Một tuần sau đó, những gì mà Hàn Tiểu Anh dự đoán vô cùng chính xác, điểm số của cậu đứng thứ 2 toàn khối và đứng thứ 4 toàn thành phố. Nhận được thư mời nhập học của ngôi trường hạng top toàn nước, tay cầm thư của cậu có chút run rẩy không thể tin. Tất nhiên là sự vui mừng không thể thiếu.

Hàn Tiểu Trúc buồn thì buồn thật nhưng vẫn phải chúc mừng anh trai. Cha Hàn cùng dì Tử Dương lúc đầu cũng nói đôi câu lấy lệ nhưng sau đó lại gác qua một bên.

Để ăn mừng việc vui này, Hàn Tiểu Trúc dùng một ít tiền tiết kiệm được mời Hàn Tiểu Anh đi ăn lẩu nướng. Cậu tuy đã khéo léo từ chối, nói rằng để dành tiền lúc cần vào việc gì thì dùng nhưng cô nàng cứng đầu một lôi kéo cậu đi.

"Chúc mừng Tiểu Anh đậu đại học, em kính anh một ly." Hàn Tiểu Trúc nâng chén rượu lên hướng về phía anh trai.

Lúc đầu khi mới nghe Hàn Tiểu Trúc gọi rượu, cậu giật tót mình, với tư cách là người anh trai, cậu nói lên nói xuống với cô nhóc nào là tuổi còn nhỏ không được phép uống rượu, nào là rượu ảnh hưởng đến cơ thể, không tốt. Nhưng đổi lại chỉ là sự nũng nịu của cô nhóc.

"Anh cứ uống đi, rượu này nhẹ lắm, không có cay đâu." Cô nhóc nhướng mày ra điều là người lớn dỗ dành trẻ nhỏ.

Hàn Tiểu Anh bán tin bán nghi, dưới sự thúc giục của em gái lại thêm cái tính tò mò, cậu nhăn mày nhấp môi một cái.

Ngon!!!!!!

Vốn tưởng rằng loại rượu nào cũng sẽ cay xè lưỡi rát họng nhưng loại rượu mà cậu vừa mới nhấp môi lại vô cùng ngọt, vị thanh thanh. Hàn Tiểu Anh không cưỡng lại được những thứ ngon ngọt như vậy, trước mặt em gái uống hết ly rượu đầu tiên.

"Em nói rồi mà, ngon lắm phải không?"

Hàn Tiểu Anh vân vê ly rượu đã cạn, không ngẩng đầu mà mỉm cười đáp lại: "Ừm, ngon lắm."

Hai anh em vừa ăn vừa nói chuyện, lúc thì anh nướng em ăn, lúc thì em nướng anh ăn. Cứ thế qua lại, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Khoảng 9 giờ tối thì hai người về đến nhà. Vì đã thông báo trước cho cha mẹ nên trong nhà cũng không ai càm ràm việc con cái về muộn. Hàn Tiểu Anh vào bếp gọt hai ba quả táo làm món tráng miệng đưa đến phòng khách. Cậu ngồi cùng Hàn Tiểu Trúc xem nốt bộ phim hoạt hình siêu nhân anh hùng rồi không hẹn cùng nhau đứng lên, ai về phòng nấy. Trước khi đóng cửa, Hàn Tiểu Anh xoa đầu em gái.

"Hôm nay rất cảm ơn em, Tiểu Trúc."

Cô nhóc biết tính cách anh mình dễ ghi nợ trong lòng, có ơn nhất định phải trả. Đến cả người một nhà với nhau anh cô còn khách sáo như vậy. "Anh này, cảm ơn gì chứ. Lần sau mua cho em hộp mochi matcha tạ lễ là được." Nói rồi cô vẫy tay, nói lời chúc ngủ ngon với anh trai rồi quay người về phòng.

Hàn Tiểu Anh đứng ngẩn ngơ một hồi, sau cũng tắm rửa một chút rồi lên giường đi ngủ. Đêm nay cậu mơ thấy mẹ Diễm, thấy bà đang cười tươi ôm cậu vào lòng, miệng không ngừng nói chúc mừng con trai, chúc mừng Tiểu Anh của mẹ.

__________

Khoảng chừng nửa tháng sau, Hàn Tiểu Trúc trong phòng Hàn Tiểu Anh giúp cậu thu dọn quần áo cùng một số đồ dùng cần thiết. Cảm xúc của cô nàng vô cùng bùi ngùi tiếc nuối, suốt cả buổi chỉ im lặng thu dọn không nói một lời. Hàn Tiểu Anh cũng nhìn ra được suy nghĩ của cô, biết lần này đi sẽ rất ít khi gặp lại, cậu chẳng thà không nói gì còn hơn là nói ra lại khiến mọi thứ khó diễn tả hơn.

Xuất phát từ ba ngày trước khi nhập học, tiễn Hàn Tiểu Anh ra trạm xe chỉ có Hàn Tiểu Trúc và mẹ Tử Dương. Với tu cách là trưởng bối, bà đưa cho Hàn Tiểu Anh một ít tiền coi như là tấm lòng mặc cho cậu lắc đầu từ chối. Hàn Tử Trúc khoé mắt đỏ đỏ rúc vào lòng anh trai, nhịn xuống ngăn không cho nước mắt rơi.

"Con bên đó tự chăm sóc bản thân, cố gắng học tập, thỉnh thoảng nếu rảnh thì về thăm nhà." Tử Dương cũng ôm bả vai Hàn Tiểu Anh mà thủ thỉ.

"Em nghe nói thành phố A nhiều loại matcha rất ngon, Tiểu Anh có về chơi thì nhất định phải mua thật nhiều matcha ngon về cho em, anh mà về tay không là em không mở cửa cho vào đâu." Hàn Tiểu Trúc nói xong tự cảm thấy lời nói của mình ấu trĩ trẻ con cỡ nào, cứ hễ nghĩ đến việc anh trai qua đó học tập cô lại buồn.

Đi ba về hai, Hàn Tiểu Trúc về đến nhà liền cắm đầu lao vào phòng, bấy giờ mới nằm trong chăn khóc thút thít.

Sau hai giờ đồng hồ thì Hàn Tiểu Anh xuống xe, việc đầu tiên cậu làm sau khi đặt chân xuống là vội vã đi tìm nhà trọ. Vì nhà trường không hỗ trợ kí túc xá cho sinh viên nên việc tìm nhà trọ sẽ có chút khó khăn đối với người lần đầu mới đến như cậu.

Đúng như lời đồn, thành phố A vô cùng rộng lớn và phồn thịnh, nơi đâu cũng có xe cộ, toà nhà cao tầng, không khí cũng không tươi mát như thành phố mà cậu đang sống. Nhưng nhập gia phải tuỳ tục, cậu bắt buộc phải hoà mình vào cuộc sống nơi đây thôi.

Quanh quẩn gần một buổi sáng, Hàn Tiểu Anh mới tìm được một nhà trọ ưng ý với mình. Căn phòng đủ cho một mình cậu ở, điện nước giá dân làm cậu rất hài lòng. Bà chủ trọ tuổi đã ngoài 50 vô cùng tốt bụng dễ thương, biết cậu là tân sinh viên chân ướt chân ráo lần đầu tiên đến nơi xa lạ, rất nhiệt tình mà chăm sóc cậu, Hàn Tiểu Anh thắc mắc cái gì bà cũng đều giải đáp.

Nhìn gương mặt baybi đó đi, đến cả người già như ta đây cũng không cưỡng lại được mà muốn nựng một cái. Bà chủ trọ cảm thán. Hàn Tiểu Anh bên kia chỉ lo cười vui vẻ, không để ý nhiều đến ánh nhìn dịu dàng của bà.

Sắp xếp đâu vào đấy, Hàn Tiểu Anh hỏi thăm bà chủ xem gần đầy có cửa hàng gia dụng nào không. Nhưng ở nơi phồn thịnh rộng lớn như thế này lại không có tiệm tạp hoá mà chỉ toàn là cửa hàng siêu thị. Tiền lúc trước làm thêm dành dụm một ít, nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, Hàn Tiểu Anh cắn răng đẩy cửa bước vào bên trong.

Rộng lớn khang trang và vô cùng sạch sẽ, hàng hoá đa dạ gì gì cũng có. Tuy giá cả nhỉnh hơn một chút so với thành phố của cậu nhưng ở đây tiện vô cùng, đi vài vòng là tìm được thứ mình muốn mua chứ không cần mất công đi đến tiệm này tiệm kia như trước nữa. Mọi thứ đối với Hàn Tiểu Anh mà nói rất mới lạ, tuy chưa đi một lúc giỏ hàng của cậu đã đầy, nhưng cậu lại chọn những món rẻ nhất và cần thiết nhất để mua. Những thứ khác... tạm tính sau vậy.

Hàn Tiểu Anh dọn dẹp lại căn phòng một chút, bây giờ mới trông có sức sống hơn. Chạy tới chạy lui cũng thấm mệt, cậu tạm lót dạ bằng gói mì ăn liền trước. Cậu định bụng ngay chiều nay sẽ đi tìm việc làm thêm, kiếm tiền trang trải một chút trước khi nhập học.

Quanh quẩn cả một buổi chiều, Hàn Tiểu Anh mãi vẫn chưa thể tìm thấy công việc nào, cậu mặc dù không kén cá chọn canh, bất kể công việc gì cũng làm được nhưng lại khó tìm vô cùng. Cậu cứ nghĩ nơi nhộn nhịp phồn hoa thế này đâu đâu cũng sẽ có việc để làm mà.

Ngay khi sắp mất hi vọng, Hàn Tiểu Anh liếc mắt thấy một tờ giấy tuyển nhân viên được dán ngay trước cửa ra vào, một toà nhà cao lớn lấp lánh ánh đèn thu hút Hàn Tiểu Anh, cậu liền hứng thú mà e dè tiến vào bên trong. Đây là cửa sau của toà nhà, không vào thì thôi mà một khi đã vào lại chẳng thế rời mắt nỗi, âm thanh sống động, đủ loại ánh đèn nhấp nháy, đông vui vô cùng.

"Chào... chào anh, tôi thấy bên ngoài có tuyển nhân viên... không biết..." Hàn Tiểu Anh có hơi ngại ngùng đưa tay sờ gáy, chưa kịp nói xong thì anh chàng đứng bên quầy rượu cười tươi sán lạn với cậu: "Cậu tìm việc phải không? Mời cậu đi lối này." Anh chàng nói xong rồi đưa tay ra phía trước điệu bộ xin mời.

Hàn Tiểu Anh đi vào trong một căn phòng, ngay khi cánh cửa đóng lại thì tất cả âm thanh cùng ánh sáng hỗn tạp bên ngoài đều biến mất, tấy cả chìm trong im lặng. "Cậu vui lòng chờ một chút, ông chủ chúng tôi sẽ tới ngay." Anh chàng vừa rồi đưa cậu tới, dặn dò xong rồi đi ra ngoài. Hàn Tiểu Anh căng thẳng chỉ biết cúi đầu nhìn vạt áo chính mình, đứng chôn chân ở góc phòng, thẳng cho đến khi cánh cửa lần nữa được mở ra, Hàn Tiểu Anh cũng chỉ lén liếc mắt nhìn người nọ một cái rồi làm động tác cúi chào.

"Chào cậu, cậu ngồi đây đi, đừng đứng như vậy." Ông chủ Hào giọng nói nhẹ nhàng ôn tồn nhìn Hàn Tiểu Anh, rót cho cậu một ly nước để trước mặt.

"Cảm... cảm ơn ngài." Hàn Tiểu Anh đầu đầy mồ hôi e dè ngồi xuống, tay vừa chạm nhẹ vào lớp da lạnh lẽo, cậu mới giật mình lén nhìn chiếc ghế được bọc bằng lớp da nhẵn nhụi này, cảm thán trong lòng không thôi. Đúng là người giàu.

