Bỗng dưng Từ Thanh Đào lại không biết nên phản bác câu Trần Thời Dữ nói anh là “chàng trai trong sáng”, hay là nên phản bác câu nói cô không cho anh danh phận.
Sau khi sững sờ một lúc, Từ Thanh Đào mới chậm chạp tỉnh táo lại.
Lúc nghe thấy anh nói cô không cho anh danh phận, đang định chầm chậm mở miệng phản bác, nào có chuyện cô không cho anh danh phận, không phải hai bọn họ đã lãnh giấy kết hôn từ lâu lắm rồi sao.
Nhưng lời nói đã đến bên miệng, Từ Thanh Đào lại không tài nào mở miệng ra được.
Bởi vì trong lòng cô hiểu rất rõ là Trần Thời Dữ đang nói đến chuyện gì.
Đúng là không ngoài dự đoán của cô, Trần Thời Dữ tiếp tục nói. Lý lẽ hùng hồn, không hề hay biết đó là lời nói dối hay câu nói thật lòng: “Lúc còn nhỏ anh có một ước mơ, là được cùng người anh yêu kết hôn bên bờ biển.”
Từ Thanh Đào nghe thấy thế chỉ biết: “…”
Thời Tiểu Dữ này, rốt cuộc là anh có bao nhiêu ước mơ thế hả:)
Sáng ngày hôm qua anh còn nói rằng, ước mơ lúc nhỏ của anh là ngày nào cũng được hôn một nụ hôn chào buổi sáng với bà xã.
Nhưng bây giờ trái tim của Từ Thanh Đào đập quá nhanh, đầu cô cũng rối tinh rối mù.
Trong một khắc ngắn ngủi, tạm thời cô không còn năng lực phản bác nữa.
Chỉ là, lúc nghe thấy anh nói rằng anh muốn kết hôn bên bờ biển.
Mới chầm chậm tỉnh táo lại một chút, là cảm giác “quả nhiên là vậy”.
Kết hôn bên bờ biển không phải là ước mơ của anh.
Là của cô.
Từ Thanh Đào sinh ra ở hòn đảo nhỏ phía Nam, so với người bình thường, tình yêu cô dành cho biển khơi càng sâu sắc hơn cả.
Còn nhớ, lúc đầu, cái lúc suýt thì lãnh giấy chứng nhận kết hôn với Tống Gia Mộc, địa điểm được cô lựa chọn là bờ biển.
Tất nhiên là Tống Gia Mộc chẳng hề để tâm đến suy nghĩ của cô.
Thậm chí, về sau, khi thấy tiệc đính hôn của Trình Gia Di với anh ta được tổ chức bên bờ biển, lòng cô cũng dâng trào thứ cảm giác “quả nhiên là vậy”.
Chỉ là, khi thấy mấy mong ước chưa từng nói ra thành lời lại được một người khác trân trọng đến vậy, không chỉ có thế, người ấy còn muốn thực hiện nó.
Không thể không thừa nhận rằng, cái cảm giác được người khác đặt trên đầu quả tim quá sức tốt đẹp.
Trái tim cô như đã bị một mũi kim mềm mềm nào đó chọc vào.
Từ Thanh Đào cảm thấy đầu mũi mình chua xót, cô mở miệng mà nói: “Vậy anh tính bao giờ sẽ đi xem nhà kết hôn, em có thời gian rảnh nhiều lắm.”
Nghĩ ngợi một chốc, cô lại nói tiếp: “Nhưng mà, thật ra cũng không cần vội vã như vậy đâu.”
Vốn dĩ ý của cô là muốn nói đợi đến khi Trần Thời Dữ đứng vững ở Hằng Gia hơn chút nữa.
Nhưng Trần Thời Dữ lại ngước mặt lên mà rằng: “Sao lại không vội cơ chứ? Anh lớn tuổi như vậy rồi mà, anh rất muốn kết hôn.”
Từ Thanh Đào; “.”
“Nhưng chuyện phòng trẻ con thì không vội lắm.” Trần Thời Dữ nói đầy ẩn ý: “Suy cho cùng, trước mắt thì anh chỉ cần một cục cưng mà thôi.”
Cục cưng nào đó: “.”
