Có lẽ Trần Thời Dữ là người đàn ông đầu tiên cô gặp có thể tự tin nói rằng mình không có tiền như thế này.

Bấy giờ, ấy vậy mà Từ Thanh Đào lại tìm không ra lý do để phản bác.

Hẳn là nam phục vụ cũng chưa từng ngờ đến kết cục này.

Ánh mắt anh chàng phục vụ dời từ Trần Thời Dữ qua Từ Thanh Đào.

Cô giáo Tiểu Đào nghĩ thầm, anh cảm thấy nhìn em giống người có tiền lắm à:)

Cô xuống lầu vội vã như vậy, ngoài lấy quần áo và chiếc đồng hồ đeo tay…

Thì điện thoại vẫn còn sạc trong phòng ngủ kia kìa. Lúc xuống lầu cô đâu biết cô sẽ cùng Trần Thời Dữ ra ngoài ăn khuya đâu!

Váy dệt kim màu trắng gạo là loại hơi mỏng, ôm trọn lấy cơ thể cô.

Chỉ liếc mắt nhìn qua là thấy không sót gì, nghĩ cũng biết túi đựng tiền không được thiết kế và có mặt trên chiếc váy xinh đẹp này.

Thoáng chốc, hiện trường rơi vào trạng thái trầm mặc không thôi.

Phục vụ nhanh chóng nhận ra Từ Thanh Đào không mang tiền theo thật.

Là một nhân viên phục vụ từng tiếp xúc với nhiều nhóm người khác nhau, là một người tinh mắt và nhạy bén, anh chàng phục vụ đã hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Trần Thời Dữ ngay tức thì.

Cộng thêm việc, hình như vừa rồi mình đã đắc tội với vị khách có vẻ rất khó dây vào này.

Phục vụ linh hoạt mở miệng: “Ha ha, anh đây thật biết cách nói đùa, vậy anh chuẩn bị tham gia hoạt động này của chúng tôi đúng không ạ?”

Trần Thời Dữ ung dung nhìn Từ Thanh Đào.

Dường như đối phương đã do dự rất rất lâu, mới khẽ cất tiếng nói: “Em cảm thấy không ổn lắm đâu, vừa mới ăn xong.”

Cảm ơn, mặc dù cô chỉ ăn nước lẩu nhạt vị nhưng cô hoàn toàn không muốn nụ hôn đầu đời của mình nương theo mùi vị của nồi lẩu mà kết thúc, được không hả:)

Anh chàng phục vụ vẫn vô cùng nhiệt tình: “Không sao đâu, chúng tôi có cung cấp nước súc miệng.”

Từ Thanh Đào: “…”

Sao mà quán của các người phục vụ chu đáo quá vậy??

Trời ạ, hơn nữa, để Từ Thanh Đào hôn trước mặt nhiều người như thế này thì có khác gì trò cười đâu, có khác gì Thư Hằng và Y Bình hôn nhau ở nhà ga rồi bị đám đông túm tụm lại mà nhìn đâu? Người qua đường sẽ cảm thấy cô bị thần kinh và đang quay video quê mùa trên Douyin T.T!!

Cô trầm mặc rất lâu, ý là từ chối.

Phục vụ cũng rất hiểu ý, sau khi giới thiệu xong câu cuối cùng thì không nói gì nữa.

Bao thanh âm ồn ã trong quán lẩu dần lắng lại.

Cặp đôi ôm hôn kia cũng đỏ mặt ngồi xuống với vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

Rất lâu sau, mới nghe thấy Trần Thời Dữ nói rằng: “Đi thôi.”

Trên bàn có gần một nửa thức ăn chưa ăn hết, nhưng vì Từ Thanh Đào đang kiểm soát chế độ ăn uống, thực sự không tài nào nhét nổi nữa.

Dựa theo thói quen của cô thường ngày, đồ ăn mà ăn không hết thì nhất định phải đóng gói mang về, nhưng không biết vì sao, hôm nay, mọi sự chú ý của cô đều đã dồn hết lên người Trần Thời Dữ.

Rõ ràng là anh nói câu “đi thôi” ấy với giọng điệu nhàn nhạt lãnh đạm.

Nhưng, dường như là Từ Thanh Đào đã nghe thấy chút tiếc nuối từ câu nói ấy.

… Sẽ không phải là do cô “ảo tưởng sức mạnh” đâu nhỉ?

Dù sao, so với việc Trần Thời Dữ rất rất muốn hôn cô tại quán lẩu.

Thì cô thà tin rằng đây là ý tưởng mới mà Thời Tiểu Dữ tìm ra để đùa giỡn cô:)

Nhưng cảm giác bất an trong lòng cứ dần mạnh lên.

Cô yên lặng đi theo Trần Thời Dữ ra quầy lễ tân tính tiền, phục vụ quẹt thẻ ngân hàng của anh, không biết thao tác này có thể giúp người ta thấy được tư liệu gì, bỗng nhiên phục vụ nói một câu rằng: “Thưa anh hôm nay là sinh nhật của anh, quán chúng tôi có thể tặng miễn phí cho anh một dĩa trái cây, hoặc là tặng anh một món ăn. Xét thấy anh đã dùng bữa xong, nếu như anh muốn dĩa trái cây thì chúng tôi sẽ đóng gói lại, nếu như anh cần tặng đồ ăn thì có thể trực tiếp chọn món tại quán.”

