Trong một khoảnh khắc, Từ Thanh Đào chợt thấy hối hận trước quyết định nhất thời nông nổi mà bước vào cuộc hôn nhân chóng vánh này.

Chắc cô không rơi vào tình thế “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” đâu nhỉ?

Nhìn hai câu nói ngắn ngủi của Trần Thời Dữ, thậm chí, cô không cần nghĩ gì quá nhiều mà dáng vẻ “tôi là nhất” của người đàn ông kia cứ đập thẳng vào mặt cô.

Chưa có người đàn ông nào mời cô ăn cơm mà lại có thái độ chảnh chọe đến vậy, Trần Thời Dữ mời cô ăn trưa, chắc không phải là cơm chém đầu đâu nhỉ?

Cô nghiêm túc bật máy tính lên, gõ vào website: [Vừa làm giấy kết hôn mà đã không vượt qua nổi, xin hỏi làm sao để ly hôn, online chờ, rất gấp.]

Trong nháy mắt, Baidu [*] đã hiện ra đáp án mới: [Bạn yêu, hiện nay có thời hạn ba mươi ngày để làm giấy ly hôn nhé.]

[*] Baidu (百度, pinyin: Bǎidù) là một công cụ tra cứu do Công ty hữu hạn kỹ thuật mạng trực tuyến Bách Độ thiết kế vào năm 2014. Hiện nay Baidu là công cụ tìm kiếm lớn thứ hai trên thế giới chỉ sau Google, tuy nhiên, thị trường chính của Baidu chỉ là ở Trung Quốc đại lục chứ chưa tấn công mạnh sang thị trường thế giới như Google.

Thế nên, điều này cũng đồng nghĩa với việc, sau ba mươi ngày nữa, cô không chỉ trơ mắt nhìn người yêu cũ và chị gái mình hạnh phúc viên mãn động phòng, mà cô còn phải chịu cảnh bị chồng vứt bỏ một lần nữa à?



Cô dùng khuôn mặt vô cảm gập máy tính lại, tự dưng cô thấy mình vẫn nhịn tiếp được.

Dù sao, chuyện nhỏ không nhịn thì sẽ làm hỏng việc lớn, có công mài sắt có ngày nên kim.

Hơn nữa, chỉ đơn giản là đi ra ngoài ăn một bữa cơm trưa thôi mà.

Mặc dù Trần Thời Dữ đã thực hiện được một bước nhỏ, nhưng Từ Thanh Đào cô đây lại đang tiến một bước dài trên con đường báo thù gã đàn ông bội bạc.

Nghĩ tới đây, Từ Thanh Đào bỗng cảm thấy cái tính nết khó ở của Trần Thời Dữ cũng chẳng khó nhịn đến thế.

Mặc kệ đàn ông có thái độ phách lối cỡ nào đi chăng nữa, khi ở trong chăn thì anh ta cũng sẽ phải dịu dàng.

Bà Trần đúng không?

Nhất định là cô phải có được vị trí này!



Chiếc xe Bentley đỗ ở đường phụ bên trái cao ốc Kim Mậu.

Lúc Từ Thanh Đào đến nơi, dường như đối phương đã đợi cô được một lúc, người đàn ông ngồi trong xe, anh mặc áo khoác có cổ đứng màu đen trông khá thông thoáng, khoá áo khoác kéo lên hết cỡ nhưng vẫn lộ ra chút da thịt ở phần cần cổ thon dài.

Từ Thanh Đào nhớ, từ trung học là anh đã bắt đầu thích kéo hết khóa kéo lên, đồng phục mùa thu bên trong áo khoác đồng phục mùa thu, cách anh mặc quần áo là phong cách đặc biệt có một không hai trên toàn trường.

Làn da Trần Thời Dữ tái nhợt, môi mỏng lại hơi đo đỏ, màu mắt đen láy hiếm thấy, mắt một mí trông bạc tình và lạnh lùng, trông anh càng giống như quỷ hút máu ẩn dật, chân dài vai rộng, lưng mảnh khảnh, đôi chân dài như không có chỗ để, gập lại thành hình dáng khá đẹp mắt, có lẽ, dù là nhân vật trong truyện tranh thì chẳng ai có thể phác hoạ được tỉ lệ đẹp đến nhường ấy.

Cho dù có ngồi thì cũng như là không có xương vậy, anh tựa lưng vào ghế kiểu ấy chẳng nghiêm túc chút nào cả, trông lười nhác vô cùng.

Dường như anh cũng đã chú ý tới cô.

Ánh mắt Trần Thời Dữ rời khỏi điện thoại, ngước mắt mà nhìn cô.

Đối diện với công cụ có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất sẽ hỗ trợ cô vả mặt gã đàn ông tồi trong tương lai, Từ Thanh Đào treo nụ cười kinh doanh lên mặt mà ngọt ngào chào hỏi: “Anh Thời Dữ ơi, chào buổi trưa.”

Tính ra thì, Trần Thời Dữ lớn hơn cô sáu tháng, gọi anh một tiếng “anh” cũng không có vấn đề gì to tát cả.

Hơn nữa, cũng đã kết hôn rồi mà, Từ Thanh Đào cảm thấy cô cứ gọi anh là “tổng giám đốc Trần này” rồi “tổng Giám đốc Trần nọ” nghe có vẻ hơi là lạ, gặp chồng mà cứ như là đang gặp khách hàng vậy, thế thì cô biết phải vun vén tình cảm thế nào đây?

Việc thay đổi cách xưng hô chính là bước đầu trong công cuộc “rút ngắn khoảng cách”.

Quả nhiên, sau khi Từ Thanh Đào dùng giọng điệu nũng nà nũng nịu, ỏn a ỏn ẻn ấy mà gọi anh như thế…

Trần Thời Dữ rũ mắt, ngón tay đặt trên máy tính hơi co lại.

Từ Thanh Đào ngồi vào xe một cách tự nhiên, còn rất “tâm cơ” mà không để lại vết hằn nào trên đôi chân dài.

Chỉ tiếc rằng, “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, cô giữ tư thế này cả nửa ngày trời mà không có ai nhìn, Từ Thanh Đào cũng lười phải tiếp tục tra tấn bản thân mình.

Suốt đường đi, không ai nói năng gì, máy sưởi toả ra hơi ấm, tối qua Từ Thanh Đào thức đêm sửa sang lại bản thảo, vì ngủ không đủ nên cơn buồn ngủ đã nhanh chóng ập đến.

Cô liếc trộm Trần Thời Dữ, ánh mắt đối phương chăm chú mà nhìn chằm chằm vào số liệu trong máy tính, dường như anh đang bận công việc, theo tiếng gõ bàn phím, cô nhắm mắt lại và nghỉ ngơi trong chốc lát.

Cùng lúc đó, điện thoại của Trần Thời Dữ rung lên.

Lúc tiếng thứ nhất vang lên, anh đổi sang chế độ yên lặng.

Anh dời mắt nhìn sang phía Từ Thanh Đào đang ngủ say, dường như cô không bị ảnh hưởng bởi tiếng động này.

… Là tin nhắn của Trình Gia Di.

[A Thời, anh về nước rồi à?]

Trần Thời Dữ nhìn thoáng qua tên của đối phương, anh không nhớ đây là ai.

Đoán rằng đây có lẽ là bạn học chung hồi cấp ba nhân lúc tốt nghiệp hỗn loạn mà kết bạn WeChat với mình, một giây sau, anh tiện tay xoá bạn bè với đối phương.



Một lần nữa, tin nhắn WeChat do Tạ Sênh gửi tới đã đánh thức Từ Thanh Đào.

Bất thình lình, bài đăng mới nhất của Trình Gia Di đập vào mắt cô.

Từ Thanh Đào sớm đã nhắm mắt làm ngơ mà chặn đôi cẩu nam nữ [*] này trên WeChat rồi, bây giờ tin tức về bọn họ đều đến từ Tạ Sênh.

[*] Đôi cẩu nam nữ (狗男女): Đây là từ mượn, dùng để chỉ một đôi nam nữ có những hành vi đi ngược lại giới hạn đạo đức, chẳng hạn như ngoại tình, mập mờ không rõ ràng với nhau dù một hoặc hai người đang trong một mối quan hệ khác.

Nhấn mở ảnh chụp màn hình, là bức ảnh chụp lúc Trình Gia Di đang lựa nhẫn.

Trong một cửa tiệm thủ công rất nhỏ, nơi đây quen thuộc với Từ Thanh Đào đến mức cô không thể quen thuộc hơn.

Lúc trước, sau khi chấp nhận lời cầu hôn của Tống Gia Mộc, Từ Thanh Đào đã liên hệ với tất cả các tiệm áo cưới và cửa hàng trang sức để mua nhẫn.

Cuối cùng cô mới quyết định lựa chọn cửa tiệm thủ công này, khiêm tốn nhưng lại xa xỉ, tên cửa tiệm là một câu nói bằng tiếng Ý, dịch ra có nghĩa là “Tình yêu chân thành một đời”.

Dù đã biết trước rằng thủ đoạn của Trình Gia Di rất buồn nôn, nhưng Từ Thanh Đào vẫn không thể nào ngờ được là cô ta có thể làm tới mức này.

Trong bức ảnh có xuất hiện đôi tay của một người đàn ông, không cần phóng to thì Từ Thanh Đào cũng biết chủ nhân của đôi tay này là ai.

Tạ Sênh: [Sao Trình Gia Di không phát trực tiếp lễ đính hôn luôn đi cho rồi??]

Tạ Sênh: [Tớ ớn lạnh muốn buồn nôn tới nơi rồi này, người mặt dày cũng không thể mặt dày tới vậy được, Tống Gia Mộc có phải là người không nhỉ, mua nhẫn cầu hôn cho cậu và Trình Gia Di cùng một cửa tiệm luôn ư??]

Không biết xấu hổ hay sao ấy.

Từ Thanh Đào chưa ăn trưa mà đã thấy dạ dày của mình cồn cào lên do cơn buồn nôn chợt kéo đến.

Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, sau khi nghe Tạ Sênh nói cô ấy ớn lạnh buồn nôn, dường như Từ Thanh Đào cũng có cảm giác như vậy.

Cô thấy hơi lành lạnh thật rồi.

Không phải chứ.

Hận thù của cô đã được hiện thực hóa một cách mạnh mẽ rồi ư?!

Tựa như đây không phải là ảo giác, theo tốc độ chậm rãi tiến về phía trước của chiếc xe Bentley, Từ Thanh Đào cảm giác sự lạnh lẽo ở bắp chân không hề thuyên giảm mà ngày một lạnh lẽo hơn, rồi nó lan ra khắp toàn thân, lạnh giá đến mức cô phải rùng mình một cái.

Hôm nay Từ Thanh Đào mặc một chiếc áo sơ mi xếp li chống nắng màu xanh lam hơi rũ xuống, có một nút thắt ở phần eo thon, bàn tay của người đàn ông mảnh khảnh cũng có thể ôm trọn. Phần dưới là chân váy chữ A màu be, khi đứng lên thì váy có độ dài chừng ngang đùi, ngồi xuống thì ngắn đến đáng thương, hai chân trắng ngần thẳng tắp không có đôi vớ mỏng manh nào để chống lại hơi lạnh nơi đây, da gà cứ nổi lên không thôi.

Từ Thanh Đào còn chưa kịp tìm ra hơi lạnh từ đâu mà đến, cô chỉ có thể khép hai chân lại để chống cự cái lạnh đang hiện hữu.

Kết quả là, ngay giây sau, trước mắt cô tối sầm lại, trên đùi chợt có thêm một cái áo khoác màu đen, người đàn ông vừa mới cởi nó ra, dường như nó vẫn còn đọng lại chút ấm áp.

Sau đó là giọng nói của Trần Thời Dữ, thanh âm nghe hơi lạnh lùng nhưng lại mang theo sức quyến rũ khó có thể lý giải nổi: “Tắt máy lạnh rồi.”

Hoá ra là do máy lạnh à.

Bảo sao cứ thấy càng ngày càng lạnh.

Từ Thanh Đào sững sờ, hai tay nắm chặt lấy mép váy trên đùi, cuối cùng cũng lôi nụ cười thương mại đầy giả tạo kia ra, nhẫn nhịn cả nửa ngày trời, cuối cùng đành khẽ phun ra một câu: “Cảm ơn.”

Trần Thời Dữ nhìn cô một cái đầy hững hờ: “Không cần cảm ơn tôi.”

Từ Thanh Đào:?

“Em nên cảm ơn vận may của em, cảm ơn quà tặng của số mệnh, cảm ơn vì đã để em gặp được một người chồng hoàn mỹ biết quan tâm như tôi.”



Cứu mạng với.

Ai đó lấy cây thước đo độ dày da mặt của người đàn ông này giúp cô với?!



Buổi chiều Trần Thời Dữ có cuộc phỏng vấn, sau khi ăn cơm với Từ Thanh Đào xong thì anh vội vội vàng vàng chạy về công ty.

Vẫn phải nhờ vào trợ lý Triệu đưa Từ Thanh Đào về cao ốc Kim Mậu.

Từ Thanh Đào thấy hơi tiếc nuối, dù gì thì cũng khó khăn lắm mới được ăn cơm cùng nhau, là thời điểm rất tốt để vun đắp tình cảm.

Kết quả là, mới sáng sớm mà cô đã thấy buồn nôn bởi tin tức của Trình Gia Di, giận đến mức no căng cả bụng luôn, cơm trưa cũng nuốt không trôi, chỉ ăn qua loa vài miếng cho xong.

Cô nhẹ nhàng xoa xoa vùng bụng, dường như cảm giác không thoải mái vẫn còn đâu đây.

Chẳng lẽ bây giờ năng lực làm người khác thấy buồn nôn của Trình Gia Di đã cao thâm hơn trước đây một bậc rồi sao?

Lúc gần đi, trợ lý Triệu gọi Từ Thanh Đào lại, đưa cho cô một chiếc hộp trang sức làm bằng chất liệu tơ nhung.

Từ trọng lượng khi cầm chiếc hộp này trên tay, cô có thể đoán được rằng, giá trị của món đồ bên trong không hề rẻ.

Bắt đầu từ sáng nay, lòng Từ Thanh Đào đã có một dự cảm, cô có cảm giác mục đích Trần Thời Dữ mời cô đi ăn cơm không chỉ có thế.

Từ tình hình bây giờ mới thấy, quả nhiên là vậy.

Một viên kim cương được chế tác tinh xảo nằm yên ắng trong chiếc hộp tơ nhung.

Giọng của trợ lý Triệu vang lên: “Bà chủ, chiếc nhẫn này được cắt nên từ viên kim cương mà tổng giám đốc Trần đấu giá thành công tại Washington, hiện đang là viên kim cương hồng tự nhiên lớn nhất trên thế giới, đạt đến cấp độ FL [*], trọng lượng là 10 carat, hy vọng có thể khiến cô thấy hài lòng.”

[*] Kim cương hoàn mỹ (FL): “FL” là viết tắt của từ “flawless”, nghĩa là hoàn mỹ, Một viên kim cương có độ trong suốt FL (hay nói cách khác, một viên kim cương đạt đến cấp độ FL) là viên kim cương không có bất kỳ tạp chất hoặc khuyết điểm nào ngay cả dưới độ phóng đại 10 lần. Đây là loại có độ trong suốt cao nhất và là loại kim cương hiếm nhất. Những viên kim cương hoàn mỹ chiếm ít hơn một nửa phần trăm tổng số kim cương trên thị trường.

Viên kim cương to như đầu ngón út này suýt thì đã làm loá mắt Từ Thanh Đào.

Dường như chẳng cần ai phải nói gì cả, Từ Thanh Đào đã có thể nhìn thấy những chuỗi số không nối dài đếm mãi không hết từ viên kim cương này.

Cô hít sâu một hơi.

Tuy đã biết là Trần Thời Dữ có tiền nhưng cô vẫn không thể ngờ là anh lại giàu có đến nhường này.

Nói chung là phụ nữ đều không có sức kháng cự lại sự mê hoặc của kim cương.

Sau khi trợ lý Triệu ra về, Từ Thanh Đào lại mở chiếc hộp tơ nhung này ra một lần nữa.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đeo chiếc nhẫn ấy vào ngón áp út.

Vừa như in.

Từ Thanh Đào từng tưởng tượng ra viễn cảnh Tống Gia Mộc tặng nhẫn cưới cho cô vô số lần, cảnh tượng khi ấy sẽ ra sao?

Bây giờ, khi giấc mơ đã trở thành hiện thực, thế mà buồn cười ở chỗ, người tặng nhẫn cưới cho cô lại là một người đàn ông xa lạ.

Dạ dày lại trào dâng thứ cảm giác mang tên “buồn nôn”.

Cô nhìn thấy còn khoảng chừng mười phút nữa mới đến giờ làm việc buổi chiều.

Từ Thanh Đào nằm nhoài người ra trên bàn làm việc, cô chuẩn bị thiếp đi một chốc.

Trước khi mơ mơ màng màng, một ý niệm kỳ lạ xẹt ngang qua đầu cô…

Sao Trần Thời Dữ biết kích cỡ ngón tay của cô vậy nhỉ?



Trước khi Trần Thời Dữ về nước, các tạp chí tài chính trong nước đã nhận được tin tức.

Nửa tháng trước, thông qua phản hồi của thư ký Hằng Gia, cuối cùng quyết định nhận phỏng vấn của “Thời báo Vân Kinh”.

Người phỏng vấn Trần Thời Dữ là phó chủ biên Tống Lương của “Thời báo Vân Kinh”.

Khi đối diện với thương nghiệp mới nổi này, ông ta đã bắt đầu thu thập tư liệu từ nửa tháng trước. Sau mấy đêm thức trắng, ông ta đã đưa ra được một bản thảo khiến cho phía Hằng Gia thấy hài lòng.

Dù Trần Thời Dữ vẫn còn trẻ nhưng Tống Lương lại không dám xem thường anh.

Thứ bản lĩnh có thể khiến lão hồ ly giảo hoạt – chú hai Trần Kiều của anh ngã một cú đau đớn và chấp nhận chắp tay dâng lên hai mươi phần trăm cổ phần Hằng Gia, không phải là điều mà người thường có thể làm ra được.

Là một nhân vật lão làng trong giới tài chính, trong năm năm qua, ông ta cũng từng nghe nói về cuộc “nội chiến Hằng Gia”. Ngoài những động thái lớn công khai, đáng nhắc đến nhất chính là “bí mật chốn hào môn”.

Chắc chắn là trận chiến diễn ra giữa “những người khổng lồ” được người ta đồn đoán trên tivi là có thật, chưa kể đến việc, chi nhánh của tập đoàn Hằng Gia đều được phân bố và cắm rễ ở Hải Thành, nội bộ thì rối ren u tối, qua hai thế hệ mới dần được thanh lọc và nổi lên trên bề mặt, nhưng bố mẹ Trần Thời Dữ lại gặp phải tai nạn máy bay khi anh đang học cấp ba, và, nhắm ngay thời cơ ấy, Trần Kiều đã dùng thủ đoạn để độc chiếm và lên nắm quyền.

Nói trong đó không có gì mờ ám, ai mà tin?

Nhưng, cho dù họ đàm tiếu bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng ai dám công khai bàn luận chuyện này.

Nửa giờ sau, Trần Thời Dữ xuất hiện trong phòng họp.

Tống Lương vội vã đứng lên, ông ta hàn huyên đôi ba câu cùng Trần Thời Dữ.

Ông ta có kinh nghiệm phỏng vấn phong phú, cũng thấy khá quen thuộc với bầu không khí thân thiện trước buổi phỏng vấn.

Trợ lý Triệu bưng lên hai ly trà xanh, tiện thể nói nhỏ vào tai Trần Thời Dữ: “Bà chủ đã nhận chiếc nhẫn.”

Người đàn ông cong môi, có vẻ là tâm trạng không hề tệ.

Tống Lương vô tình liếc thấy chiếc nhẫn ở ngón áp út của Trần Thời Dữ.

Đang muốn nói gì đó hòng làm cho bầu không khí thêm phần sinh động.

Dường như đã chú ý tới ánh mắt của Tống Lương, Trần Thời Dữ dùng tư thế tuỳ ý mà phóng khoáng dựa người vào ghế, hững hờ mở miệng nói: “Nóng quá.”

Nóng à?

Tống Lương sững sờ, nhiệt độ hôm nay rất thấp cơ mà?

Thế mà, một giây sau, Trần Thời Dữ đã tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống rồi đặt lên bàn.

Tống Lương lại sững sờ, thấy nóng thì hẳn là nên cởi quần cởi áo, chứ nào có ai tháo nhẫn ra đâu nhỉ? Hành động gì đây?

Ông ta ngừng lại đôi chút, ngập ngừng đáp một câu: “Tổng giám đốc Trần, chiếc nhẫn này của anh…”

Dường như Trần Thời Dữ đang đợi ông ta hỏi câu này, anh nhíu mày, vẻ mặt hơi kinh ngạc, người ta hỏi một đằng mà anh lại trả lời một nẻo:

“Chiếc nhẫn à? Ồ, ngại quá, bị anh phát hiện ra là tôi đã kết hôn rồi.”

Tống Lương: …

Mẹ nó chứ, tôi còn chẳng phát hiện ra nữa kìa.

————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play