Ngay khi cửa thang máy mở ra, tôi định lao vào thì bị Lý Tán kéo lại.
Anh ôm eo tôi, thấy tôi muốn hét lên liền bịt miệng tôi lại, lúc này tôi mới biết dù là giảng viên đại học, anh vẫn có sức lực lớn đến như vậy.
Tôi vùng vẫy, nhưng tất cả sức lực của tôi đều như ruồi muỗi.
Bị Lý Tán kéo về phòng ném lên giường, tôi điên cuồng đứng bật dậy, run rẩy nhỏ giọng nói: "... Anh đừng giết tôi."
"Không phải anh đã nói rồi sao? Anh không phải người xấu." Lý Tán nhìn tôi, sắc mặt lạnh lùng, nếu nhìn kỹ, đôi mắt anh thấp thoáng sự bi thương.
Nghe anh nói mà tôi tái mặt, đây rõ ràng là lời anh đã nói khi đuổi theo tôi trong giấc mơ.
Giấc mơ ấy là thật?
Tôi mở miệng muốn hỏi nhưng bản thân đã sợ đến mức không nói được gì.
Đến lúc tôi hoàn hồn, Lý Tán đã còng tay tôi vào đầu giường bằng chiếc còng tay.
"Anh đã giết bao nhiêu người?" Nhìn bộ dáng thành thạo của anh, tôi cuối cùng cũng cảm thấy Lý Tán có thể là tên sát nhân biến thái nào đó.
Lý Tán như chìm vào hồi ức, sắc mặt tái nhợt, khàn giọng: "Bốn."
Bốn người đã bị giết, tôi có lẽ là người thứ năm. Anh là tay già đời thì có gì đau khổ chứ? Biến thái còn có bí mật cất giấu trong lòng à?
Tim tôi thắt lại, hận không thể giết chết tình yêu này của mình: "Anh muốn làm gì?" Khi gặng hỏi, giọng tôi run run, tôi không giấu được sự sợ hãi.
"Giam em lại." Lý Tán quỳ một gối bên giường, tách hai chân tôi ra, cúi người sờ má tôi, "Bên ngoài rất nguy hiểm, em cứ ở nhà đi được không?"
Ra ngoài nguy hiểm bằng ở cạnh anh hả?
Tôi ngước nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của anh, không dám tin anh có thể sử dụng thái độ bàn luận hôm nay ăn gì mà nói với tôi những lời này chứ?
Nhưng dù gì hiện tại anh chưa muốn giết tôi, có lẽ do xuất phát từ tình cảm.
Trong tim âm ỉ đau đớn không giải thích được, rõ ràng chỉ mới quen nhau ba tháng lại như quen biết nhiều năm vậy.
"Anh điên rồi!"
Nghe tôi chất vấn, Lý Tán dùng ngón cái thô bạo ấn vào môi tôi, híp mắt cười nhạo: "Có lẽ vậy."
Không muốn nói chuyện với tên biến thái này, tôi quay mặt đi, muốn mạnh mẽ nhưng nước mắt cứ chảy ròng ròng.
Lý Tán ngồi trên sô pha cạnh giường, châm điếu thuốc lặng lẽ hút, hình như anh đang nhìn tôi, lại như ngẩn người, chẳng mấy chốc đã ôm đầu gối thiếp đi.
Đèn trong phòng không tắt, anh cao 1m9, cuộn người trên sô pha trông rất chật vật và đáng thương, chưa kể hình như còn có giọt nước mắt treo ở khóe mắt.
Có lẽ anh còn buồn hơn tôi.
Tôi ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cả đêm không chợp mắt.
Rất nhiều chuyện tôi không thể hiểu nổi. Tôi thật sự đã đến núi Trường Bạch sao? Tại sao tôi lại nghĩ đó là một giấc mơ?
Nhưng nếu tôi thật sự ở đó... Thời điểm ấy, rõ ràng tôi đã bị giết.
Những nghịch lý này cứ quanh quẩn trong tâm trí, tôi không thể tìm được bất cứ câu trả lời nào.
Hỏi Lý Tán có vẻ là ý tưởng nực cười.
Còn Trần Phục...
Người chết là Trần Phục, anh ta nói mình vừa gặp nguy hiểm, anh ta chắc chắn biết điều gì đó!
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, Lý Tán tỉnh dậy, anh ngủ rất trằn trọc, dụi mắt ngồi lên, tóc vẫn còn lòa xòa, trong vẫn bình yên vô hại như trước, chẳng giống một kẻ biến thái.
