Hình như câu nói này không có gì là sai cả.

Từ Thanh Đào thầm bổ sung trong lòng, dù sao thì vợ chồng giả cũng là vợ chồng, người nhà giả cũng là người nhà mà.

Nhưng, cô không biết miêu tả làm sao cho phải nữa, cái khoảnh khắc mà cô nghe được câu nói này, tim cô như bị gai của dây leo mềm từ từ đâm vào.

Trong ấn tượng của cô, Trần Thời Dữ hiếm khi có một mặt yếu đuối như thế này, anh thường bày ra dáng vẻ thản nhiên ở trước mặt cô.

Cô còn tưởng tổng tài bá đạo như anh dù có bệnh, thì lời thốt ra cũng sẽ là kiểu phát ngôn của nhà tư bản, như là “Bệnh viện này của các anh cần mấy trăm triệu thôi à, tôi sẽ đầu tư”.

Không ngờ rằng, sau khi say, trông anh cũng rất đáng thương.

Từ Thanh Đào không ngờ lúc sinh thời mà mình cũng có thể móc nối hai chữ “đáng thương” với Trần Thời Dữ.

Trời ạ, thấy thương cho đàn ông là bước thứ hai của xui xẻo đó Từ Thanh Đào ạ T.T!!

Do Trần Thời Dữ ôm cô quá chặt, thật ra là anh đã thả lỏng một chút, nhưng sau khi nghe câu trả lời của cô xong thì cánh tay anh lại thu chặt lại, hơi thở của đàn ông ấm áp phả vào vành tai cô, mang theo hormone không thể xem thường, rất rất nóng.

Gần như nửa người trên của Từ Thanh Đào đã bị anh cưỡng ép kéo lên giường, cô buộc phải ngã vào lòng anh, ngồi trong tư thế này khiến cô thấy vô cùng khó chịu, huống chi cô còn lo rằng mình sẽ đè trúng mu bàn tay của Trần Thời Dữ.

Còn ghim kim kia kìa.

Từ Thanh Đào hơi dùng dằng trong lòng anh một lúc, Trần Thời Dữ đã yên lặng thì nay lại bị hành động này đánh thức.

Anh không mở mắt, giọng nói khàn khàn khẽ vang lên từ cổ họng, vô cùng buồn ngủ “Ừ” một tiếng, “Nhúc nhích gì đấy?”

Từ Thanh Đào nghe chất giọng quyến rũ đến tê tai của anh, cô thấy hơi ngại ngùng.

Sợ Trần Thời Dữ hiểu lầm, cô lầm bầm một câu, giải thích: “Tôi chỉ đổi tư thế thôi, không đi đâu đâu.”

Thật ra là anh ôm tôi làm tôi không thoải mái cho lắm, xin cảm ơn.

Giới tổng tài bá đạo hiện nay hết cái gì để cạnh tranh rồi hay sao, mà anh lại hành động thô lỗ kỳ lạ vậy hả, ha ha chàng trai à, anh ôm cô vợ bé nhỏ yêu dấu của mình như thế này ư?

Đánh giá kém, đánh giá kém:)

“Cũng không cần giải thích gì đâu.” Trần Thời Dữ nói chuyện rất tùy ý, giọng cũng rất khẽ, không rõ là đã ngủ rồi hay vẫn còn thức, anh nhắm mắt, còn giọng nói thì nghe như đang thủ thỉ: “Biết ngay là em không đành lòng rời khỏi lòng tôi mà.”

Từ Thanh Đào:?

Đừng bắt tôi “ra tay bạo lực” anh lúc anh đang bệnh. jpg

Phòng bệnh lại im ắng thêm một lần nữa.

Bây giờ Từ Thanh Đào tỉnh như sáo, đang tính xem ngày mai xin nghỉ bệnh nửa ngày với Nghiêm Linh thế nào.

Chắc là do men rượu đã thật sự ngấm vào người, sau đó Trần Thời Dữ cũng không nói câu nào nữa.