Từ Thanh Đào bỗng thấy không khoẻ nữa rồi.
Vốn dĩ biệt danh này chỉ được gọi vào những lúc tán tỉnh nhau, còn ban ngày ban mặt thế này thì nghe rất là kỳ lạ!!
Quan trọng nhất là suy nghĩ của Từ Thanh Đào lại phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Bỗng nhiên nhớ đến một vài chuyện mặt đỏ tim đập tối hôm qua, câu khen ngợi đó của anh vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, chắc qua ba ngày vẫn không thể nào quên đi cho được.
Hai gò má đỏ ửng một mảng, Từ Thanh Đào vội bưng sữa bò trên bàn để tiến hành chiến thuật che mắt.
Kết quả là, không biết có phải Trần Thời Dữ cố ý hay không nữa, ngay lúc cô đang cố gắng uống sữa bò, bỗng dưng anh cười rồi nói ra một câu: “Cục cưng giỏi quá.”
Thấy tai cô sắp đỏ đến nhỏ máu ra rồi.
Trần Thời Dữ dùng giọng điệu biếng nhác mà chậm rãi nói: “Hôm nay còn uống hết cả một cốc sữa bò.”
Có hôm nào cô không uống hết cả cốc sữa bò ngoại trừ sáng hôm qua đâu???
Hơn nữa, uống hết một cốc sữa bò có gì hay đâu mà khen???
Chỉ là, không có bất kỳ lời dự báo nào, ký ức tối qua bỗng chốc ùa về trong đầu.
Rõ ràng là họ đã từng có những hành vi thân mật như thế rồi.
Nhưng lúc ban ngày thì da mặt của Từ Thanh Đào rất rất mỏng.
Sau đó cô liếc nhìn sữa bò đặc trong cốc.
…
Có cơ sở nghi ngờ Thời Tiểu Dữ đang nói đến mấy thứ 18+:)
Nhưng mà cô không có chứng cứ.
…
Bởi vì lúc ăn sáng “lỡ” trêu chọc quá đáng nên Trần Thời Dữ đã mất đi một ước mơ trong cuộc đời của anh.
Đó là anh đã bị cô vợ nhỏ từ chối nụ hôn chào buổi sáng.
Nhưng, tuy rằng Từ Thanh Đào từ chối nụ hôn chào buổi sáng.
Nhưng lại không nỡ không tiễn anh ra sân bay.
Được thôi, cô giáo Tiểu Đào thừa nhận bản thân là cô mềm lòng với người đàn ông đáng chết này. jpg
Thế là buồn bực thay quần áo.
Không nói một lời nào mà ngồi vào xe.
Duy trì một khoảng cách tuyệt đẹp với Trần Thời Dữ.
Vẻ mặt kiểu như “bây giờ em vẫn chưa hết tức đâu đấy”.
Chỉ là, tất cả mọi sự tức giận mà cô cố tình giả vờ bày ra đều tan thành bong bóng ngay khi đến sân bay.
Trong mấy ngày đầu năm nay, sân bay quốc tế Vân Kinh người đến người đi, có lẽ là người lao động quay về nhà đón năm mới lên thủ đô trước.
Với tư cách là sân bay quốc tế, quả thật là nơi đây có một vấn đề như thế này.
Cho dù bạn lái xe mấy trăm nghìn tệ hay là lái xe mấy triệu tệ đi chăng nữa, thì hầm gửi xe nói không có chỗ đỗ xe thì chính là không có chỗ đỗ xe, tổng tài bá đạo đến thì cũng không có đặc quyền gì, chỉ có thể đỗ ở cổng ra vào, hơn nữa, còn phải vội vã xuống xe, nếu không thì sẽ bị phạt tiền.
Trong dòng người, dáng người và giá trị nhan sắc của Trần Thời Dữ rất bắt mắt, trên người anh lại mang theo khí chất của người có địa vị cao, vừa xuống xe đã thu hút được vô vàn sự chú ý.