Nói rồi, phục vụ còn nịnh nọt anh một câu: “Sinh nhật của anh vào hạ chí [*], đây là một ngày rất tốt.”

[*] Theo quy ước, tiết hạ chí là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 6 khi kết thúc tiết mang chủng và kết thúc vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 7 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết tiểu thử bắt đầu.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Phục vụ vừa dứt lời, phút chốc, đại não của Từ Thanh Đào trống rỗng, dường như bây giờ cô mới ý thức được chuyện gì đó, cô khẽ cất tiếng hỏi anh rằng: “… Hôm nay là sinh nhật của anh à?”

Cứu mạng.

Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm sớm một chút!

Bấy giờ, Từ Thanh Đào không biết nên dùng cảm giác gì để hình dung tâm trạng của mình ngay lúc này.

Sớm biết hôm nay là sinh nhật Trần Thời Dữ, thì cô đã dành nhiều thời gian hơn cho việc trang điểm rồi, chứ đừng nói chi tới việc chọn một quán lẩu hẹn hò nhìn thường thường không có gì là lạ như thế này!

Trần Thời Dữ không cảm thấy có gì kỳ lạ: “Ừ.”

Vẻ mặt như kiểu “sinh nhật của anh thì quan trọng lắm à”.

Từ Thanh Đào đang muốn nói với anh rằng, ngay sinh nhật của mình mà anh cũng không để tâm ư?

Nhưng, lời đã đến bên khóe miệng chợt ngưng bặt lại.

Ý nghĩa mà sinh nhật tồn tại hẳn phải là vì còn có người nhớ đến và tổ chức cho anh.

Từ Thanh Đào học cùng lớp cấp ba với anh, cũng đã từng nghe nói nhà anh có biến cố. Tình thân trong hào môn thế gia được xây dựng xen lẫn vô vàn lợi ích, có thể là từ sau khi bố mẹ của anh mất vì tai nạn máy bay, Trần Thời Dữ cũng không nhớ rõ sinh nhật của mình. Sau này, mỗi năm trôi qua thì mình lại lớn hơn một tuổi, trưởng thành theo tuổi tác, đồng thời, anh phải bước về phía hiện thực rộng lớn hơn, tàn khốc hơn, mà sinh nhật lại trở thành đặc quyền chỉ có thể tồn tại nơi trẻ con.

Càng nghĩ thì Từ Thanh Đào càng thấy khó chịu.

Không biết tại sao cô lại nhớ tới giọng điệu nghe có vẻ hơi hơi tiếc nuối của Trần Thời Dữ.

Cứ cảm thấy dường như anh đang vô cùng buồn bã.

Hơn nữa, cô còn đồng cảm với nỗi buồn này của anh.

Chắc là vì nhiều năm nay, cô cũng thường phải trải qua cảnh sinh nhật một mình một cõi.

Thế nên không ai hiểu cảm giác này hơn cô, đơn côi sinh tồn ở trong xã hội này phải đối mặt với cuộc sống tàn khốc ra sao, và con người ta cần phải có dũng khí lớn lao đến nhường nào.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì nó cứ như là cỏ dại sinh trưởng vậy, Từ Thanh Đào cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy tổng tài bá đạo có giá trị trăm tỷ đang đau buồn nữa.

Nghĩ đến việc anh đi công tác ở nước Pháp không có ai chăm sóc, phong trần mệt mỏi về gấp để đón sinh nhật mà cũng chấp nhận ăn một bữa lẩu với cô, không chỉ có thế, anh còn giúp cô xử lý nhiều rắc rối như vậy, cảm giác áy náy trong cô càng thêm mãnh liệt.

Giờ khắc này, tình cảm đã lấn át lý trí.

Dường như Từ Thanh Đào đã nghe thấy âm thanh báo hỏng vang lên trong đầu, nếu không thì có lẽ cô sẽ chẳng có dũng khí làm ra hành động tiếp theo.

Ngay khi Trần Thời Dữ lấy lại thẻ, Từ Thanh Đào bỗng lên tiếng hỏi: “Bây giờ còn có thể tham gia hoạt động vừa nãy của mọi người không?”

Phục vụ sửng sốt một chút, và nhanh chóng ý thức được đó là hoạt động hôn.

Chưa từng gặp trường hợp khách đã trả tiền xong mà còn hỏi có thể tham gia hay không, phục vụ chần chừ trong chốc lát rồi nói: “Chắc là có thể… nhỉ?”

“À.”

Thoáng chốc, Từ Thanh Đào rơi vào trạng thái trầm mặc.

Sau đó khẽ hít một hơi, dường như cô đang góp nhặt chút dũng khí cho chính mình.

Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không dám nhìn vào Trần Thời Dữ, như thể là không nhìn thì cô sẽ không thấy xấu hổ vậy, cô nói: “Là, em cảm thấy, mặc dù Hằng Gia có thể kiếm bốn mươi lăm tỷ trong một quý, nhưng bây giờ cả giới kinh tế đều không ổn định cho lắm, vì lý do cẩn thận tích lũy đủ hưu bổng sau này, hay là, bữa lẩu này chúng ta tham gia hoạt động giảm giá đi…”

Cô vừa nói vừa quay đầu.