Lý Tán đi tới hôn nhẹ lên môi tôi như không có chuyện gì, sau đó mở còng tay, đưa tôi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Xong việc, anh còng tôi lại và làm cho tôi bữa sáng, tôi húp cháo, liếc nhìn cái túi Lý Tán tối qua nhặt được và treo lên tường, trong đó có điện thoại di động.
Tôi làm bộ lơ đãng hỏi: "Anh không lên trường à?"
Nếu anh đi, tôi sẽ có cách, tốt hơn anh cứ nhìn mình chằm chằm như bây giờ.
"Anh xin nghỉ phép rồi, anh ở với em." Lý Tán dùng môi lau khóe miệng cho tôi, dường như rất vui vì tôi còn quan tâm đến anh ấy.
"Ở với tôi? Trông chừng tôi thì đúng hơn!"
Lý Tán không nói nữa.
Mấy ngày liền anh ở với tôi một tấc cũng không rời, điều đó khiến tôi thật sự suy sụp.
Trần Phục không liên lạc được với tôi, tại sao anh ta không báo cảnh sáng? Tia nghi ngờ lóe lên rồi đọng lại trong tâm trí.
Anh ta là cọng rơm cứu mạng, là tia hy vọng cuối cùng của tôi, vì thế tôi không được nghĩ nhiều.
Tình cờ là Lý Tán phải đi công tác xa nhà, Trần Phục đã tận dụng thời gian này vào nhà tôi.
Anh ta lo lắng xông vào, thấy tôi bị khóa chặt trên giường thì sửng sốt: "Tìm cách cởi còng tay của hắn đã rồi tôi đưa em đi."
Dứt lời anh ta liền bỏ đi, không hề dừng lại, tôi thậm chí không có cơ hội để hỏi tại sao anh không báo cảnh sát, tại sao anh có mật mã nhà tôi, là anh đã dụ Lý Tán ra ngoài sao...
Quả nhiên không lâu sau, Lý Tán trở về với khuôn mặt tái nhợt, thấy tôi vẫn còn trên giường liền thở phào nhẹ nhõm.
Anh ôm tôi như muốn xác nhận điều gì đó, còn háo hức mà bất an hôn lên môi tôi, tôi muốn tránh nhưng nghĩ tới lời Trần Phục nói, tôi dần chuyển từ chống cự sang phục tùng.
Lý Tán buông tôi ra nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh như thể có tia hy vọng đang được thắp lên.
Để anh không nhìn ra manh mối, tôi vươn tay giữ lấy cổ anh, hôn sâu, không để anh tiếp tục thăm dò mình.
Đôi mắt anh quá sâu, luôn cho người ta cảm giác bị nhìn thấu.
Có lẽ vì khoảnh khắc này quá đẹp, Lý Tán không nghĩ nhiều, thậm chí không muốn dừng lại một giây một phút nào.
"Sao em đột nhiên trở nên ngoan như vậy?"
"Em vẫn luôn thích anh mà."
Dục vọng phóng đại, Lý Tán nỉ non thử thăm dò, trong khi tôi thì nói dối.
Quả nhiên qua mấy ngày, Lý Tán đã mở còng tay khi thấy cổ tay tôi đỏ ửng.
Cách anh tra chìa khóa thật sự rất nghiêm túc cứ như anh là người bạn trai ân cần điềm tĩnh, không chút liên quan tới tên sát nhân biến thái.
Lo lắng bao nhiêu ngày, giờ phút này, bi thương thật sự ập tới, tôi không thể tự lừa dối chính mình, tôi thật sự thích anh, trái tim trước nay chưa từng rung động như vậy.
Anh là dao, tôi là cá, anh không cần giả vờ ở bên tôi và anh cũng không giống như đang lừa dối tôi, tất cả điều này khiến tôi càng đau đớn.
Trái tim như bị một bàn tay to bóp nghẹn, nước mắt cứ thế trào ra.
Lý Tán tháo còng tay, nhẹ nhàng giúp tôi lau nước mắt: "Sao vậy? Đau à? Anh sai rồi Lệ Chi, đừng gặp anh ta nữa được không?"
Nói rồi anh cẩn thận xoa tay tôi, sau đó hôn lên cánh môi tiều tụy.
Tại sao lại để ý Trần Phục?
Tôi và anh ta chẳng có mối quan hệ dư thừa nào cả.