Chứ đừng nói đến Từ Thanh Đào cùng xuống với anh, cô mặc một chiếc áo khoác dài giống với phong cách của Trần Thời Dữ, xỏ trên chân đôi giày cao gót tinh xảo, tuy một nửa khuôn mặt to bằng lòng bàn tay đã bị cặp kính đen che khuất, nhưng người ta vẫn có thể nhìn ra đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Tuy rằng bình thường Từ Thanh Đào vừa thích làm nũng vừa thích càn quấy trước mặt Trần Thời Dữ.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng, vẻ ngoài sáng sủa xinh đẹp mà lại không mất đi vẻ đoan trang đó của cô vẫn có tính lừa gạt rất cao, với người mà cô không quen, bất kỳ ai nhìn vào cảm thấy đây là một mỹ nữ khó gần.
Chứ đừng nói đến việc, lúc cô xuống xe, cô còn được Trần Thời Dữ dắt xuống.
Trai xinh gái đẹp đứng cạnh bên nhau, khí chất lại mạnh mẽ như vậy nữa chứ, thật sự là vô cùng bắt mắt.
Hơn nữa, lúc đó còn xảy ra một chuyện khiến cho Từ Thanh Đào vô cùng xấu hổ.
Hôm nay tình cờ gặp phải đội ngũ tiếp ứng của ngôi sao ở sân bay quốc tế, nơi đây là sân bay quốc tế – cũng là nơi được mệnh danh là đầu mối then chốt của Vân Kinh, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng có tên tuổi đến rồi lại đi.
Fan ngồi đó đợi, không biết là mắt họ bị mù hay bị sao.
Có thể là do khí chất trên người của Trần Thời Dữ quá mạnh mẽ, anh vừa mới đi ra khỏi thang máy đã bị nhận nhầm, đèn flash chớp nháy điên cuồng cả một lúc lâu, bị bảo vệ của Hằng Gia thẳng tay chắn sang một bên, bấy giờ đám fan mới nhận ra là mình nhận sai người.
Bỗng dưng cả hai bên đều thấy hơi xấu hổ.
Nhưng Trần Thời Dữ thích ứng rất tốt, dường như anh đã từng gặp phải chuyện xui xẻo như thế này rất nhiều lần.
Bình tĩnh dắt tay Từ Thanh Đào đi về phía phòng chờ dành cho khách hàng VIP.
Để lại đám fan đang vô cùng xấu hổ vì nhận sai người.
Nhóm trạm tỷ [*] đứng đó chỉ trích nhau:
[*]Trạm tỷ = Masternim/ Fansite: Chỉ các đại tỷ chuyên theo chân minh tinh ở các hoạt động, show, sân bay, phim trường,… để chụp ảnh rồi đăng lên mạng xã hội.
“Còn không phải do cậu gọi anh ấy trước à, chúng tôi chỉ chụp theo mà thôi!”
“Sao lại trách tôi cơ chứ, dáng người của anh ấy rất giống anh Phương mà!”
Nói đến đây, có bảy, tám cô gái đều im lặng một lúc lâu, rõ ràng mọi người đều cảm thấy lời nói mơ mơ hồ hồ này chính là lời nói trái với lương tâm.
Bất kể là dáng người hay là khí chất, thì người đàn ông vừa nãy đều bỏ xa anh nhà các cô ấy chục con phố, nhưng mà, sao họ có thể thừa nhận điều này cho được!!
Một fan trong số đó chụp được sườn mặt, lẩm bẩm một câu:
“Không phải là thần tượng mới nổi gần đây đó chứ, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, tôi hơi muốn trèo tường [*] rồi đấy.”
[*]Trèo tường: dùng để miêu tả hành động fan hâm mộ từ bỏ thần tượng này để theo đuổi, yêu thích thần tượng khác.
Có người phản bác lại ngay:
“Sao có thể là nghệ sĩ được, chỉ dựa vào mỗi tư thế âu yếm đó của anh ấy với chị dâu thôi là đã bị chặt đầu ngay tắp lự rồi! Thế là sẽ sập nhà [*] ngay ấy chứ!”
[*] Idol trong mắt fan giống như một ngôi nhà thiêng liêng thần thánh. Khi idol xuất hiện các tin tức tiêu cực, phần lớn là khi idol bị lộ tin yêu đương, thì tức là “nhà” của idol này bị sập, hình tượng đẹp trước kia không còn, fan cũng không thích idol đó nữa. Thế nên, sập nhà/ sập phòng (房子塌了) thường dùng để chỉ thần tượng quen bạn trai hoặc bạn gái, hoặc bị vướng vào scandal, tai tiếng nào đó. Trong trường hợp này, từ này được dùng để chỉ người bị sụp đổ hình tượng.