Moi hết ruột gan ra để thấy rất nhiều lý do, kết quả là, khi cô ngước mắt lên và va phải ánh mắt của anh, cô chợt im lặng.

Bình thường đi giày cao gót thì phải ngẩng đầu lên để nhìn Trần Thời Dữ, đêm nay cô lại đi một đôi giày đế bằng, so với bình thường thì thấp hơn một chút, cô phải ngửa ra sau một chút thì mới có thể nhìn thấy đôi mắt của anh.

Dường như Từ Thanh Đào chưa từng tĩnh lặng mà nghiêm túc quan sát ánh mắt anh như thế này, Trần Thời Dữ có một đôi mắt phượng tiêu chuẩn, trước kia cô vẫn cho rằng đây là mắt một mí, nhưng hôm nay mới phát hiện, ở góc độ thấp hơn một chút thì có thể trông thấy mí lót.

Ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, trên mí mắt trái của anh có một nốt ruồi nhỏ màu đen, như điểm tô thêm cho dáng vẻ quyến rũ mà cuồng dã nơi anh.

Con ngươi của Trần Thời Dữ mang một sắc màu khá đậm, dường như đã chạm đến mức đen tuyền, lúc chăm chú nhìn ngắm một người sẽ khiến cho người đó cảm nhận được sự áp bức mãnh liệt.

Tựa như loài sói hoang dã khó thuần.

Nhưng, giờ phút này, dường như đôi mắt của anh – đôi mắt của một người thường chẳng đứng đắn gì – đang kiềm chế lại điều gì đó, như thể là anh đang cười, lại như thể là chẳng cười vì điều gì.

Bấy giờ, Từ Thanh Đào đã nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.

Như thể là xương sống đã thao túng đầu óc, cơ thể của cô vậy, cô chỉ thấy hai tay mình vịn lấy cánh tay anh, như đang muốn kiếm tìm một điểm đòn bẩy, rồi cô nhón chân lên, một nụ hôn rất khẽ “đáp xuống” khóe môi anh.

Khóe môi của anh khô ráo, nhưng cũng có chút khác biệt so với làn da.

Dừng lại tại nơi ấy chưa đến một giây, mà Từ Thanh Đào đã có thể cảm nhận được độ ấm nơi đôi môi cô vừa tiếp xúc.

Lan từ đôi môi cô đến khuôn mặt, nóng hổi.

Hôn xong thì đầu óc cô cũng trống rỗng, thế mà chẳng thấy Trần Thời Dữ có phản ứng gì, nhưng cô vẫn ra vẻ trấn định, quay đầu lại và hỏi phục vụ: “Như vậy là được rồi đúng không?”

Dù gì thì quán của mấy anh cũng không yêu cầu phải hôn lưỡi kiểu Pháp gì gì đó mà:)

“À, à, được rồi ạ.” Phục vụ vội lấy lại tinh thần: “Vậy chúng tôi giảm cho anh chị hai mươi phần trăm.”

Chỉ là, không chờ phục vụ nói xong mà Từ Thanh Đào đã cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Phục vụ làm xong việc của mình thì lại nói: “Đúng rồi, hoạt động hôn này của chúng tôi có món quà nhỏ …”

Bây giờ đầu của Từ Thanh Đào đã hỗn loạn như một nồi cháo đang chực chờ được sôi trào, cô chẳng còn quan tâm đến món quà nho nhỏ hay món quà to to nữa.

Căn bản là cô không thấy phục vụ đưa cho cô vật gì, cô chỉ biết vội vã bỏ nó vào túi xách, cầm lấy áo khoác mỏng của mình, khoanh hai tay lại và cúi đầu xông thẳng ra ngoài quán lẩu.

Phục vụ ở đằng sau vẫn còn đang kiên trì không thôi: “Chị gái nhỏ, hoạt động của quán chúng tôi còn có hình chụp hôn, quét mã QR là có thể tải về…”

Cô đâu còn nhớ tới điều này nữa.

Nói là đi thì chẳng thà nói là đang chạy trối chết.

Từ khi ra khỏi nơi có bầu không khí oi bức mập mờ ấy, không biết cô đã cúi đầu đi được bao lâu, bấy giờ sự chú ý của cô đã rơi vào cảnh tượng ven đường.

Mới vừa nãy thôi, đêm nay vẫn còn rất oi bức, thế mà sau một tiếng đồng hồ, nhiệt độ đã dần hạ xuống.

Đối diện đường lớn của trung tâm thành phố Vân Kinh là dòng sông Thương nổi tiếng, màn đêm mát lạnh bao bọc lấy gió sông, thổi bay cái nóng trên khuôn mặt Từ Thanh Đảo.

Bây giờ cô mới nhận ra mình vừa làm gì.

Cô nhìn chằm chằm dòng sông Thương im ắng đang với lưu tốc cao ngay trước mặt, ngay giây sau cô chỉ muốn nhảy xuống đó luôn cho xong!!

A a a a!!!

A a a a a a!!!

Xúc động là ma quỷ.

Sắc đẹp cũng là ma quỷ!

Quả nhiên thương thay cho phận đàn ông chính là bước đi đầu tiên của bao xui rủi T.T!!

Từ Thanh Đào cảm giác vừa rồi mình đã bị đoạt mất linh hồn, nếu không thì, sao một tiên nữ nhỏ đến chết vẫn sĩ diện như cô lại làm một chuyện đáng xấu hổ như vậy trước mặt bao người cơ chứ!!

Người trưởng thành đều lặng lẽ mà suy sụp. jpg

Từ Thanh Đào hơi bất lực mà vịn vào cột điện, thầm nói: “Trời ạ, chết đi coi như xong…”

Nhưng, ngay khi cô vừa dứt lời, bên tai đa vang lên một giọng nam: “Chết đi coi như xong?”

Từ Thanh Đào quay đầu và chợt thấy Trần Thời Dữ, không biết anh đã đi ra theo cô từ lúc nào nữa.

Thuận theo ánh mắt mình mà nhìn về phía sau, ra là vừa rồi cô đã làm bùng nổ một vũ trụ nhỏ có sức mạnh kinh người, thế mà cô đã đi được hai trăm mét!

Vừa hôn anh xong nên Từ Thanh Đào không dám nhìn thẳng vào mặt anh.

Nhưng, không biết tại sao nữa, nếu chỉ là hai người với nhau, nếu không hôn nhau trước bao nhiêu người như vừa nãy, thì có lẽ đã chẳng xấu hổ như vậy rồi.

Từ Thanh Đào yên lặng.

Nghĩ thầm, sao Thời Tiểu Dữ đi đường mà không phát ra tiếng động vậy nhỉ, cô lúng ta lúng túng mà hỏi anh: “Sao anh lại ra đây làm gì?”

“À.” Giọng điệu Trần Thời Dữ không đứng đắn cho lắm: “Không phải vì người nào đó chiếm hời từ anh xong thì lại chạy trối chết à.”

Cô giáo Tiểu Đào nào đó: “…”

Trần Thời Dữ cười nói: “Cho nên anh vì sự trong sạch của mình mà đến đây đòi lại công bằng.”

Từ Thanh Đào: “…”

Gió sông phả mạnh vào mặt, hơi hơi lạnh.

Bấy giờ Từ Thanh Đào mới cảm nhận được cái giá lạnh, và cô chợt phát giác ra rằng, có một chiếc áo âu phục đang bao trùm lấy mình, rõ ràng là anh cùng cô ăn lẩu tận một tiếng đồng hồ, nhưng trên âu phục lại không có mùi của lẩu, chỉ có mùi tuyết tùng nhàn nhạt.

Số đo quần áo của anh to lớn một cách quá đáng.

Dường như âu phục đã che từ cằm đến đùi cô, bao trùm lấy cả thân mình của cô, lại cộng thêm với vẻ ngây thơ của Từ Thanh Đào, trông cô thật nhỏ bé biết bao.

Chiếm hời từ người ta rồi nên cô nào dám nói ra khuyết điểm của người ta nữa, thế nên cô giáo Tiểu Đào nào đó chẳng nói gì cả.

Trần Thời Dữ thì cho rằng cô đang thấy chột dạ, thế là anh lại nói tiếp: “Hơn nữa, vừa đến đây đã nghe thấy người nào đó nói chết đi coi như xong.”

Rốt cuộc là có bao nhiêu sự trùng hợp thế hả?

Cô đã nói câu đó đấy, được chưa!

Hơn nữa, đó chỉ là cách nói khoa trương mà thôi.

Đang muốn phản bác.

Thì lại nghe được lời nói của Trần Thời Dữ, một lời nói khiến cho người ta kinh ngạc không thôi: “Hóa ra là vì cảm giác khi hôn anh sẽ khiến cho em…”

Dò xét cô từ trên xuống dưới một lượt, anh xấu xa mà nói tiếp: “Hưởng thụ chết đi sống lại à?”



Thời Tiểu Dữ.

Em cảnh cáo anh, ngay trước mặt hai người chúng ta chính là sông Thương đấy nhé, khuya rồi nên anh nói chuyện có chừng mực một chút đi, nếu không, em mà đẩy anh xuống thì không có ai biết đâu nhé:)

Nhưng, nếu cô nói như vậy, lỡ đâu lại nhận được câu trả lời kiểu như “Cứ muốn tuẫn tình theo anh như thế sao?” thì sao?

Đã nhìn thấu người đàn ông chết tiệt quỷ kế đa đoan này:)

Từ Thanh Đào hít sâu một hơi, tận dụng khả năng của lý trí mà giải thích: “Cái đó không được gọi là hôn mà.”

Trần Thời Dữ tiện đà gật gật đầu: “Cũng phải. Ngay cả đầu lưỡi mà cũng không duỗi ra cơ mà.”

Từ Thanh Đào vờ như không nghe thấy câu nói này của anh, mặt không đổi sắc mà tiếp tục nói: “Là vì em muốn giúp anh tiết kiệm tiền, sau đó được giảm giá. Lúc ấy em không nghĩ gì cả.”

Dường như, để chứng minh rằng mình chỉ tham gia hoạt động một cách đơn thuần, Từ Thanh Đào chợt nhớ tới lúc gần đi còn cầm theo một món quà nho nhỏ, bấy giờ cô lấy nó ra để làm bằng chứng cho sự trong sạch của mình.

Chỉ là, vừa lấy ra đã thấy có gì đó không đúng lắm.

Cứ thế, mấy cái vỏ nhựa vuông vức được đóng gói xuất hiện trên tay cô, phía trên còn có dòng chữ màu trắng trên nền xanh lam, viết một chuỗi tiếng Anh – “Durex”, như thể là sợ người sử dụng không nhìn thấy công dụng trác tuyệt của sản phẩm, phía dưới còn khắc hoạ mấy chữ đặc biệt lớn:

“Siêu nóng bỏng! Siêu mỏng! Siêu trơn!”

“Dễ! Chịu! Hơn?”

Vì! Sao! Món! Quà! Nhỏ! Của! Quán! Lẩu! Lại! Là! Bao! Cao! Su! Vậy! Hả!

Tựa như không khí đã ngưng đọng lại.

Từ Thanh Đào cảm giác mình đã bị hỏa táng ngay tại chỗ mất rồi, gió thổi qua là có thể thổi tro cốt của cô vung vãi vào dòng sông Thương ngay tắp lự.

Trần Thời Dữ dò xét cô từ trên xuống dưới hết lần này đến lần khác, sau đó anh thở dài mà hỏi: “Trong lòng không nghĩ gì à?”

Đúng là ngữ khí xấu xa đến nỗi không thèm che giấu.

Ánh mắt anh nhìn theo những chiếc hộp nhỏ này, chậm rãi mà ung dung nói tiếp: “Sao anh lại cảm thấy em nghĩ nhiều lắm.”

Phải là vô cùng nhiều.

Sốt ruột mà vội thở dài sáu, bảy hơi.

Từ Thanh Đào đã bị sự xấu hổ ngượng ngùng này đè đến chết.

Chỉ còn mỗi ngón tay là có thể co ro động đậy một chút.

“Nhưng hình như cũng không phù hợp cho lắm.”

Phù hợp mới kinh khủng đấy, được chưa hả?

Một đêm bảy lần, chắc là không cần thận nữa đâu nhỉ:)

“Anh nói là kích thước không phù hợp.” Trần Thời Dữ thờ ơ lãnh đạm mà rằng: “Hơi nhỏ rồi.”

À được, mặt Từ Thanh Đào không thay đổi mà hướng mắt nhìn phía trước, nghĩa là cô không hề nghĩ đến những chuyện này, cũng không muốn biết rốt cuộc là cái gì không phù hợp.

Cuối cùng, cho đến khi cô không thể nhịn được nữa, giọng thấp đến nỗi không thể thấp hơn được, giống như tiếng vo ve của muỗi kêu, mà nói rằng: “Nào có khoa trương như anh nói đâu, trên này đã viết là lớn nhất mà, được không…”

Trần Thời Dữ khẽ cười một tiếng, lườm cô một cái: “Em chưa từng thử thì sao biết được.”

… Ngạt thở mất rồi.

Từ Thanh Đào cảm thấy cô không thể tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa.

Vừa nãy, lúc ở trong quán lẩu, thứ mà anh uống là nước sôi để nguội chứ có phải là rượu đế đâu!!

Vì sao lại!

Không! Biết! Ngại! Ngùng! Như! Vậy! Thế! Hả!

Độ nóng hãy còn vương trên mặt, đến tận bây giờ vẫn chẳng sao tan đi được.

Từ Thanh Đào cảm thấy, nếu cứ trò chuyện như vậy mãi, thì hai người sẽ đi thuê phòng khách sạn mất thôi.

Với thân phận vợ chồng hợp pháp của bọn họ, lại là nam nữ trưởng thành nữa, dù có thuê phòng khách sạn thì cũng chẳng có gì là sai trái cả.

Nhưng mà, cô chỉ vừa mới nhận ra mình hơi hơi thích anh! Tiến độ như máy gia tốc phi nước đại này là thế nào vậy hả!

Hơn nữa…

Thoáng chốc, Từ Thanh Đào bỗng tỉnh táo lại.

Bình thường Trần Thời Dữ nói chuyện nghe có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng khi nói với cô thì có vẻ như anh càng tuỳ tiện hơn thế nữa.

Có lẽ là vì đã từng ăn nhờ ở đậu nhiều năm ròng, nên Từ Thanh Đào luôn đau đáu một nỗi niềm bất an và túng thiếu tình yêu thương trong tình cảm, điều cô muốn là một mái ấm trọn vẹn chứ không phải là tình cảm thông thường.

Có lẽ Trần Thời Dữ cũng có chút thiện cảm với cô.

Nhưng lòng tham của cô quá nhiều, cảm thấy chút thiện cảm ấy vẫn chưa đủ.

Chớp mắt, trái tim cô bỗng bị bóp chặt đến nghẹn.

Vì đoạn tình cảm thất bại thảm hại với Tống Gia Mộc trước đó, Từ Thanh Đào bỗng không xác định được tình cảm của mình với Trần Thời Dữ nữa.

Anh tốt đẹp hơn những gì cô từng tưởng tượng, sự chênh lệch với cô cùng lớn vô cùng.

Dành tình cảm hết lòng hết dạ sẽ lại khiến cô tan xương nát thịt khi bị người ta bỏ rơi thật nhẹ nhàng.

Nghĩ thế khiến chính cô tỉnh táo lại rất nhiều, Từ Thanh Đào yên lặng nhìn thoáng qua những cái bao cao su này, cảm thấy cứ ném xuống đất như thế sẽ gây ô nhiễm môi trường.

Đành phải ngó lơ vẻ chế nhạo của Trần Thời Dữ, rồi từ từ bỏ vào trong túi áo âu phục, dù sao thì đây cũng là âu phục của anh mà:)

Hiếm hoi lắm mới được một lần tĩnh lặng ở bên anh thế này.

Từ Thanh Đào cảm thấy, dù không nói lời nào thì cũng thật thoải mái.

Gió đêm nơi sống Thương phơ phất, chợt nhớ hôm nay là sinh nhật của anh, cô lại thầm thấy hối hận.

Chắc chắn bây giờ sẽ mua không được bánh kem, hơn nữa, ngay cả quà sinh nhật cũng không chuẩn bị kịp.

“Đang nghĩ gì vậy?” Anh lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc giữa họ.

“Nghĩ hôm nay là sinh nhật anh.” Từ Thanh Đào thành thật trả lời: “Em không chuẩn bị quà cho anh, bánh kem cũng không mua.”

Trần Thời Dữ giơ đồng hồ trên tay lên: “Cái này không phải à?”

“Cái này không phải…” Từ Thanh Đào phiền muộn: “Đã nói cái này chỉ là quà cảm ơn.”

Dường như cô đang buồn vì không chuẩn bị quà từ sớm vậy.

Trần Thời Dữ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ sắp nhăn lại thành một nắm của cô, anh cười với tâm trạng đầy khó hiểu.

Từ Thanh Đào hết hồn, không thấy cô đang buồn lắm à, sao người đàn ông này còn cười được vậy?

Kết quả là, ngay sau đó, Trần Thời Dữ nói: “Anh đã nhận được quà sinh nhật rồi.”

Lúc anh vội vã về nước và đi tới dưới lầu Bách Nguyên Nhất Hào.

Dáng vẻ cô ăn mặc giản dị, thần sắc vội vàng chạy xuống thật nhanh chóng đó…

Có lẽ là anh đã nhận được quà sinh nhật tốt đẹp nhất anh từng được nhận trong bao năm tháng qua.

Đôi mắt Từ Thanh Đào tỏ bày nỗi niềm nghi hoặc.

Trần Thời Dữ nhìn về phía trước, hai tay đặt trên lan can cầu, gió sông thổi lên tóc của anh, lộ ra cái trán trơn bóng, thoáng chốc dường như anh vẫn là dáng vẻ của thiếu niên năm ấy.

Từ Thanh Đào ngây người.

Bảy năm chia xa kia như thể là chưa từng tồn tại vậy.

Một lát sau, Từ Thanh Đào nghe thấy giọng của mình, đầu tiên là nho nhỏ: “Trần Thời Dữ.”

Tựa như sau khi gặp mặt, số lần cô gọi đầy đủ tên anh không quá nhiều.

Không “âm dương quái khí” mà gọi anh bằng “anh”, cũng không lén đặt biệt danh kỳ lạ cho anh.

Ngay từ khoảnh khắc này trở đi, có một thứ gì đó chẳng còn giống trước kia nữa.

“Sinh nhật vui vẻ.”

“Ừ.”

Đầu Từ Thanh Đào hơi nóng lên, không hề nghĩ ngợi gì, cô bỗng dùng hai tay làm thành cái loa, đặt ở ngoài miệng, hô to với sông Thương một câu: “Sinh… nhật… vui… vẻ…”

Hô xong thì cô thở hồng hộc, cô không quay đầu lại, trầm mặc một lát rồi mới giải thích: “Trước kia có người từng nói với em rằng, sinh nhật phải lớn tiếng nói ra thì mới có người biết.”

Biết rằng trên thế gian này không chỉ có mỗi mình anh.

Biết trong sinh mệnh hoang vu trống vắng này, chắc chắn sẽ có người đi cùng anh.

Như thể là đang xác minh lại lời nói của Từ Thanh Đào, cô vừa hô xong, thì cách đó không xa truyền đến một, hai âm thanh yếu ớt.

Có lẽ là người trẻ tuổi gần đó vừa mới bắt đầu cuộc sống về đêm, họ cười đùa ồn ã, chúc phúc một người xa lạ mà mình chưa từng gặp mặt.

“Sinh nhật vui vẻ!”

“Ai thế! Thôi bỏ đi, không cần biết, sinh nhật vui vẻ nhé!”

“Người lạ ơi… Chúc cậu sinh nhật vui vẻ…”

Thậm chí còn thoáng nhìn thấy đốm sáng của pháo hoa từ phía đối diện.

Lóe lên rồi lại lóe lên, sáng lấp lánh vô cùng.

Từ Thanh Đào cũng không ngờ đã trễ thế này rồi mà lại có người cùng dạo quanh sông Thương Giang như cô.

Nghe được những âm thanh ấy, trong nháy mắt, lỗ tai và cái đuôi của hồ ly nhỏ vểnh lên, cô hưng phấn kéo kéo tay của anh: “Đúng không, đúng không! Anh nghe xem, có người nghe thấy kìa!”

Trần Thời Dữ sửng sốt.

Những năm nay qua, đúng là anh không hề tổ chức sinh nhật, càng lớn thì sinh nhật cũng dần thay đổi, nó như trở thành một hình thức xã giao khác. Cụng chén trên thương trường, anh lừa tôi gạt, và nó dần thay thế ý nghĩa vốn có của ngày sinh nhật, đến nỗi lâu lắm rồi anh chưa nhận được lời chúc phúc đơn thuần như thế.

Không vì hợp tác, cũng không vì lợi ích.

Chỉ vì chúc anh lại lớn hơn một tuổi.

Từ Thanh Đào hình như còn đang hưng phấn, cô hơi hối hận không mua chút pháo hoa đến.

Cô kéo cánh tay Trần Thời Dữ, anh đứng thẳng còn tay kia thì bỏ vô túi, để cô tuỳ ý lôi kéo mình, chỉ là, anh không động đậy, ánh mắt rơi trên gương mặt cô, chăm chú mà luyến lưu đến nỗi chính bản thân anh chẳng hay.

Ánh đèn trắng lạnh giá nơi sông Thương Giang hắt lên người cô, một quầng sáng nhàn nhạt khẽ bao trùm lấy cô.

Cô quay đầu lại nhìn anh, gió đêm ven sông khẽ lướt qua mái tóc cô, cô lơ đễnh vén tóc ra sau tai.

Bấy giờ, anh khó lòng mà phân định được, liệu rằng gió thổi khiến mái tóc dài của cô rối bời…

Hay chính lòng anh hãy còn đang rối loạn.

Hai tay Từ Thanh Đào dâng bánh kem bằng không khí lên như đang biểu diễn, ảnh hậu Oscar phát huy diễn xuất vô cùng nhuần nhuyễn, bóng dáng nhỏ bé trông rất nghiêm túc: “Trần Thời Dữ, nhanh lên, anh mau thổi nến cầu nguyện đi!”

Cô nhìn anh đầy trông mong, Trần Thời Dữ miễn cưỡng cúi thấp đầu xuống mà phối hợp thổi nến với cô.

Hình như cô còn đang chờ anh cầu nguyện.

Trần Thời Dữ cười, giọng cười vẫn hờ hững như thế: “Điều ước của anh là, tất cả điều ước của em đều trở thành sự thật.”

Cô sững sờ, không ngờ tới điều ước thế này, đôi mắt hồ ly thoáng mờ mịt.

Còn tưởng là anh sẽ ước cái gì mà hy vọng năm nay Hằng Gia sẽ kiếm được cả chục tỷ chứ.

Bởi thế nên cô mới bị đôi mắt của anh khoá chặt lấy.

Còn lại nửa câu hàm súc ẩn mình trong màn đêm ôn hòa.

Cũng hy vọng sau này tất cả điều ước của em, đều có anh.



Cũng đã quá muộn nên họ ngây người ở bờ sông một lát thì trở về.

Tay chân Từ Thanh Đào bị gió thổi đến nỗi lạnh giá, cảm giác mình có thể đi cos cương thi:)

Hơn nữa, có thể là vì bị gió thổi, lúc đầu chỉ thấy hơi nặng đầu, ảo giác bước chân nhẹ bẫng, mà bây giờ đầu cô cứ mê man.

Đã thế còn không quên ý định muốn mua cho Trần Thời Dữ một cái bánh kem trên đường trở về.

Người đàn ông không làm gì khác được, anh chạy hơn một nửa thành phố mới tìm được một tiệm bánh kem duy nhất mở cửa 24/24.

Dường như bánh kem bên trong đã được bán đi hết rồi, còn thừa lại một chiếc bánh dừa nghìn tầng cuối cùng, cô cần một tấm thiệp nhỏ để viết lời chúc sinh nhật, chữ của Từ Thanh Đào không thay đổi quá nhiều so với hồi cấp ba, là một đôi tay nhỏ khéo léo viết ra những dòng chữ xinh xắn.

Thời Tiểu Dữ sinh nhật vui vẻ!^0^!

Sau khi về đến nhà, cô nhìn chằm chằm Trần Thời Dữ cắn hai miếng cho đủ các nghi thức, rồi sau đó chính cô cũng nhét một miếng vào miệng mình.

Còn tưởng loại bánh kem sáu tấc nhỏ xíu này chỉ cần một người “tiêu diệt” thôi là được, kết quả là, vì đã ăn lẩu no căng, nên chiếc bánh này hơi dính dính, ăn không vào.

Ăn một nửa thì Từ Thanh Đào mới chợt nhớ tới việc chụp ảnh.

Cũng may mà tướng ăn của cô và Trần Thời Dữ đều rất nhã nhặn, bánh kem không bị xúc cho lộn xộn, chụp filter thì miễn cưỡng vẫn xem được.