"Cậu tới đây để xin việc phải không?" Ông chủ Hào vào luôn vấn đề chính.

"Vâng... không biết bên ngài... có yêu cầu gì không?" Hàn Tiểu Anh không dám nhìn người nọ quá lâu, hỏi xong liền đảo mắt xung quanh nhưng sợ người ta đánh giá mình liếc ngang liếc dọc nên cậu hơi cúi đầu nhìn xuống.

"Không có gì khó khăn hết, cậu chắc vẫn là sinh viên cho nên công việc cần làm chỉ cần bưng bê, lau chùi dọn dẹp và phục vụ khách hàng là được. Lương thử việc sẽ là 8tr, sau khi thành nhân viên chính thức thì cứ sau một tháng cậu sẽ nhận được 10tr. Không biết cậu đây có hài lòng không?" Ông chủ Hào chăm chú quan sát nét mặt người đối diện.

Không thể không nói, ông chủ Hào chưa từng gặp qua cậu trai nào dễ thương lại e dè ngại ngùng như vậy. Trong quán có được người hoàn hảo như thế này, công việc làm ăn của ông chắc chắn sẽ ngày càng thuận lợi. Chỉ cần có nhan sắc một chút, ông chủ Hào rất thoải mái vui vẻ đồng ý.

Hàn Tiểu Anh nghệt mặt há miệng như không thể tin những gì mình vừa nghe được. Tám triệu, là tám triệu đó, con số này gấp những bốn lần so với con số trước kia cậu làm thêm rất nhiều. Bây giờ, nhìn Hàn Tiểu Anh không khác gì con gái nhà lành bị lừa.

"Cậu yên tâm, chỗ chúng tôi làm ăn hợp pháp, không có ngược đãi nhân viên, chỉ cần chăm chỉ một chút đến cuối tháng còn có thể thương thêm." Ông chủ Hào như sợ cậu trai dễ thương trước mặt không đồng ý chấp thuận, sợ cậu trai đàu quân cho quán khác liền nhẹ giọng khuyên nhủ.

Hàn Tiểu Anh lúng túng: "Tôi... tôi không có ý này. Chỉ là lương... có hơi..."

"Cậu chê lương ít sao? Nếu như cậu đồng vào làm, tôi sẽ cân nhắc một chút về trường hợp của cậu."

"Không không... tôi không có chê lương thấp, tôi rất hài lòng. Không biết... bao giờ tôi có thể đến thử việc vậy thưa ngài?"

Không chỉ đẹp trai dễ thương lại còn lễ phép ngoan hiền, đúng là thiên thần ông trời phái xuống phù hộ mình, ông chủ Hào mỉm cười.

"Nếu được ngày mai cậu có thể đến thử luôn, chúng tôi luôn mở cửa chào đón."

"Tôi có thể lùi lại vài ngày được không ạ? Vì mới chuyển đến đây cho nên tôi vẫn chưa quen lắm, sau ngày nhập học tôi nhất định sẽ quay lại chỗ ngài." Hàn Tiểu Anh cẩn thận.

Hiện tại tìm được công việc đã là bớt phần nào lo lắng rồi, cậu muốn làm quen một chút bầu không khí cũng như lối sống nơi đây trước, 3 ngày nữa là nhập học nên cậu muốn sắp xếp lại một chút.

"Được. Chúng tôi chờ cậu." Ông chủ Hào bây giờ mới chính thức cười lớn tiếng, đứng dậy đưa tay ra phía trước bắt lấy bàn tay Hàn Tiểu Anh vẫy vẫy.

"Cảm... cảm ơn ngài." Hàn Tiểu Anh có chút không quen, mọi người ở đây... đều nhiệt tình như vậy sao?

"Vậy hẹn gặp lại cậu. Thời gian tới rất mong được làm việc cùng cậu, tôi tiễn cậu ra ngoài."

Hàn Tiểu Anh chưa kịp từ chối thì được ông chủ Hào cười nhiệt tình tiễn ra đến cửa.

Ngày hôm nay... cũng có chút may mắn đi. Hàn Tiểu Anh suy ngẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play