Trần Thời Dữ còn chưa đi được bao xa, anh nắm tay cùng với Từ Thanh Đào.
Quả thật là giống y như những lời mà các cô ấy nói, với dáng vẻ thể hiện tình cảm một cách công khai trắng trợn như thế này với chị dâu, nếu là thần tượng thì đã bị chém mấy nhát rồi.
Cũng có người nói rằng:
“Nhưng tôi thấy đúng là hơi quen mắt đấy nhé, có phải là đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi không?”
“Nam thì có thể là sẽ khó nhận ra nhưng hình như cô gái đeo kính đen là bà chủ có điệu múa nổi tiếng đó…”
Thì thầm thảo luận to nhỏ ở sân bay hoàn toàn không đủ để khiến người ta chú ý đến.
Từ Thanh Đào đang chìm đắm trong thế giới của riêng của mình, căn bản là cô không hề chú ý đến lời nói bên ngoài.
Ngồi ở phòng chờ nghỉ ngơi, bấy giờ cô mới chợt nhận ra Trần Thời Dữ phải đi Pháp công tác tận ba ngày.
Ba ngày, nói dài thì cũng không quá dài.
Lúc vừa mới kết hôn, anh cũng từng đi công tác tận bảy ngày.
Chẳng biết có phải là do trước kia chưa từng đến sân bay bên này tiễn anh hay không.
Mà khi đến cổng soát vé, Từ Thanh Đào lại không nỡ lòng.
Hình như, dù rằng chỉ chia xa anh có một giây ngắn ngủi, thì cô cũng khó lòng mà nhịn lại được.
Nhưng Từ Thanh Đào biết, tối hôm qua cô đã gây ra chuyện như vậy và đã làm lỡ dở công việc của anh rồi.
Dù có thế nào thì cũng phải có chừng mực, xoắn xuýt cả nửa ngày trời, cô uyển chuyển hỏi anh một câu: “Thứ tư mấy giờ anh về vậy?”
“Ba giờ chiều, sao thế?”
“Không có gì, lúc đó em có thể đến sân bay đón anh.”
“Không đi làm à?”
Từ Thanh Đào lắc đầu: “Bởi vì vẫn đang trong kỳ nghỉ, anh cho rằng ai cũng bận rộn giống anh à.”
Câu này nghe có vẻ hơi tủi thân.
“Cũng không hẳn.” Từ khi xuống xe đến nay, Trần Thời Dữ vẫn luôn nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, cho đến tận giờ phút này, chưa từng buông lơi một giây phút nào: “Chỉ cảm thấy rằng, hình như có vài người nào đó hơi không nỡ rời xa chồng.”
Từ Thanh Đào: “.”
Bớt ném đá giấu tay với em đi nhé!
Nhưng hình như thừa nhận rằng cô không nỡ rời xa anh chẳng có gì khó khăn cả.
Vớ tư cách là cô vợ nhỏ của tổng tài bá đạo, không nỡ rời xa chồng mình thì có làm sao?!
Từ Thanh Đào liếc nhìn phòng chờ không một bóng người, chỉ có mỗi mình hai người bọn họ.
Dứt khoát vứt bỏ mặt mũi qua một bên, cả người vắt vẻo trên người anh làm nũng: “Em không nỡ rời xa anh đó!”
Trần Thời Dữ ôm cô gái xinh đẹp mềm mại trong lòng mình, nhướng mày lên: “Làm sao bây giờ, hay hôm nay anh không đi nữa?”
“Không được!” Không ngờ rằng Từ Thanh Đào lại từ chối với lời lẽ nghiêm khắc như vậy: “Thế thì em sẽ biến thành yêu phi mất thôi, em mới kết hôn với anh chưa được bao lâu, lần trước mới gặp ông bà nội của anh nữa, ông bà đều bảo em phải thông cảm cho công việc của anh…”
Nói ra thì, Từ Thanh Đào vẫn còn nhớ đến chuyện bà nội đã tặng cho cô một chiếc vòng ngọc bích.