Cô giáo Tiểu Đào làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết!

Điện thoại di động của cô còn đang sạc trong phòng, cô đành phải mượn điện thoại của Trần Thời Dữ để chụp ảnh.

Chụp xong mới bất giác nhớ ra rằng, lúc ở quán lẩu, hình như phục vụ có chụp lại khoảnh khắc cô hôn Trần Thời Dữ, chỉ tiếc là cô không thể lưu lại một tấm để làm kỷ niệm.

Hơn nữa, cô lại nghĩ đến chuyện, tới tận bây giờ mà ảnh chung của hai người chỉ có mỗi tấm ảnh kết hôn kia.

Lòng cô chẳng nén được chút phiền muộn đang trào dâng.

Tâm trạng thể hiện hết lên trên mặt, Trần Thời Dữ phát hiện cảm xúc cô không tốt, thế là anh hỏi: “Sao thế?”

“Không sao.” Từ Thanh Đào bĩu môi, nghĩ thầm, đêm nay cũng đã xấu hổ nhiều lần như vậy rồi mà, dứt khoát giải thích luôn đi cho rồi: “Chỉ nhớ tới việc hồi nãy rời khỏi quán lẩu gấp quá.”

Chỉ là, nếu nói ra thì có hơi ngại.

Sợi tóc che giấu đôi tai đỏ vô cùng.

“Chẳng phải tấm ảnh chụp lúc hôn nhau bọn họ đã chụp lại rồi à, em nghe nói quét mã QR là có thể tải xuống. Nhưng em quên lưu mã QR của quán rồi T.T”

“Lúc đầu em nghĩ là sẽ chụp ảnh rồi sau này đăng lên tường nhà, nhưng nếu chỉ có một tấm bánh sinh nhật thì có vẻ keo kiệt quá.”

“Kiểu ảnh không có nội dung và chất lượng gì.”

“Thì xác suất like sẽ thấp lắm.”



Từ Thanh Đào có sự chấp nhất khó hiểu hơn người ở một số phương diện.

Ví dụ như tỷ lệ like trên tường nhà này vậy, với một kiểu người kiên trì đến nỗi người bình thường không thể hiểu nổi, thì ở họ có một sự dụng tâm kinh doanh chính mình hiện rõ ngay trên tường nhà.

Thật ra, sau khi nói xong, Từ Thanh Đào cũng không trông cậy vào việc Trần Thời Dữ sẽ lái xe đưa cô tới quán lẩu lần nữa, cứ xem như đây là lời trêu chọc linh tinh thôi vậy.

Bây giờ hai người không ngồi trên ghế sô pha, đã thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái hơn, nhờ thế mà trông họ giống một đôi tình nhân trẻ như bao người, ngồi song song trên tấm thảm lông giá trị sáu mươi nghìn đô la Mỹ.

Cho nên, Trần Thời Dữ chỉ cần động tay một chút là có thể lấy điện thoại của cô.

Tay Từ Thanh Đào trống không, thấy người đàn ông nhíu mày, đôi mắt anh nhìn vào bức ảnh cô vừa mới chụp.

Thấy cô chột dạ: “Làm gì thế?”

Mặt mày Trần Thời Dữ sắc bén, nhưng giờ phút này trông anh ôn hoà hơn đôi chút, anh đưa di động cho cô cầm, mở chế độ tự động chụp lên và nói với cô: “Cầm.”

Từ Thanh Đào sững sờ:?

Không chờ cô phản ứng lại kịp, Từ Thanh Đào cảm giác cằm của mình bị đôi tay có khớp xương rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng bóp lấy.

Cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, thế nên, chỉ trong nháy mắt khi cô đang mờ mịt, đối phương đã nghiêng người, nghiêng đầu, sau đó nghiêng thân mà đè xuống.

Khác hẳn nụ hôn mà bạn nhỏ trong nhà trẻ – Từ Thanh Đào hôn anh, nụ hôn của Trần Thời Dữ mang theo một cảm giác nam tính đầy xâm lược, hormone nguy hiểm vô cùng nồng nàn.

Môi của anh vẫn khô ráo vô cùng, chóp mũi cọ qua gương mặt của cô, khi hôn lên thì có vị bạc hà.

Dường như anh chỉ đang muốn hoàn thành tấm hình trên tường nhà của cô mà thôi.

Trần Thời Dữ hôn lướt qua rồi ngưng lại, cực kỳ kiềm chế mà chỉ ngậm đôi môi của cô, để lại một vệt nước mờ.

Môi cô rất mềm, cảm giác mềm mại ấy vô cùng rõ ràng.

Cho dù không cố tình chu môi lên thì trông cũng rất giống như đang hôn, là đôi môi biết cười tiêu chuẩn.

Lúc rời đi, anh “tiện miệng” lấy đi một chút xíu bánh kem còn dính trên khóe miệng cô.

Sau đó anh làm như không có chuyện gì rồi ngồi xuống lại.

Gật gật đầu như một lẽ đương nhiên: “Không phải là em muốn có ảnh à?”

Dừng lại một chút, anh giấu đi tay trái hơi run rẩy, giọng điệu thì biếng nhác: “Tấm này, được không?”

————

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play