Không biết đang mơ màng hay là đã chìm vào giấc ngủ sâu, Từ Thanh Đào không nhìn chằm chằm vào anh nữa, tránh để ngày mai thức dậy lại bị tên đàn ông xấu xa này trả đũa, không chừng anh lại bảo anh sốt là do bị ánh mắt nóng bỏng của cô nhìn đến nóng ran cả người.

Xin chào ánh mắt nóng bỏng.

Tạm biệt ánh mắt nóng bỏng:)

Vả lại, không thể không thừa nhận rằng, nhớ lại những bình luận và suy đoán thật thật giả giả về vợ chồng Trần Dụ Sinh mà hôm nay cô lướt Weibo và đã thấy được, khi thấy những tháng ngày tăm tối u ám đầm đìa máu tươi trong cuộc đời anh bị tổng kết lại bởi dăm ba câu ngắn ngủi, lòng Từ Thanh Đào chợt dâng trào một nỗi buồn bực không tên.

Đặc biệt là khi cô nhớ lại câu nói mang theo sự run rẩy và cả những ấm ức khó lòng phát hiện ra của Trần Thời Dữ, sự đau lòng ấy lại trào dâng không ngừng.

Phí lời thật, trái tim của cô giáo Tiểu Đào đâu phải được làm ra từ đá đâu.

Tất nhiên là cũng biết đau lòng rồi!

Ngay lúc cô đau lòng đến nỗi đang định lấy điện thoại ra, chuẩn bị phản bác lại mấy tài khoản marketing trên Internet đã tung tin đồn nhảm về vợ chồng Trần Dụ Sinh hôm nay…

Vả lại còn phải chuyển tiếp mà chửi lấy chửi để, rằng: Bị điên à, bố mẹ người ta xảy ra chuyện thì liên quan gì đến mấy người, tài khoản marketing nhân lúc cháy nhà đi hôi của này, sao không xuống địa ngục sớm cho rồi đi hả…

Thì trong phòng bệnh đang im ắng bỗng vang lên giọng nói của Trần Thời Dữ: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi.”

Một câu nói bỗng dưng vang lên khiến cho Từ Thanh Đào thấy khó hiểu.

Còn tưởng mình chửi thề trên mạng bị phát hiện, cô chột dạ nhét điện thoại xuống dưới gối.

Dù sao thì cô giáo Tiểu Đào cũng phải duy trì nét đẹp của tiên nữ nhỏ. jpg

Nhưng mà, đã nghĩ kỹ rồi? Nghĩ cái gì? Nghĩ về chuyện của bố mẹ anh ư?

Từ Thanh Đào hoàn hồn lại, lòng cô giật thon thót, chợt nhận ra điều gì đó, bắt đầu suy đi nghĩ lại để tìm một vài lời an ủi anh.

Câu “Anh Thời Dữ, cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, anh nên bớt đau buồn đi thôi” sắp thốt ra…

Thì người đàn ông thờ ơ nói tiếp: “Tôi cảm thấy có mỗi mình em thôi thì không đủ.”



?

Anh đang nói cái gì thế? Sau khi mù mờ hai giây.

Cô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện nửa tiếng trước của hai người.

Trần Thời Dữ nói anh không còn gia đình nữa, Từ Thanh Đào nói anh vẫn còn có tôi.

Đến đây vẫn bình thường cơ mà, thế là ông lớn bỗng dưng bổ sung thêm câu “Có mỗi mình em thôi thì không đủ”, anh có ý gì?

Sao hả?

Có cô vợ như cô đây mà còn chưa đủ à, chuẩn bị chơi khôi phục ngai vàng rồi mở ra đế chế tam thê tứ thiếp à??? Có một cô vợ chưa đủ nên phải thêm hai cô vợ bé nữa mới đủ chứ gì?? Thời Tiểu Dữ, đạo đức của anh ở đâu rồi hả??

Từ Thanh Đào chưa kịp nổi đóa, thì đã cảm nhận được bàn tay vốn đang đặt trên eo cô không biết đã vòng lên bụng cô tự khi nào.

Còn không biết ranh giới là gì mà bóp bóp hai cái, như thể là tiếc nuối lắm mà nói: “Có thêm đứa con nữa thì tốt quá.”



Như có một tia chớp đã giáng mạnh vào đầu cô.

Từ Thanh Đào lộ ra vẻ mặt khó tin: “Thế là, từ nãy đến giờ anh im lặng lâu như vậy là để nghĩ về việc này ư?”

Trần Thời Dữ: “Không thì?”

Anh đáp như đúng rồi: “Chuyện này rất bình thường mà. Tiện thể nhắc luôn nhé, tôi khá thích con gái.”



Cô giáo Tiểu Đào cảm ơn anh, cô giáo Tiểu Đào chẳng muốn biết anh thích gì đâu nhé!!

Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt “nãy giờ tôi nghĩ lâu lắm mới suy xét ra đáp án này” của Trần Thời Dữ.

Sự thương cảm trong lòng Từ Thanh Đào bị anh làm cho tan thành mây khói, chỉ còn lại mỗi vành tai đang đỏ ửng.

Quả nhiên là cô không thể tin vào chuyện cái tên Trần Thời Dữ này cũng sẽ có lúc yếu đuối, anh yếu đuối chưa được ba giây nữa kia kìa!

Nhưng, ngay lúc cô cảm thấy cạn lời, thì cũng cảm nhận được bầu không khí đã không còn nghiêm trọng như khi nãy nữa.

Đến khi cơn buồn ngủ ập đến.

Cô bị giày vò cả một đêm nên bây giờ mắt không mở nổi luôn rồi, không tài nào chống cự lại cơn buồn ngủ được, cô chầm chậm chìm vào giấc ngủ.



Có lẽ là do lúc tối Trần Thời Dữ đã nhắc đến.

Mà, ngày nghĩ gì thì đêm mơ thấy đó, Từ Thanh Đào nằm trong lòng anh và mơ thấy một giấc mơ khó tin vô cùng.

Thế mà cô lại mơ thấy vài năm sau khi kết hôn, hôn nhân giả của họ tuy lung lay chực đổ nhưng vẫn đi được khá xa.

Sau khi mù mờ chỉ bậy chỉ bạ, quả thật là, rất lâu về sau, cô và Trần Thời Dữ đã có một cô con gái.

Nhưng mà con bé không đáng yêu chút nào cả, đúng là Thời Tiểu Dữ phiên bản thu nhỏ T.T!!

Hai bố con cực kỳ độc mồm độc miệng, ngay cả ánh mắt nhìn cô khinh bỉ cũng y hệt nhau!!

Trông cô cứ như là một người mẹ không có chút uy nghiêm nào vậy.

Sau đó Từ Thanh Đào bị cơn sấm ngoài kia đánh thức.

Lúc tỉnh còn vô thức sờ sờ vào bụng mình, hoảng hồn không thôi.

Đáng sợ quá, đáng sợ quá.

Vì để không sinh ra một đứa nhóc siêu quậy như thế, cô cần phải ly hôn với Thời Tiểu Dữ thôi T.T!

Nhưng, vừa mở mắt ra, cô chợt cảm thấy bất thường.

Phòng chăm sóc người bệnh cao cấp vẫn rất yên tĩnh, nhưng mà vị trí thì lại hơi sai sai.

Đập vào mắt cô không phải là trần nhà, mà là góc nghiêng cực phẩm của Trần Thời Dữ, anh rất gần, quần áo hai người cọ xát cả một đêm trông hơi nhăn nheo, từ góc độ của cô còn nhìn thấy nốt ruồi trên xương quai xanh anh, nó như thoắt ẩn thoắt hiện sau khi người đàn ông tháo hai cúc áo ra.

Vô thức nhích người một chút, mới phát hiện ra cô đang gối đầu trên cánh tay của Trần Thời Dữ, eo cũng bị anh ôm chặt nốt.



Trời đất ơi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đầu Từ Thanh Đào tỉnh táo lại ngay tức khắc.

Tối qua cô chỉ định ngủ một chút thôi, trước lúc nhắm mắt còn để ý đến bình truyền dịch của Trần Thời Dữ, chỉ sợ rằng, nếu mình không để ý đến nó trong chốc lát thì anh đã truyền xong. Kết quả là, không ngờ “được” gối đầu trên người Thời Tiểu Dữ quá là thoải mái, vậy nên cô giáo Tiểu Đào có ý chí không vững vàng đã ngủ say đến bất tỉnh nhân sự chỉ sau mười phút, vậy mà hoàn toàn quên nhìn bình truyền dịch luôn!!

Từ Thanh Đào hốt hoảng đến nỗi hấp hối mà ngồi phắt dậy, vội nhìn lên.

Còn may, bình truyền nước biển đã dừng lại từ lâu, không gây ra hoạ lớn.

Vào lúc cô thở phào, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ.

Cô quên đóng bình truyền dịch, thế ai là người đóng?!

Càng khiến cô có dự cảm bất an hơn là, hôm qua cô đến muộn quá, hơn nữa, còn vội vã không chú ý đến nội thất bên trong bệnh viện.

Sáng nay dậy nhìn mới phát hiện ra cách trang trí này vô cùng quen mắt, quen mắt đến nỗi mắt phải cô bắt đầu giần giật.

Khung cảnh quen thuộc, giường bệnh quen thuộc.

Mặt Từ Thanh Đào lạnh tanh nhìn sang phải, quả nhiên cô đã nhìn thấy vị bác sĩ quen thuộc.

Bốn, năm người đứng thành một hàng, đứng bên giường bệnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vờ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

Dẫn đầu vẫn là vị bác sĩ trẻ tuổi kia, chú ý đến ánh mắt Từ Thanh Đào, anh ta vội vã mà dịu dàng giải thích: “Bà chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Từ Thanh Đào: …

“Lại”?

Bác sĩ trẻ tuổi bày ra vẻ mặt “Tôi hiểu mà”, nói tiếp: “Cô yên tâm, chúng tôi cũng mới đến thôi.”

Mấy người còn lại vội vàng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, vừa đến, vừa đến.”

“Chúng tôi không nhìn thấy gì hết, sẽ không nói gì đâu.”

“Đúng đấy, đúng đấy, bệnh viện chúng tôi rất tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân!”



Cứu! Tôi! Với!!

Lời thoại quen thuộc này, sự giải thích yếu ớt vô lực, đây là bệnh viện lần trước cô bị đau dạ dày từng ở mà!!

Sao tối qua vội vã như thế mà lại chạy đến đây vậy?

Đây là thứ nghiệt duyên gì vậy trời, càng xui xẻo hơn là, bác sĩ điều trị vẫn là bác sĩ Hà lần trước!!

Bác sĩ Hà không phải là bác sĩ khoa tiêu hóa à, sao bây giờ cảm lạnh phát sốt cũng là bác sĩ Hà khám vậy:)

Như đã nhìn thấy những thắc mắc từ trong mắt Từ Thanh Đào, bác sĩ Hà kiên nhẫn giải thích: “Bà chủ, bệnh viện của chúng tôi làm việc theo chế độ đi làm liên tục.”

Từ Thanh Đào: “?”

Bác sĩ Hà khiêm tốn, nói mà như đang giỡn: “Là sau khi khoa tiêu hóa đủ người, bác sĩ có thể tiếp tục đi làm ở phòng cấp cứu.”

Từ Thanh Đào: “…”

À, ra là mọi người “đi làm liên tục” kiểu này.

Bác sĩ à, anh cảm thấy câu chuyện cười nhạt nhẽo này của anh mắc cười lắm ư:)



Từ Thanh Đào cảm thấy mặt mình đỏ sắp nhỏ máu đến nơi rồi.

May mà Trần Thời Dữ mới khỏi bệnh vẫn chưa tỉnh, cô vội bò xuống giường.

Trời đất ơi, còn chuyện gì mất mặt hơn khi sáng dậy thấy bác sĩ điều trị phát hiện mình với ông chồng hờ đang ôm nhau ngủ cơ chứ?

Nếu có thì đó cũng sẽ là tư thế ôm chồng ngủ như con bạch tuộc.

Từ Thanh Đào biết lúc ngủ mình thích ôm gối ôm.

Trong tâm lý học nói rằng, người như thế rất thiếu cảm giác an toàn.

Không biết là thiếu cảm giác an toàn thật không nữa.

Nhưng mất mặt là trăm phần trăm đấy.

Sau khi rời giường, cô vội tìm cái cớ để ra ngoài mua cháo cho Trần Thời Dữ.

Lúc đi ngang qua phòng bệnh, bác sĩ còn tỉnh bơ nịnh nọt: “Bà chủ, tình cảm giữa cô và ông chủ tốt thật đấy.”

Cảm ơn, nịnh tôi cũng vô dụng thôi.

Nịnh tôi thì tôi cũng đâu thể tăng lương cho anh được:)

Rời khỏi phòng bệnh ngột ngạt, Từ Thanh Đào thấy mình xấu hổ đến nỗi muốn nhảy lầu.

Sau khi chia sẻ chuyện này với Tạ Sênh, cô chỉ nhận được sự cười nhạo không nể nang ai từ cô nàng.

Có vẻ như, niềm vui và nỗi buồn của con người không hề tương thông với nhau.

Xem ra đúng là Tạ Tiểu Sênh cảm thấy mình nhiều bạn quá rồi, nên thiếu thêm cô cũng không sao, đúng không:)

Nhưng rồi, cô vòng tới vòng lui trước cổng bệnh viện nửa ngày trời mà vẫn không thấy tiệm cháo nào.

Từ Thanh Đào chỉ đành đến tiệm bán thức ăn nhanh bên đường thử vận may, kết quả là, cô nhìn thấy lúc ông chủ bỏ cháo vào bịch, nguyên ngón tay cái bất cẩn chọc chọc vào cháo.

Xong rồi còn vui vẻ đưa cháo cho cô.

Từ Thanh Đào: …

Cục kiểm tra an toàn thực phẩm có thể đến kiểm tra những tiệm nho nhỏ coi trời bằng vung này được không:)

Cuối cùng, Từ Thanh Đào đành cam chịu.

Đặt xe về Bách Nguyên Nhất Hào, sau đó mở lửa nhỏ đích thân nấu một bát cháo.

Quay qua quay lại, giày vò hơn hai tiếng đồng hồ, lúc đến bệnh viện, Trần Thời Dữ đã thức dậy rồi.

Khi Từ Thanh Đào đẩy cửa bước vào, Trần Thời Dữ đã khoác thêm áo khoác, ngồi trước giường bệnh xử lý công việc, một tay để trên laptop, tay còn lại đang gọi điện thoại.

Triệu Dương thì đang đứng một bên, thấy cô vào thì chào cô một tiếng.

Theo tầm mắt của anh ấy, Trần Thời Dữ nhìn sang đây, anh thấy Từ Thanh Đào đã thay bộ đồ khác, lúc đẩy cửa bước vào còn vương hương hoa Freesia mà cô hay dùng.

Thấy anh đang làm việc, Từ Thanh Đào không làm phiền đến anh.

Chủ yếu là do tối qua tự dưng ôm anh ngủ cả đêm, chán ngán nghĩ rằng điều này đã hơi vượt qua định nghĩa về vợ chồng giả trong lòng cô, tạm thời Từ Thanh Đào không thể đối mặt với Trần Thời Dữ được.

Thế nên, sau khi cô đặt cháo trắng xuống, bèn tìm một góc yên tĩnh để xin Nghiêm Linh nghỉ phép, tiện thể tiếp tục cằn nhằn với Tạ Sênh chuyện xui rủi mình đã gặp phải trong hôm nay.

Cằn nhằn được một nửa, Từ Thanh Đào nhìn vào trong tòa hội chuẩn, hình như cô đã trông thấy một dáng người quen thuộc.

Lòng cô giật thót, vội vã lấy điện thoại chụp ảnh lại, trong ảnh là một người trùm kín mít từ đầu đến chân, nhìn dáng người thì đoán được là con gái, vừa chớp mắt một cái đã biến mất trước cổng khoa phụ sản.

Từ Thanh Đào càng nhìn càng thấy quen, mãi đến khi website xem phim Luobo gửi cho cô một tin nhắn giới thiệu: “Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời: Cô vợ bị tráo lại ôm con chạy” mà bạn theo dõi đã ra tập mới…

Trong đầu cô như có một ý nghĩ mới xẹt ngang qua.

Từ Thanh Đào bàng hoàng bừng tỉnh, bảo sao càng nhìn càng thấy cô gái này quen mắt, đây không phải nữ diễn viên chính diễn vài Đào Tiểu Đào trong “Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời: Cô vợ bị tráo lại ôm con chạy” ư!

Sao cô ta lại xuất hiện trong bệnh viện?

Đã thế còn là khoa sản phụ.

Máu hóng hớt trong người cô nổi lên.

Từ Thanh Đào“wow” một tiếng rồi nhanh chóng điên cuồng báo tin này cho Tạ Sênh.

Là phóng viên giải trí, Tạ Sênh cực kỳ nhạy cảm với manh mối ngôi sao nữ đi bệnh viện khoa sản phụ như thế này.

Không phải mang thai ngoài ý muốn thì là ngoài ý muốn mang thai, cơ bản là sẽ không có khả năng thứ hai.

Cộng thêm gần đây tương tác trên màn ảnh của Đào Nhược đang khá hot, khắp nơi đều là tin đồn tai tiếng, nói rằng cô ta diễn giả làm thật.

Gần như là chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, Tạ Sênh đã xác định được mục tiêu cần nghi ngờ, có lẽ nhà trai là nam diễn viên thủ vai “cậu chủ Thời”.

Từ Thanh Đào đã xem hết ba phần, cô không ngờ rằng CP mình đẩy thuyền [*] lại thành thật.

[*] Đẩy thuyền là một thuật ngữ thường được sử dụng trên mạng xã hội - đặc biệt là các mọt phim ảnh. Đây là hành động ghép cặp và những người được gán ghép thường là các nhân vật trong các tác phẩm hư cấu (phim ảnh, tiểu thuyết) hoặc người nổi tiếng (ca sĩ, diễn viên...).

Liên tưởng đến hai nhân vật cậu chủ Thời và Đào Tiểu Đào, tự dưng thấy có hơi giống cô và Trần Thời Dữ.



Mau cứu cô giáo Tiểu Đào với!!

Mau ngừng cái suy nghĩ đáng sợ này của cô lại!!

Bỗng chốc, mặt Từ Thanh Đào hơi nóng.

Cô mở cửa sổ hít thở chút không khí, bởi vậy cô không để ý đến có ánh sáng của đèn flash lóe lên bên tòa nhà đối diện.

Hoàn hồn lại, không biết Trần Thời Dữ đã cúp điện thoại từ lúc nào, anh đang tập trung cao độ mà nhìn vào laptop.

Là một cô vợ hờ đủ tiêu chuẩn, mặc dù biết rõ trong laptop có thể là tin tức tài chính mà cô muốn nhất, nhưng Từ Thanh Đào vẫn kiên quyết không nhìn.

Vẻ mặt cô như thường, lặng lẽ đợi một chốc mà không thấy Trần Thời Dữ có ý định ăn cháo, không nhịn được nên cô bèn mở lời: “Anh Thời Dữ, hay là anh ăn chút cháo trước đi.”

Từ Thanh Đào nghĩ ngợi, cô nói thêm: “Tôi thấy tôi qua anh cũng chẳng ăn gì, còn uống rượu nữa, bây giờ đã là chín giờ rồi, không ăn gì hết hại dạ dày.”

Ánh mắt Trần Thời Dữ rời khỏi laptop, nhìn vào cháo đã được gói lại: “Em mua à?”

… Thật ra là cô tự nấu đấy.

Nhưng không biết vì lý do gì nữa, nếu là lúc trước, có thể cô sẽ mặt dày mày dạn lấy lòng, không những nói cháo do mình nấu, còn phải nói cho anh biết ngón tay cô đã bị trầy vì nấu cháo, nhất định phải làm cho đối phương cảm nhận được thành ý của mình mới thôi.

Tốt nhất là, sau khi biết xong thì anh đau lòng muốn chết, rồi phải yêu cô đến không dứt ra nổi mới được.

Nhưng bây giờ, lúc Trần Thời Dữ hỏi thì cô lại ngại thừa nhận.

Khiến người ta thấy cạn lời hơn nữa đó chính là, làm thế giống như kiểu cô cố ý lấy lòng anh nên mới nấu cháo vậy.

Bỗng dưng cô hơi để ý đến chuyện Trần Thời Dữ thấy cô thế nào.

Đặc biệt là khi nhớ lại những lời hoa hòe tâng bốc lúc trước… sao cô lại không biết xấu hổ đến mức đó vậy nhỉ, mệt lắm rồi:)

“Ừ ừ ừ, cũng gần như là vậy.”

Từ Thanh Đào trả lời qua loa, lấy đũa ra.

Trần Thời Dữ rời mắt, cảm thấy sự kỳ vọng lúc nãy xuất hiện trong lòng mình hơi ấu trĩ.

Cô nàng vô lương tâm này nhớ tới mình rồi mua cho mình một bát cháo đã là tốt lắm rồi, sao anh lại ngóng trông vào việc cô sẽ nấu cho mình.

Nhưng không biết nhớ đến điều gì, Trần Thời Dữ lơ đễnh hỏi cô: “Em cũng đối xử với bạn trai cũ như vậy à?”

Tự dưng lại nhảy sang chủ đề này.

Từ Thanh Đào ngây người, sau đó hoàn hồn: “Sao có thể cơ chứ?”

Mua cháo cho Tống Gia Mộc ấy à?

Nằm mơ hả, anh ta đổ bệnh là đã có Trình Gia Di – người luôn mong chờ được chăm sóc anh ta, tình cảm của đôi vợ chồng son này rất thắm thiết đấy nhé:)

Nghĩ một lúc lại thấy tức, Từ Thanh Đào mang khuôn mặt lạnh lùng mà bảo: “Anh Thời Dữ, lúc ăn cơm không nên nói mấy chuyện làm mất khẩu vị như thế này đâu.”

Ngập ngừng trong chốc lát, cô lại nói tiếp: “Huống chi, nếu mua cháo cho thì anh ta cũng đâu có ăn được đâu, phải đốt giấy mới được:)”

Chưa đến thanh minh đâu, vậy nên anh bạn trai cũ này đừng vùng xác sống lại dương gian được không:)

Đáp án của cô làm anh thở phào, khẽ cong môi.

Tâm trạng khá tốt.

Lúc thấy anh nuốt xuống ngụm cháo đầu tiên, Từ Thanh Đào hơi căng thẳng.

Chờ anh ăn xong, cô mong chờ hỏi anh rằng: “Anh cảm thấy vị của nó thế nào?”

Sát thủ nhà bếp – cô giáo Tiểu Đào hơi lo lắng. jpg

Trần Thời Dữ đặt đũa xuống, trông anh rất đỗi chân thành, giọng điệu bình thường: “Em mua cháo ở tiệm nào vậy?”

Từ Thanh Đào: “?”

Tiếp đó, người đàn ông chầm chậm nói, nghe có vẻ hơi lưỡng lự: “Sao đến giờ mà vẫn chưa sập tiệm vậy nhỉ?”

Từ Thanh Đào: “…”

Đi chết đi.

Thời Tiểu Dữ!!!



Sau khi bát cháo đó bị Từ Thanh Đào vứt hết vào thùng rác, cô bắt đầu thấy khó chịu.

Đối diện với gương mặt vô cớ hầm hầm của cô vợ nhỏ nhà mình, thẳng nam Trần Thời Dữ cứ cảm thấy chắc là sáng nay mình đã nói sai gì đó, nhưng lại không biết cụ thể mình đã sai ở đâu.

Bầu không khí trong phòng bệnh chợt trở nên kỳ lạ vô cùng.

Triệu Dương bị kẹp ở giữa: Nơm nớp lo sợ, không nói nên lời, vợ chồng cãi nhau thì đừng có vạ lây sang cho kẻ làm công ăn lương vô tội như bọn họ!!

Trần Thời Dữ cân nhắc một lúc, đang định mở miệng hỏi Từ Thanh Đào có phải cô giận rồi không.

Nếu như giận, vậy thì tại sao lại giận, việc này phải hỏi cho rõ ngọn ngành, tránh cho lát nữa anh không đánh đã khai hết ra những vấn đề khác.

Đầu óc của nhà tư bản chỉ dùng để tính toán những việc này. jpg

Nhưng mà, anh vẫn chưa kịp mở lời.

Thì đã nghe thấy Từ Thanh Đào thình lình phấn khích “A!” lên một tiếng.

Vào lúc nhìn thấy tin nhắn mà Tạ Sênh gửi đến, tâm trạng xấu của cô…

Đã bay sạch hết.

Rõ là bên kia rất kích động, gửi mười mấy đoạn ghi âm “Á á á”.

Link WeChat hiển thị một dòng thông báo từ tài khoản chính thức của Weibo:

@ Tiểu Đào giải trí người bạn lấp lánh: # Người bạn lấp lánh phần hai # Anh ấy là “cậu chủ Thời” bá đạo trong lòng muôn vàn thiếu nữ, cũng là “ngôi sao” tỏa sáng trong ngành nghề của chúng ta, hãy cùng nhau chờ đợi được chứng kiến ngôi sao @ Cao Thư Ngạn yanyan trưởng thành trong công việc (tung hoa)(tung hoa)

Cao Thư Ngạn là diễn viên đóng trong phim “Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời”, trước mắt, anh ta là người Từ Thanh Đào thích trong giới giải trí.

Tất nhiên là Từ Thanh Đào khó giấu được niềm kích động, nhịn không được mà hét lên: “Không ngờ đứa con yêu nhà mình cũng tham gia chương trình này!!”

Trời ạ, cô đổi ý rồi, cô muốn báo danh rồi, phải làm sao bây giờ!!

Cô nàng theo đuổi thần tượng Tiểu Đào đã hoàn toàn quên béng đi sự bực dọc không vui ban nãy, cô cầm điện thoại lưu bức ảnh thông báo đó về.

Hai bức ảnh này đẹp trai lên một tầm cao mới, đã vậy còn mặc áo gió nữa chứ, khoá kéo được kéo đến nơi cao nhất, là dáng vẻ của thiếu niên bướng bỉnh kiêu ngạo.

Hu hu hu, đẹp trai quá đi.

Kích động xong xuôi hết rồi, Từ Thanh Đào mới phát hiện ra bầu không khí trong phòng bệnh không đúng cho lắm.

Ngẩng đầu lên nhìn, không biết ánh mắt lạnh lùng của Trần Thời Dữ đã hướng về phía cô tự bao giờ.

Dường như anh đã nhìn thấy dáng vẻ kích động khoa tay múa chân ban nãy của cô, dù bận vẫn ung dung, gương mặt giấu đi vẻ lạnh lùng.

Từ Thanh Đào chợt cảm thấy có một luồng sát khí sau lưng mình: …

Kích động quá nên quên mất trong phòng bệnh còn có Thời Tiểu Dữ:)

Nhưng anh có tư cách gì để mà tức giận?

Dựa vào việc anh xem bát cháo mà cô vợ nhỏ cực khổ cả buổi sáng nấu cho anh là thực phẩm không lành mạnh à:)

Dù là thế nhưng cô vẫn thấy hơi chột dạ.

Không nằm ngoài dự đoán, giây tiếp theo đã nghe Trần Thời Dữ cất tiếng nói, giọng điệu cũng lạnh lẽo không thôi: “Đứa con nhà em?”

Dường như anh cực kỳ bất mãn với cách xưng hô thân mật này của cô, thái độ cay nghiệt ấy sắp sửa bùng nổ, người đàn ông liếc nhìn bức ảnh cô vừa lưu về điện thoại, vô cùng chói mắt.

Mặt Trần Thời Dữ không biểu cảm, anh nói: “Sao tôi không biết rằng mình có đứa con trai lớn thế này vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play