Không thể biết nó có giá trị bao nhiêu, nhưng bình thường không dám mang ra ngoài, sợ sẽ bị va chạm rồi vỡ vụn.
Nhưng cái kiểu vòng đặc biệt giữ lại để đưa cho cháu dâu này thế mà lại sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Nên nói là không hổ là gia đình tài phiệt lâu đời ở Vân Kinh:)
“Ông bà nội của anh?” Trần Thời Dữ rất biết bắt trọng điểm.
“.”
“Chúng ta, chúng ta, chúng ta được chưa. Chẳng phải vừa nãy do em không quen ư, lỡ miệng nói sai thôi.” Quả thật là Từ Thanh Đào lỡ miệng, cô lẻ loi một mình lớn lên, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể quen với việc mình có một gia đình lớn như vậy.
“Đến lúc ông bà nội biết được em lại làm chậm trễ công việc của anh, không chừng sẽ đuổi em ra khỏi nhà luôn đấy.”
Trần Thời Dữ cũng nói: “Lúc thu dọn hành lý nhớ mang theo anh đi cùng.”
Nói như thể anh là phụ kiện của cô vậy.
Nhưng Từ Thanh Đào cũng nhớ.
Trong mấy trường hợp công khai ít ỏi trước đây, Trần Thời Dữ đều giới thiệu cô là Từ Thanh Đào, không nói “Cô ấy là vợ của tôi”, chỉ nói “Tôi là chồng của cô ấy”.
Giống như Từ Thanh Đào chính là Từ Thanh Đào, không phải “bà Trần” nào cả.
Tiền Hằng Gia kiếm ra cũng đủ để cô tiêu pha cả đời rồi, cho dù họ gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, Trần Thời Dữ chưa từng bảo cô rằng, hy vọng cô đồng ý bỏ việc, dù chỉ là một lần.
Haiz.
Nghĩ thế thì cô lại cảm thấy Thời Tiểu Dữ quá là tốt đẹp T.T!
Thấy luyến tiếc anh hơn rồi, phải làm sao đây T.T!
Tâm tình của cô rất dễ đoán, Trần Thời Dữ vừa yêu vừa thương.
Ở mặt nào cũng thấy cô đáng yêu vô cùng.
Bình thường thì cãi không lại anh, nói mát cũng đáng yêu.
Lúc buồn buồn rúc trong lòng anh thủ thỉ nói chuyện cũng đáng yêu.
Anh biết cô hơi tinh ranh.
Cộng thêm lối suy nghĩ tỉ mỉ thì có thể quét hết cả một vòng Vân Kinh.
Nhưng thế thì đã sao?
Cô vẫn là bông hồng nhỏ có một không hai, là sự tồn tại duy nhất trong thế giới cằn cỗi của anh.
Từ Thanh Đào không thể ngờ được rằng, trong lúc bản thân mình đang đau buồn đến nỗi mặt mày nhăn nhúm hết lại, thế mà Thời Tiểu Dữ lại nhìn cô mà cười cho được.
Lần này hơi tức giận thật rồi. jpg
Đang định nói gì đó, Trần Thời Dữ bỗng hỏi cô: “Không nỡ rời xa anh thật à?”
Từ Thanh Đào không thể phản bác được, ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Thời Dữ bỗng vươn một tay ra ôm lấy eo cô.
Vốn dĩ cô đang ngồi ngay bên cạnh anh, bị anh nhẹ nhàng dùng một tay ôm lên như thế, cứ vậy, cả thân mình cô nhào vào trong lòng anh.
Mỗi lần ngồi trong lòng anh thì đều sẽ xảy ra mấy chuyện không tốt.
Nhưng Từ Thanh Đào chỉ do dự trong vòng mấy giây ngắn ngủi, sau đó cô lại nghĩ.
Dù lá gan của Thời Tiểu Dữ lớn thì chắc là không lớn được đến mức này đâu nhỉ, dù gì thì đây cũng lag phòng chờ dành cho khách hàng VIP đó!
Camera giám sát ở khắp mọi nơi!
Thế là cô dần bình tĩnh lại.
Cô lẩm bẩm một câu: “Làm gì thế.”
Trần Thời Dữ cong môi: “Chẳng làm gì cả, chồng em dạy em một biện pháp.”
Tự dưng xưng chồng.
Chắc chắn là có vấn đề.
Từ Thanh Đào duy trì thái độ hoài nghi: “Biện pháp gì?”
Trần Thời Dữ nhỏ giọng, khoảng cách rất rất gần, lúc nói thì hơi thở phả vào bên tai cô: “Dạy em nhớ anh như thế nào.”
Từ Thanh Đào:?
Trần Thời Dữ nghiêng đầu, hai cánh môi gần như dán lên vành tai cô.
Như có như không mà chạm vào, sau đó nói một câu.
Chỉ là, vẫn chưa nói hết câu.
Mà, với tốc độ nhanh như chớp không kịp che tai lại, lỗ tai Từ Thanh Đào nóng đến nỗi sắp bỏng tới nơi rồi.
Không chút do dự gì, cô căng thẳng đến mức nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên: “Anh, anh bi3n thái!”
Trần Thời Dữ bật cười trước phản ứng của cô, ôm cô cười vô cùng càn rỡ, hơn nữa, càng lúc càng quá đáng, bả vai anh run run, gần như là ôm cô trong lòng mà cười lăn lộn.
Từ Thanh Đào sai rồi.
Từ Thanh Đào cảm thấy mình sai thật rồi.
Còn cho rằng sau khi Trần Thời Dữ trưởng thành thì tính cách xấu xa của anh sẽ được cải thiện hơn hẳn so với hồi anh học cấp ba, không còn thích bắt nạt cô cả ngày như hồi đó nữa.
Mà bây giờ cô thấy mình sai hoàn toàn, đúng thật là, cho đến chết thì đàn ông vẫn là thiếu niên, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thay đổi gì cả!
Đồ xấu xa!
Đúng là đồ xấu xa.
Anh cười đủ rồi, Từ Thanh Đào vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ lượng thông tin khổng lồ đó.
Không thể tin được mà nhìn vào anh, tai đỏ ửng, đỏ lan ra cả mặt: “Sao anh có thể nghĩ ra chuyện quá quắt như vậy cơ chứ!”
“Không muốn thử thật à?” Trần Thời Dữ vừa dỗ dành vừa lừa gạt cô, giọng nói còn vương ý cười vẫn chưa tan đi hoàn toàn, anh nhướng mày: “Mở video lên là được.”
“Không được! Anh đừng hòng! Anh nằm mơ đi nhé! Anh nghĩ hay lắm!”
Trời ạ, cứu mạng!
Từ Thanh Đào không thể chịu đựng người đàn này được nữa rồi, quá đáng lắm rồi, sao cứ phải nói chuyện bằng ngôn từ gợi hình mạnh mẽ như vậy thế hả, cô giáo Tiểu Đào có cảm giác như thể là bản thân mình đã thật sự trải qua chuyện đó.
May mà chuyến bay của Trần Thời Dữ đến khá đúng lúc.
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên trong phòng chờ dành cho khách VIP, thúc giục hành khách lên máy bay.
Cô xấu hổ và giận dữ xong rồi mới đập một cái lên trên vai anh, mềm như bông vậy, không có chút sức lực nào: “Ai muốn làm chuyện quái quỷ đó cùng với anh cơ chứ, anh mau chóng đi nhanh đi, lập tức đi đến Pháp, ngay bây giờ đến nước Pháp luôn đi, em cảm thấy cuộc hôn nhân này của chúng ta rất rất cần hai ngày tĩnh lặng!!”
Đẩy anh thẳng đến chỗ cổng lên máy bay, Từ Thanh Đào cảm thấy sự luyến tiếc mà cô dành cho anh đã hoàn toàn biến mất mất rồi.
Trần Thời Dữ vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc, lại hỏi cô một câu nữa: “Không muốn thật à?”
“Cảm ơn, tuyệt đối không cần!”
Đồ háo s4c, cút!
Dường như vừa chợt nhớ ra gì đó, Từ Thanh Đào dựng đứng đôi tai hồ ly của mình lên, cảnh cáo anh: “Em cũng không cần anh gửi gì gì đó cho em đâu!”