Nhưng tôi biết mình không thể hỏi, bởi vì nếu hỏi, anh lại trở nên bất thường.
Tôi lắc đầu, rất muốn nói rằng anh theo em đi tự thú được không. Nhưng tôi không dám, không dám hy vọng anh thật sự coi trọng mình.
Tôi chỉ biết cúi đầu dựa vào lòng anh, thủ thỉ: "Nhưng ở nhà lâu chán quá."
Buổi tối, Lý Tán dẫn tôi ra ngoài giải sầu, tôi mơ hồ có cảm giác không phải anh muốn giam giữ mà là trông chừng tôi.
Ngày thứ ba sau khi mở còng tay, Trần Phục tới, không biết anh ta tìm đâu ra chìa khóa, mở cánh cửa bị Lý Tán khóa, lo lắng nhặt áo khoác chạy tới choàng cho tôi: "Mau lên, Lý Tán đang về."
Tôi gật đầu, vội đi cùng Trần Phục.
Trần Phục lái xe đưa tôi đến phòng khám, từ lúc bước vào cửa, anh ta cứ liên tục xem đồng hồ.
"Uống chút nước rồi nghỉ ngơi đi." Trần Phục đưa tôi một ly nước, cười nói.
Tôi gật đầu cảm ơn, lòng rối bời, hớp một ngụm rồi dần lịm đi.
Lần nữa tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị trói bên thiên đài, má Trần Phục bị thương, khắp người đầy vết bầm tím, có lẽ đã bị đánh rất nặng, đang gục sang một bên.
Lý Tán ngồi bên bồn hoa, mệt mỏi châm điếu thuốc, gương mặt không rõ thái độ.
"Tỉnh rồi à? Sao lại chạy?" Anh nhướng mày nhìn sang.
Vốn tưởng Trần Phục tính kế tôi, tôi thậm chí cảm thấy vui vì có lẽ Lý Tán không tệ đến vậy.
Nhưng khi tỉnh dậy và nhìn cảnh này, tôi thật sự choáng váng, trái tim như rơi xuống vực thẳm.
Tôi cúi đầu nhìn tòa nhà cao tầng dưới chân, vô cùng chóng mặt, dù không sợ độ cao, tôi vẫn có cảm giác khủng khiếp như bị bầm thây vạn đoạn.
"Lý Tán, có gì thì chúng ta từ từ nói, để em xuống trước đi được không? Em hứa sẽ không chạy trốn nữa, thật đấy!" Tôi khóc lóc cầu xin.
Anh dập tắt điếu thuốc, tùy tiện ném vào bồn hoa, đi tới bóp cổ tôi, sức lực vừa phải đủ để giam cầm: "Em sống mà cứ không ngoan như vậy, thà chết còn hơn." Anh nhàn nhạt nói, như thể việc này anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc.
Vừa nói, anh vừa cắn tôi như để trút giận.
"Cô Hàn, xin lỗi, tôi cứ tưởng chỗ của mình an toàn, vốn định cho cô chút thuốc an thần để thôi miên cô, giúp cô giải quyết vấn đề trong tiềm thức trước, ai ngờ anh ta lại tìm tới." Trần Phục bị đánh rất thảm, lúc nói chuyện khóe miệng cứng nhắc, trông rất khó khăn.
Không biết nên mắng Trần Phục kiêu ngạo hay trách anh ta ngu ngốc nữa, đến đồn cảnh sát không tốt hơn hả? Thôi miên lúc nào mà chả được! Còn là bác sĩ nữa, không lẽ đọc sách nhiều đến mức đầu óc ngu đần à?
Tôi chẳng còn tâm trạng nói chuyện với anh ta, chỉ biết khóc lóc cầu xin Lý Tán thả mình đi.
Vì đang hướng ra ngoài, Lý Tán ôm tôi từ phía sau, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cho tôi cảm giác bị rắn độc quấn lấy: "Thay vì van xin anh tha cho em, không bằng nói mấy câu tử tế làm anh vừa lòng đi. Em càng sợ anh, anh càng không vui."
Anh liếc nhìn bàn tay đang ôm eo tôi, thời gian trên đồng hồ là 23:59.
Đột nhiên sợi dây trói được mở ra, còn chưa kịp nói dối rằng mình yêu anh rất nhiều và không thể rời xa anh thì tôi đã bị anh đẩy ngã.
Cảm giác mất trọng lượng ập tới, tôi thậm chí còn quên hét lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT