi nàng không nghe lời.
Nào là những con ma sói vàng ăn thịt tiểu hài tử, nào là những lão bà ác độc thích bắt những tiểu cô nương chuyên làm việc ác vân vân.
Nét mặt bây giờ của Khúc Cửu Nhất, tới một tiểu hài tử thì bảo đảm nó khóc thét ra về.
"Cung chủ, mới nãy nghe lời người nói, lời như mười năm đọc sách, thuộc hạ học cạn hiểu nông, có thể vẫn còn cần một khoảng thời gian mới hiểu hết hàm ý trong lời của người nói, thuộc hạ cáo từ trước" Sử Vô Song cảm thấy chân của mình bắt đầu run rẩy rồi.
Thấy Khúc Cửu Nhất không bảo nàng ở lại, nàng lúc ấy muốn xoay người rời đi ngay.
"Từ từ"
Khúc Cửu Nhất chợt gọi một tiếng.
"Cung chủ, người có gì cần dặn dò?" Sử Vô Song thấp giọng hỏi.
"Đưa cả đĩa om này đi cho ta" Khúc Cửu Nhất nghiền răng nói, "Bắt đầu từ bây giờ, trừ ba bữa chính ra, bổn tọa không ăn vặt gì nữa!"
"Cung chủ, người thực sự bắt đầu suy nghĩ cẩn thận rằng trong bụng người còn..."
"Bụng của bổn tọa, ngoài mỡ ra không có cái gì khác nữa" Khúc Cửu Nhất âm trầm nhìn Sử Vô Song, "Lập tức biến khỏi tầm nhìn của ta, ngay!"
Sử Vô Song thi triển tốc độ khinh công nhanh nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ.
Nàng ta còn chưa rời khỏi lầu hai đã nghe được từng đợt âm vang từ trong phòng cung chủ.
Các sư tỷ nói, người mang thai tính tình nóng nảy, hóa ra là thật.
Lúc Khúc Cửu Nhất bình tĩnh lại, trong phòng, ngay cả một cái ghế lành lặn bốn chân cũng chẳng có.
Mới nãy bị y vỗ nát xong, y thuận tay quẳng ra ngoài rồi.
Y dám xả giận, y thực sự chỉ dùng chút xíu xiu lực thôi.
Hết cách, bây giờ võ công của y quá cao, một khi không chịu nổi thì rất dễ làm hỏng đồ đạc.
Như căn phòng này bây giờ, ngay cả tường cũng bị y làm lủng một lỗ lớn, chắc sau phải tu sửa lại rồi.
Khúc Cửu Nhất thấy thảm trạng trước mặt mình cũng không nói nên lời.
Kiếp trước nếu y cũng có năng lực như này, biệt đội dỡ bỏ* của quốc gia ngoài y còn ai. Một mình y cũng cân được cả một trăm chiếc xúc đất, thế thì tiết kiệm biết bao chứ?
*Tên tiếng trung của Demolition Team, tạm dịch biệt đội dỡ bỏ, một bộ truyện của DC, nội dung chắc như tên, mọi người có hứng thú tìm hiểu ha.Ài.
May là bây giờ y có tiền.
Không phải chỉ là đồ dùng một phòng thôi sao? Phòng này không được còn có phòng khác.
Khúc Cửu Nhất quyết đoán đổi một căn phòng.
Nhưng khi ra khỏi phòng, Khúc Cửu Nhất chợt cảm nhận được vô số tầm nhìn nóng rực.
Toi rồi.
Quên mất là trong khách trạm vẫn còn có những nhân sĩ võ lâm khác?
Khúc Cửu Nhất quen thói nở nụ cười tươi.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của đại sảnh lầu một, Khúc Cửu Nhất cười chẳng nổi.
Đại sảnh đã chẳng nhìn ra dáng vẻ nó vốn có rồi.
Những món đồ dùng trong phòng bị y ném ra đập lủng cả đất thành cái hố, trong đó còn có một số nhân sĩ võ lâm chắc bị ngộ thương, trên mặt có những vết thương rất rõ ràng.
Mà những nhân sĩ võ lâm đều cầm đao, đầy cảnh giác nhìn lên lầu trên.
Cũng đang ghim chặt Khúc Cửu Nhất trên lầu.
Khúc Cửu Nhất co giật khóe miệng, không biết nên nói gì.
Y có thể nói, thực ra y vốn quên mất bên dưới còn có người không?
Nửa canh giờ trước.
"Võ lâm bát tú, bây giờ chỉ còn võ lâm thất tú, công tử như các ngươi không muốn nhảy vào chỗ trống mà lại tới đây tụ tập, nhàn rồi quá đấy" Một nam nhân trung niên nhìn mấy nam tử tuấn tú ở bàn bên, không nhịn được trào phúng.
Những đệ tử trẻ tuổi của các danh môn chính phải, nói võ công tốt quá là tốt thì cũng chưa tới mức ấy. Nhưng đuổi bắt những tên cướp nhỏ, đánh giết mấy tên người xấu xong đã thổi phồng bản thân lên. Những người trong võ lâm cũng chẳng phải kẻ ngốc, muốn được vang danh không dễ như thế cho nên những đệ tử danh môn kia kéo thành một nhóm, tạo nên thứ gọi là "võ lâm bát tú".
Mượn lời của Khúc Cửu Nhất thì chính là một kiểu khác của nhóm nhạc nam.
Nói thẳng ra là một mình lôi thực lực ra thì chẳng đủ xuất sắc, chỉ có thể gom lại một chỗ. Nếu bên trong có người có thể tự mình tạo nên danh tiếng vang dội hơn, đương nhiên có thể dùng biệt hiệu riêng của chính mình nhưng nếu không được, vẫn có thể tiếp tục làm đại lão trong bát tú này.
Giống như Lâm Hữu Tri của Trấn Nam võ quán là một trong võ lâm bát tú, nếu cho hắn thêm mười năm, chưa chắc đã không thể vạch ra một vùng trời riêng cho bản thân, đáng tiếc hắn còn chưa thể hiện tiềm năng bén nhọn của bản thân thì đã bị giết rồi.
"Danh ngạch của bát tú chúng ta không cần một người ngoài phải lo lắng. Cho dù bây giờ chúng ta thiếu mất một vị trí, cũng không cần mèo hoang chó dại tới gom cho đủ số. Ngược lại là mấy vị huynh đài đây, tôn quý bực này, cho dù ngươi gào khóc đòi vào, sợ là những nữ hiệp trên giang hồ cũng chẳng đồng ý đâu" Người đang nói chính là người có danh tiếng nổi trội nhất trong bát tú, Thúy Phong Sơn Vân Thanh Dương.
Vân Thanh Dương còn là tam đệ tử dòng chính của sơn chủ Thúy Phong Sơn, đôi "Bạch Vân đao" của hắn có thể nói là được Thúy Phong Sơn chân truyền. Bây giờ hắn đã dần dần tạo được tiếng vang cho mình, sợ là chẳng cần bao lâu nữa sẽ có thể chính thức thoát khỏi võ lâm bát tú, trở thành một vị thiếu niên đại hiệp độc lập hành tẩu giang hồ được rồi!
Ở bên cạnh hắn, là những người khác trong bát tú. Cố Thiếu Bình cũng đi theo bọn Vân Thanh Dương tới.
Bọn Vân Thanh Dương đưa Cố Thiếu Bình theo, cũng có tâm tư muốn kéo Cố Thiếu Bình vào vòng "võ lâm bát tú". Lại nghe nói trước đó ở Trấn Nam võ quán, Cố Thiếu Bình có chút dây dưa với cung chủ Toái Ngọc Cung, đưa hắn tới đây, khả năng gặp được cung chủ của Toái Ngọc Cung càng cao. Tới lúc ấy, trước mặt các đồng đạo võ lâm, chính thức tuyên bố Cố Thiếu Bình sẽ trở thành người mới của "bát tú", cũng có thể nhân cơ hội này nâng danh tiếng của bọn họ lên một chút.
"Mồm mép tép nhảy, Thúy Phong Sơn các ngươi dạy dỗ vậy sao, trước mặt tiền bối vô lễ như vậy?"
"Nếu tiền bối quý mến, ta tự sẽ có lễ. Chỉ là huynh đài ngươi ấy, thứ ta nói thẳng, thực sự không xứng để ta có lễ" Vân Thanh Dương khinh miệt nhìn thằng ranh phá đám, hoàn toàn chẳng để đối phương vào mắt.
"Tiểu tử to gan, có dám quyết chiến một phen với ta?"
"Trong khách trạm Duyệt Lai, vẫn nên thôi đi. Nếu huynh đài có ý, ta ở khách trạm Phúc Tự Lai bên cạnh, hoan nghênh huynh đài tùy thời tới khiên chiến"
"Được!"
Vân Thanh Dương nói như vậy cũng khiến không ít người giang hồ đồng thanh hô được.
"Đa tạ chư vị, để mọi ngươi chê cười rồi" Vân Thanh Dương không những không trúng mưu kế của đối phương mà còn mạnh mẽ làm nổi độ tồn tại của bản thân, có thể nói là cực kỳ giỏi giang.
Cố Thiếu Bình cũng rất khâm phục.
Trách sao sư phụ bằng lòng cho mình ra ngoài mở rộng tầm hiểu biết với Vân đại ca, quả nhiên học được nhiều thứ. Nếu Sử gia muội muội cũng có thể tới, chắc chắc sẽ thích Vân đại ca.
Chỉ là không biết bây giờ muội ấy ở đâu.
"Vân Thanh Dương này cũng có chút lề lối" Thanh La âm thầm ghi nhớ biểu hiện của những người giang hồ này, những thứ ấy đều là do cung chủ nói muốn nhìn.
"Biểu hiện cũng khá nhưng thực lực hơi kém" Hồng Tiêu không hề hứng thú với những nam nhân có võ công kém hơn nàng ấy, cũng không biết những danh môn chính phái kia dạy đồ đệ kiểu gì, ai nấy võ công kém chưa nói, mặc tới mặc lui cũng chỉ có màu trắng với xanh da trời, nhìn mãi cũng khiến thẩm mỹ của Hồng Tiêu mệt mỏi.
"Hai vị sư tỷ, ta đi trước một bước" Sử Vô Song đột nhiên vận khinh công, lúc bay qua hai người Thanh La, Hồng Tiêu nói nhanh một câu, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Trực giác của hanh La, Hồng Tiêu cho thấy có gì đó không đúng nhưng chưa đợi hai nàng phản ứng lại, bên trên lầu hai đã có động tĩnh cực lớn.
Ầm...
Một chiếc ghế bay từ trên lầu xuống.
"Có ám khí!"
Phản ứng của nhân sĩ võ lâm bên dưới cũng khá nhanh, Vân Thanh Dương càng là nhân tài kiệt xuất bên trong.
Đao bén rời vỏ.
Ánh đao như sao sáng giữa đêm đông, cho dù là ban ngày cũng sáng chói vô ngần.
Bạch Vân Đao, đao như tên, trắng sáng không tì vết, nhẹ như mây trắng, ánh đao lướt đi càng thu hút ánh nhìn của mọi người. Sơn chủ Thúy Phong Sơn vô cùng thương yêu đệ tử Vân Thanh Dương này, trước khi Vân Thanh Dương xuống núi lang bạt, sau khi hắn học xong, cố ý tìm một đại sư rèn đao có tiếng trong giang hồ, chế tạo đôi song đao này cho Vân Thanh Dương.
Tốc độ rút đao của Vân Thanh Dương nhanh, tốc độ chém đi còn nhanh hơn.
Chỉ thấy tay hắn nắm lấy chuôi đao, chém thẳng xuống cái ghế bay.
Cố Thiếu Bình trợn to mắt, không hề chớp một cái.
Hóa ra lúc Vân đại ca dùng đao lợi hại như vậy?
Vân Thanh Dương lại giỏi như vậy? Xem ra bắt đầu từ những năm xếp hạng, tên của hắn ắt phải xuất hiện ở bên trên rồi. Thực lực cỡ này, thiên phú bậc này, trách sao sơn chủ Thúy Phong Sơn coi trọng hắn như vậy.
Nhưng lúc Vân Thanh Dương dùng sức chém vào ghế bay, lại có một giọt mồ hôi lạnh im lặng rơi xuống.
Hắn vốn nghĩ cũng chỉ là cái ghế bay mà thôi, Bạch Vân đao của hắn mặc dù mỏng nhưng đao sắc vô cùng, chém sắt như chém bùn.
Nhưng lúc chém cái ghế, hắn lại cảm thấy khó khăn.
Ban đầu hắn chỉ dùng ba phần sức, bây giờ phải dùng bảy phần.
Trước đó nghe sư phụ nói, cao thủ đẳng cấp trích lá phi hoa cũng có thể đả thương người. Nếu cao thủ đẳng cấp truyền nội lực vào hoa lá bình thường, vậy những hoa lá ấy sẽ là vũ khí đẳng cấp nhất.
Sau khi hắn có được Bạch Vân đao, cầm món vũ khí sắc bén này đánh bại không biết bao nhiêu kẻ địch. Còn về cao thủ đẳng cấp trong lời sư phụ nói, hắn chưa từng gặp qua. Hắn còn cho rằng sư phụ cố ý lừa hắn, vì để hắn không kiêu căng ngạo mạn mà thôi.
Nhưng bây giờ, hắn gặp được rồi!
Hóa ra trên giang hồ thực sự có cao nhân như vậy?
Bạch Vân đao chém ghế đứt làm đôi, người xung quanh hô hào tốt nhưng lại thấy có rất nhiều đồ bay xuống tiếp.
Ghế tròn.
Ấm trà, chén, đĩa gỗ, bình hoa vân vân.
"Mọi người cẩn thận" Vân Thanh Dương cao giọng hét lên.
"Ha, chẳng qua chỉ là một chén..." Chữ trà còn chưa nói hết, nam nhân nọ ngang ngược ỷ vào công phu ngoại thân của mình bị một chén trà cỏn con chấn bay ra ngoài.
"Phụt" Nam nhân ngã sõng soài xong chật vật bò dậy, miệng phun ra máu tươi, hai mắt như đã mất đi tiêu cự.
"Ta... ta luyện Thiết Bố Sam hai mươi năm, lại bị một chén trà đánh bại?"
Những nhân sĩ võ lâm coi thường đồ vật nhỏ dường như cũng ăn thiệt lớn.
Những thứ đồ bình thường ấy trong cuộc sống, bọn họ dường như chẳng hề chú ý tới.
Nhưng bây giờ, chúng dường như lại trở thành ác mộng của họ.
Sao lại như thế?
Những món đồ này vì sao lại có lực sát thương như thế?
Nhưng những nhân sĩ giang hồ đã chẳng còn thời gian suy nghĩ rồi, việc làm duy nhất bây giờ của bọn họ là chỉ có thể không ngừng tránh khỏi những thứ đồ bị ném tới để bản thân không bị trọng thương.
Đương nhiên, cho dù làm vậy, người bên trong khách trạm cũng chẳng ai muốn chạy.
Vốn có lời đồn, cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất ở một gian phòng trên lầu hai. Những thứ này, rất có khả năng là vị Khúc cung chủ đó ném xuống.
Có lẽ, đây là vì kiểm tra thực lực của bọn họ.
Dẫu rằng trong lòng bọn họ ghen tị chết được với Khúc Cửu Nhất nhưng bọn họ cũng biết, nếu được Khúc Cửu Nhất coi trọng, cho dù đi theo y làm một việc thôi cũng đã là căn cơ sau này cho bọn họ sống yên ổn trên giang hồ rồi.
Bọn họ có thể đi vào đây được, ở trên giang hồ cũng coi như nhân vật có máu mặt, nếu lúc này lùi bước bỏ trốn, sau này cũng chẳng cần ra ngoài gặp người nữa rồi.
"Hồng Tiêu, cung chủ tức giận, chúng ta phải trốn đi, những người giang hồ này không trốn, xem ra chúng cũng có chút can đảm đây" Thanh La và Hồng Tiêu đã trốn tới một góc khuất của lầu hai rồi, bảo đảm những thứ kia ném không tới họ.
Các nàng không dám rước xui từ chỗ Khúc Cửu Nhất đâu.
"Ta thấy là ngu muốn chết" Hồng Tiêu chẳng khách khí gì chê cười, "May mà cung chủ chẳng xả giận nhằm vào họ, nếu không bọn họ ngốc như thế, bây giờ e là đã chết ngắc hết rồi"
"Hồng Tiêu tỷ, cung chủ đã ném bao nhiêu đồ ra rồi, sao vẫn chưa dừng lại vậy?"
"Trong phòng còn một đống đồ bài trí đấy" Hồng Tiêu trầm mặc một lúc lại nói, "Nhưng chắc cũng nhanh thôi, đồ trong phòng bị ném ra hết thì cung chủ cũng sẽ ra ngoài"
Cho nên.
Lúc Khúc Cửu Nhất ra ngoài, nhìn thấy được cảnh tượng này.
Đại sảnh lầu một đã thảm chẳng nhìn nổi được rồi, những người giang hồ này cũng bị thương vết to vết nhỏ, muốn tìm một người không bị thương cũng khó.
Ngay cả Cố Thiếu Bình, trên mặt cũng bị thương.
Khúc Cửu Nhất hơi chột dạ.
Y không cố ý đâu.
||||| Truyện đề cử:
Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Ai biết những người giang hồ này nghĩ gì, thấy đồ bay tới cũng chẳng tránh đi, bị đập trúng là đúng không phải sao?
Quả nhiên đầu óc có bệnh.
Là cung chủ Toái Ngọc Cung, đại lão nổi tiếng vang danh trên giang hồ, Khúc Cửu Nhất đương nhiên không thể nói những thứ đồ kia là do mình xả giận nên mới ném xuống được, phải tìm một cái cớ mới được.
"Khúc cung chủ, điều người khổ tâm suy nghĩ, chúng ta đều hiểu rồi" Vân Thanh Dương quệt mặt, tra kiếm vào vỏ, cung kính nói với Khúc Cửu Nhất.
Ơ?
Cái gì khổ tâm suy nghĩ cơ?
Khúc Cửu Nhất nghi hoặc, trên mặt lại chẳng thể hiện điều gì, khẽ gật đầu, tỏ vẻ cao thâm khó dò, "Ừm"
Đám người lần lượt lên tiếng cảm tạ.
"Sau ngày hôm nay, ta chẳng còn sợ những thứ ám khí nữa rồi"
"Không ngờ những đồ vật bình thường lại có uy lực to lớn như vậy? Ài, khi về ta sẽ tu luyện nội công cho tốt"
"Hôm nay may mắn được cung chủ chỉ điểm một hai, ta đây về sau cũng có cái để khoe rồi"
...
Mặc những người này là thật hay giả, dù sao Khúc Cửu Nhất quy hết bọn họ về phía thật lòng.
Ít nhất không cần phải kiếm cớ rồi.
"Tu luyện võ công, binh khí chỉ là vật bên ngoài, suy cho cùng, vẫn phải tự ngẫm lại về bản thân" Khúc Cửu Nhất nói ra dáng ra hình, đương nhiên binh khí gì còn phải xem người, nhỡ người sầu khổ gì đó có được Đồ Long đao Ỷ Thiên kiếm, có thể chiếm của hời thì chiếm lớn luôn, không chiếm thì mới là đồ ngốc!
"Cung chủ nói rất phải" Vân Thanh Dương rõ ràng lớn tuổi hơn cả Khúc Cửu Nhất nhưng lúc này đối mặt với Khúc Cửu Nhất trẻ tuổi chẳng hề có sự lỗ mãng, không hề có ý coi thường.
Vào năm nhược quán* có thể lên chức cung chủ Toái Ngọc Cung, quả nhiên lợi hại!
*Tuổi nhược quán là khoảng 20 nhé, khoảng nhé chứ không đúng chuẩn 20 đâuTrước đó sư phụ truyền tin tới, không thể coi thường Khúc Cửu Nhất, trước đó hắn còn không phục lắm, cảm thấy một thằng nhãi còn ít tuổi hơn mình thì giỏi tới mức nào được? Nhưng bây giờ biết được, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
"Hôm nay trên người các ngươi đều bị thương, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi thôi, hy vọng lần tới bổn tọa ra tay, các ngươi có thể bình an vô sự"
Khúc cung chủ vậy mà bằng lòng chỉ dạy cho bọn họ một lần?
Ánh mắt của nhân sĩ võ lâm sáng lên rất nhiều.
"Đa tạ cung chủ"
"Ừm" Khúc Cửu Nhất quay người rời đi, đi vào phòng Tạ Tụ.
"Khúc cung chủ thực sự là người có đức độ tốt"
"Ấy mới là phong phạm của một tông sư chứ"
"Ta cuối cũng cũng biết như nào là cao nhân rồi!"
...
Vô số đoạn rắm cầu vồng* không cần tiền cũng bay ngang như thế đấy.
*Ý chỉ khen ngợi, nịnh nọt tới mức rắm thải ra cũng là cầu vồng nên có cụm như vậy để chỉ những lời khen ngợi, lấy lòng quá quá.Nếu Khúc Cửu Nhất chỉ mạnh hơn họ một chút, bọn họ có thể ghen tị một chút nhưng Khúc Cửu Nhất rõ ràng đã mạnh tới cảnh giới cả đời này bọn họ chẳng sờ được, bọn họ sẽ kính trọng theo bản năng.
Ngưỡng mộ cái mạnh cũng là đặc điểm đã khắc trong xương cốt của loài người.
Tạ Tụ còn đang nghiên cứu cách tắm thuốc trong 《Bất động tâm pháp》.
Hắn dường như chẳng phát hiện Khúc Cửu Nhất đi vào, cũng chẳng nghe ra động tĩnh bên ngoài.
Tạ Tụ đã hoàn toàn đắm mình vào trong nghiên cứu rồi.
Đương nhiên, nếu là khi trước, Tạ Tụ không thể nào để mặc bản thân chuyên chú đi nghiên cứu y thuật như thế được, dù gì nghề nghiệp của hắn cũng khá nguy hiểm, sẽ có lúc những nhân sĩ võ lâm có thái độ không tốt muốn cưỡng ép hắn luyện dược khám bệnh gì đó, còn muốn hắn luyện chế dược hoàn gì mà có thể gia tăng hẳn một giáp công lực vân vân.
Thực sự có loại dược ấy, Tạ Tụ sẽ tự ăn ngay.
Muốn luyện chế dược kiểu ấy, nguyên liệu cần dùng tới sợ là phải đi kiếm hết cả đời. Đợi hắn gom đủ dược liệu, thuốc luyện xong, người chắc cũng chẳng còn rồi.
Nhưng nếu bên cạnh hắn là Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ lại chẳng có gì phải lo lắng cả.
Nói ra cũng lạ.
Trước kia, Tạ Tụ đối mặt với những đại hiệp được người người ca tụng trên giang hồ, thậm chí là các vị thúc bá trong gia tộc chí giao của mình cũng chẳng yên tâm đặt cả tính mạng mình vào tay người khác như vậy.
Nhưng khi đối mặt với Khúc Cửu Nhất, hắn dường như chẳng có gì phải lo nghĩ.
Nguyên nhân cụ thể, bản thân Tạ Tụ cũng chẳng biết, cũng không tìm hiểu thêm.
Khúc Cửu Nhất gọi Tạ Tụ hai lần cũng chẳng đáp, không thể không ngồi trước mặt Tạ Tụ, giật quyển sách trong tay hắn mới khiến Tạ Tụ đường hoàng nhìn y một cái.
Vậy mới đúng.
Người sống sờ sờ như y lại có thể coi như chẳng thấy?
Chắc chắn là vấn đề của Tạ Tụ.
"Tạ thần y" Khúc Cửu Nhất cố gắng tỏ ra hiền hòa, "Ta có một vấn đề, muốn thỉnh giáo huynh một chút"
"Cung chủ có gì cứ nói" Tạ Tụ nói ngay, "Không cần phải cười giả như thế"
"Huynh có biết đệ tử trong cung truyền tin ta đã có thai hay không?" Khúc Cửu Nhất đi thằng vào đề, chẳng hề uyển chuyển tí nào.
Tạ Tụ bị dọa nhảy dựng, "Của ai?"
"Các nàng đều nói là của huynh"
Tạ Tụ kinh ngạc ra mặt dường như không biết phải đáp lại như nào.
Trên thực tế, bất kỳ ai nghe được lời ấy của Khúc Cửu Nhất, đầu óc sẽ chẳng nghĩ ra nổi cái gì.
Tạ Tụ càng là như thế.
Khúc Cửu Nhất mang thai? Còn nói hài tử là của hắn?
Tạ Tụ dường như ngốc rồi.
Trong Toái Ngọc Cung có nhiều nam sủng, bản thân bị coi như nam sủng đưa tới giường của Khúc Cửu Nhất, chưa biết chừng trước đó cũng từng có.
Chỉ là không ngờ, Khúc Cửu Nhất lại mang thai?
Hình như... gần đây bụng của Khúc Cửu Nhất to hơn chút nhưng bình thường cũng không nhìn ra biểu hiện mang thai mà? Lẽ nào người song tính mang thai khác với nữ tử?
"Cung chủ" Tạ Tụ nghĩ ngợi hồi lâu mới hạ quyết tâm.
Nếu Khúc Cửu Nhất thực sự muốn tìm phụ thân cho hài tử, hắn cũng không phải không thể. Mặc dù hắn là người Tạ gia nhưng ra ngoài giang hồ lang bạt cũng đã từ bỏ tranh đấu chức vị gia chủ, hài tử cho dù có vào gia phả, cũng không dính líu tới quá nhiều lợi ích khác.
Các huynh đệ khác ở tuổi của hắn, nhi nữ cũng đã thành đàn rồi.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tạ Tụ đã nghĩ hết tất cả những hậu quả, do đó kiên định nói với Khúc Cửu Nhất, "Nếu ngươi thực sự có con, nếu không tiện nói ra phụ thân của đứa bé, ta cũng có thể trở thành phụ thân của nó"
Chút tâm hự của edit: Má t cười, truyện này khoái ở chỗ mạch não nó cứ không chập theo lẽ thường ý