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán, một giây sau, cô nhìn thấy biểu cảm hơi hơi tiếc nuối của Trần Thời Dữ.
Tên đàn ông chó chết này, thế mà anh từng nghĩ như vậy thật á??
“Được rồi.” Trần Thời Dữ không trêu cô nữa: “Chắc là vẫn có thể cho chồng em một nụ hôn tạm biệt chứ nhỉ?”
Từ Thanh Đào trưng khuôn mặt không cảm xúc ra, cô đã quyết tâm sẽ tức giận rồi đấy nhé.
Hiện trường sau khi chơi đùa quá trớn là thế này đây này.
Trần Thời Dữ xoa xoa đầu cô một chút, cong môi: “Không cho cũng không sao, thật đấy.”
Nghe thấy giọng nói của anh, trái tim của Từ Thanh Đào lại mềm xuống.
Hình như, hình như sau khi bị anh trêu chọc thì cô cũng không tức giận nhiều đến thế.
Muốn nói với anh rằng, hay là hôn một cái rồi hẵng đi, phải chia xa ba ngày lận đó, cô giáo Tiểu Đào cũng có chút không nỡ xa anh.
Kết quả là, ngay một giây sau, người đàn ông khom lưng xuống, trao một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước trên đôi môi cô.
Chạm một cái là tách ra luôn, Từ Thanh Đào còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã đứng thẳng người lên.
“Thế thì chỉ có thể để chồng em chủ động hôn thôi vậy.”
Từ Thanh Đào: “.”
Đứng trước cổng lên máy bay dây dưa cả nửa ngày trời.
Nếu là lúc trước, nếu Từ Thanh Đào đi công tác mà nhìn thấy mấy cặp đôi thích thể hiện tình cảm kiểu này, chắc chắn sẽ thầm lẩm bẩm cả nửa ngày trời, đồng thời cũng hạ quyết tâm, kiên quyết ngăn cản chính mình trở thành kiểu người như vậy.
Bây giờ thì hay rồi.
Cuối cùng cô giáo Tiểu Đào đã trở thành cặp đôi thích thể hiện tình cảm mà cô ấy ghét nhất.
Nhưng về cảm giác thì vẫn rất ổn.
Giọng phát thanh ngọt ngào của tiếp viên hàng không thúc giục, một lần rồi lại một lần.
Trần Thời Dữ buông tay cô ra, chuẩn bị lên máy bay cùng với trợ lý, anh có lối đi riêng dẫn thẳng đến khoang hạng nhất.
Chỉ là, khi anh vừa xoay người lại, Từ Thanh Đào đột nhiên túm lấy tay áo anh, sau đó cô kiễng chân hôn lên môi anh một cái.
Hình như cô vô cùng xấu hổ, sau khi hôn xong, cô còn không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, thế là bèn đẩy đẩy anh ra cổng lên máy bay: “Được rồi, được rồi, phiền chết mất, bây giờ đã hôn rồi, anh có thể đi được rồi đó, đồ xấu xa!!”
Mãi cho đến khi Trần Thời Dữ tỉnh táo lại, mới phát hiện ra trái tim mình đã bị nụ hôn trong sáng này chọc ghẹo, nhịp đập con tim anh cũng nhanh hơn.
Anh vô thức chạm vào cánh môi mình, dường như vẫn còn vương lại độ ấm của cô.
Đến cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Khóe miệng mình hơi nhếch lên.
Giây phút này, anh thực sự có suy nghĩ muốn làm hôn quân.
Công việc sao quan trọng bằng vợ cơ chứ.
Chỉ là, hai người đều không biết rằng, cảnh tượng vừa nãy bị người qua đường “bắt trọn” được.
Một tiếng sau, trên Weibo của một trạm tỷ nổi tiếng đu idol đã đăng tải một bài đăng:
@ Phương Viên Viên: Đậu má, đậu má, đậu má, hôm nay đến sân bay quốc tế đón anh tôi, kết quả là không quay được anh của tôi mà lại quay được bà chủ!! Đậu má, các chị em ới ời ơi, tôi không nhận sai chứ?? Đây là ông chủ và bà chủ à??
[Video. mp4]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT