"Do you have relative with Dalziel?"

"No, we just friend." - Người đàn ông tên Venn ấy nhún vai.

Vài lọn tóc mai màu nâu hạt dẻ lòa xòa xuống vầng trán rộng theo cách di chuyển cơ thể của anh ta.

"Can you help us confirm some information about him?"

"Im not sure.

But I will try to give the information on my knowledge for your hospital, also the investigation agency." - Venn nói tiếng Anh không rành mạch lắm.

Đôi chỗ sử dụng từ theo kiểu "word by word" để lấp vào chỗ không nhớ.

"Great.

Lets start." - Anh quyết định mở đầu ngắn gọn để Venn không bị bối rối.

Venn là một người đàn ông trung niên Á Đông đáng yêu.

Mái tóc màu nâu hạt dẻ mềm mại, đầy hiền hòa.

Đôi mắt mí lót đậm chất thư sinh.

Hàng mi không dày nhưng cong vút, đủ để thấy rõ lớp mí mắt mỏng manh của anh ta.

Cô em gái của Venn đã đến ngay sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc được mười lăm phút.

Cô ấy tên gọi Veronica, cao tầm mét sáu lăm đến mét bảy hai, tóc cắt kiểu Bob, mặt mày thanh tú, vóc dáng hài hòa.

Hayden nhìn hai người vệ sĩ đứng sau lưng Veronica, đôi lông mày nâu nhạt của anh hơi chau lại.

Veronica nói tiếng Anh khá chuẩn, cô giúp anh trai mình điền các thông tin vào hồ sơ y tế, và trả lời những câu hỏi mà Hayden đặt ra một cách chu đáo và tỉ mẩn.

Hayden khép cuốn nhật ký lại, anh cài chiếc bút bi vào trang bìa, đoạn cất cuốn nhật ký vào trong ngăn tủ.

Sau đó đặt lưng xuống giường, ngủ.

Nhưng Hayden nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, anh thực sự có ấn tượng rất tốt với người đàn ông hơn mình ba tuổi này.

Hayden không tin vào tình yêu sét đánh, nên anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng Venn có ngoại hình rất vừa mắt mình, bởi lẽ đó mà anh mới cảm mến người đàn ông Á Đông này nhiều đến vậy.

- V-ị C-h-a-n-h...!No, no, no...!V-e T-h-a-n-k...!
Hayden liếm môi, cố phát âm cho bằng được tên tiếng Việt của Venn.

Rồi thiếp đi lúc nào không hay biết...!
oOo

Vệ Thanh xuất viện vào rạng sáng hôm thứ Tư, cùng với cô em thứ Vệ Hồng Sương và hai người vệ sĩ.

Hiện hai người đang trên đường trở về khu chung cư mà họ đang sinh sống.

Dalziel đã chuyển viện vào lúc ba giờ sáng thứ Ba, đến bệnh viện nào thì Vệ Thanh chịu, chỉ biết rằng đó là một bệnh viện chuyên khoa Thần kinh nổi tiếng, mà ở đây lại có tới ba cái bệnh viện gần gần giống vậy, nên hắn đành bó tay chịu phép.

Vệ Hồng Sương soạn thuốc hộ Vệ Thanh, rồi mới đi đặt thức ăn cho mình và anh trai.

Bữa sáng gồm có trứng ốp-lết, súp cà chua kem nấm và bánh mì nướng hải sản.

Cô còn mua thêm bánh Sticky Toffee Pudding và bánh Victoria cho Vệ Thanh ăn đỡ nhạt miệng; mặc dù trên thực tế, phần lớn chúng thường nằm hết trong cái bụng hảo ngọt của cô!

Trong lúc chờ đợi thức ăn giao đến, Vệ Thanh gọi cho Vệ Úy báo cáo tình hình.

Vệ Úy đang ở công ty xử lý sổ sách.

Ông hiện đã tu hết hai tách cà phê Villasarchi (một phân nhánh khác của cà phê Bourbon), và bây giờ là tách thứ ba, nhằm ngăn cơn buồn ngủ kéo đến.

- Đó không phải là kết quả chẩn đoán của Dalziel.

Không có bộ luật nào cho phép người ngoài được tự tiện đọc bệnh án của bệnh nhân x-a l-ạ cả.

- Vệ Thanh cười lạnh với hình chiếu bản thân trong gương.

- Chúng, đang muốn thử con.

Vệ Úy nhấp một ngụm cà phê, đoạn nhìn lên số liệu chứng khoán của công ty ông.

Những đường lượn sóng đỏ quạch như đôi mắt thiếu ngủ của ông vậy.

- Thường ngày Dalziel không mặc áo khoác cao cổ.

Nhưng hôm ấy, gã lại diện áo bông vừa cao cổ vừa đệm bông ở trên ve áo.

Mục đích là nhằm giảm chấn thương phần đầu và vùng sau gáy.

Thời tiết hôm ấy rất dễ chịu đối với người bản xứ, hơi se lạnh đối với khách phương xa, nên không thể bảo rằng mặc như thế này là vì nhiệt độ xuống thấp được...!
Vệ Úy nghe được tiếng nghiến răng ken két của con trai trưởng, ông chán chường cười khinh, có chút chuyện vậy mà cũng phát điên lên được.

- Anh cần tôi hỗ trợ không?

- Không, thưa cha.

- Vệ Thanh nói một cách dứt khoát.

- Anh hai ơi! Ra ăn sáng nè.

- Sau năm cú gõ cửa phòng ầm ĩ, Vệ Hồng Sương cao giọng gọi Vệ Thanh đi dùng bữa với mình.

Vệ Thanh buông điện thoại xuống, đoạn cao giọng đáp lại:

- Nghe rồi!

Sau đó hắn thấp giọng cáo lỗi với Vệ Úy, rồi mới tắt máy, lìa phòng.
...!
Vệ Úy kết thúc cuộc trò chuyện với con trai, ông nhấp thêm một ngụm cà phê, rồi tra danh bạ trong điện thoại di động, đoạn ấn vào số có ký hiệu chữ "T".

- A lô, là tôi, lâu rồi không gặp nhỉ?

oOo

Cùng lúc đó, tại một con phố sầm uất nằm cách công ty Vệ Úy ba mươi chín cây số về hướng Bắc.

Trương Tử Kỳ đang đứng trên sân thượng của Văn phòng Thanh tra Kinh tế chi nhánh Na Lạp Tư Khả, để thuyết phục Lộ Khiết đừng nhảy lầu.

- Em...!Em đừng dại dột như vậy...!Mau vào đi...!Mau vào trong đi...!
- Không!!! Tôi thà chết còn hơn!!! - Trên người mặc bộ váy công sở kẻ ca-rô, đôi giày cao gót xanh lơ bị vứt bừa bãi trên nắp bồn nước đúc bằng xi-măng nặng trịch, chiếc túi xách Hermes được bạn trai tặng bỏ phức ở bàn làm việc, Lộ Khiết giờ đây trông chẳng khác gì lúc cô say rượu.

- Chuyện đâu còn có đó...!- Trương Tử Kỳ cuống quít chạy đến.

- Em mau xuống đi! Nghe lời tôi, vào trong đi, Lộ Khiết!

- Mất hết rồi...!Cha, mẹ...!Con có lỗi với cha mẹ...!- Lộ Khiết ôm mặt khóc tức tưởi.

Các nhân viên đang làm việc trong tòa nhà đứng co thành một cụm, tuyệt nhiên không có nửa lời xì xào bàn tán, hết thảy đều cố tìm cách động viên Lộ Khiết đừng suy nghĩ nông nỗi.

Nhưng không thể...!
Trương Tử Kỳ cảm nhận lồng ngực mình sắp nổ tung vì căng thẳng.

Tuy thế, y vẫn dò dẫm tiến về phía trước và luôn miệng an ủi cô đồng nghiệp mới của mình.

Còn đúng mười một bước nữa là Richard có thể vươn tay, rồi kéo Lộ Khiết vào trong khu vực sân thượng.

Một...!
Hai...!
Ba...!
Bốn...!
Gần được rồi!

Trương Tử Kỳ cùng các đồng nghiệp cố nén nỗi vui mừng để tránh cho Lộ Khiết nghi ngờ mà hỏng việc.

Mồ hôi trên trán y càng lúc càng tươm ra như thể đang kê đầu dưới vòi hoa sen âm độ.

Nhân viên cứu hộ đã tới nơi! Họ nhìn thấy mấy cái nháy mắt ra dấu của đám công chức, liền hiểu ngay ý định của họ, nên bèn men theo các barrier xi-măng xám xịt, nhằm ẩn thân để tiếp cận Lộ Khiết.

Kế hoạch của họ là sẽ bất thình lình xông tới, rồi tóm lấy Lộ Khiết từ cánh phải, nếu như Trương Tử Kỳ bị vụt tay hay chụp không kịp.

Bảy...!
Tám...!
Chín...!
Mười...!
Ngực trái Lộ Khiết đột nhiên loang lổ máu.

Gương mặt cô ngẩng lên một góc sáu mươi độ, gần như ngửa hẳn lên trời.

Đôi mắt cô trân trối nhìn vào khoảng không đen đặc.

Con trăng hạ huyền nằm chếch choáng nơi phương Bắc.

Vài tiếng quạ réo trong không gian sập tối vì sắp mưa.

Chuồn chuồn lượn lờ nơi vườn hoa ngũ sắc; đôi con thơ thẩn đậu trên hàng rào sắt đen, dõi đôi mắt thao láo nhìn dòng xe cộ di chuyển không ngừng nghỉ.

"Sượt."

Lộ Khiết bật ngửa ra sau.

Sức nặng của cô khiến cho Trương Tử Kỳ nhào đầu về phía trước.

Y hoảng đến mức cắn môi đến bật máu, tay trái bấu lấy gờ tường, tay phải nắm chặt cánh tay của Lộ Khiết, nửa thân người y chòm ra ngoài khoảng không cao vời vợi.

Đám đông đang tụ tập bên dưới nháo nhào như ong vỡ tổ.

Có vài người yếu tim thét lên.

Có vài người đứng chắp tay cầu nguyện.

Cũng có vài người không chịu được mà ngã lăn đùng ra đất, bất tỉnh nhân sự.

- Cứu...!Cứu được rồi hả? - Bà Bảy bán bánh tráng trộn cười mà như mếu.

Lộ Khiết là mối ruột của bà, cũng là mẫu người mà bà muốn chọn làm con dâu do đứa con trai Út của mình.

Bàn tay của Lộ Khiết đã mất dần thân nhiệt, hiện thể xác cô chẳng khác nào con cá hồi cấp đông lạnh quá đát.

Trương Tử Kỳ biết, cái mà mình đang níu giữ là xác chết của cô gái hai mươi sáu tuổi, chứ không phải là cô gái vừa ăn sinh nhật lần thứ hai mươi sáu cùng mình và mọi người vào hai tháng trước.

Nghĩ đến đấy, bất giác y bật khóc.

Hai nhân viên trong đội cứu hộ lao đến từ chỗ núp, rồi giúp Trương Tử Kỳ đưa thi hài của Lộ Khiết lên.

Trên khuôn mặt trai tráng của họ tràn ngập nỗi chua xót và tự trách bản thân.

Một gã nhân viên giúp y băng bó vết thương nơi bàn tay trái.

Y bị gãy móng tay ở ngón trỏ và ngón giữa, vậy mà bản thân không hề hay biết hoặc cảm thấy đau đớn một xíu nào!

Trương Tử Kỳ ngồi bệt xuống nền gạch thô ráp.

Miệng y há hốc như thể con cá bị ngợp nước.

Đôi mắt y nhòa lệ, sưng húp lên.

Tứ chi của y rã rời đến nỗi, y có cảm tưởng mình là một con người được nặn từ bánh gừng dẻo quẹo.

An Đỉnh Nhân giơ ống nhòm nhìn sang tòa nhà đối diện.

Không có gì bất thường cả.

Sang trái.

Cũng không; tòa cao ốc văn phòng Evergreen vẫn nhộn nhịp như mọi ngày.

Sang phải; siêu thị ba tầng đóng cửa vì hoạt động biểu tình của quần chúng nhân dân trong khu vực.

Xoay người lại, kia rồi!

Súng laser - Vũ khí giết người thầm lặng!

Tên sát thủ ắt hẳn đã kịp thời tẩu thoát, nhưng vì sao không chịu kéo cửa sổ lại sau khi gây án, mà còn cột vải đỏ làm tín hiệu?

Hay...!đây chỉ là một sự trùng hợp chết người???

An Đỉnh Nhân chụp hàng loạt pose ảnh làm bằng chứng, rồi vội bế Trương Tử Kỳ vào trạm xá gần đấy cấp cứu.

Một liều thuốc tê vẫn không thể giảm hết cơn đau từ thể xác cho đến tinh thần đang lan truyền như dung nham nóng bỏng chạy vào từng thớ thịt y.

Chỗ móng tay bị gãy chắc chắn phục hồi, nhưng người chết thì không thể nào hoàn dương được.

"Không có ngày nghỉ nào dành cho anh hùng cả...!Ngay cả khi tôi đã kiệt quệ.

"Tiến lên" là từ duy nhất mà tôi phải tuân theo...!Ở đây không có chỗ cho sự Ích Kỷ.

Chúng tôi làm việc này là vì mọi người..."

Ca khúc "Its on again" của nữ danh ca Alicia Keys luôn là liều thuốc xoa dịu cho linh hồn Trương Tử Kỳ mỗi khi y mỏi mệt.

An Đình Luận giao hai phần mỳ spaghetti mực ống sốt cà chua và ô-liu cùng ly trà sữa chocolate size L cho An Đỉnh Nhân.

Ông nhờ gã trông nom Trương Tử Kỳ hộ mình, rồi gấp gáp trở ra nhà xe.

Trương Tử Kỳ hút một ngụm trà sữa, nhai nhai vài viên trân châu sắn dẻo, rồi thất thần nói:

- Tôi đâu có đe dọa hay tố cáo Lộ Khiết ra tòa đâu.

Sao em ấy lại đòi tự sát chứ?

An Đỉnh Nhân khui lon Dr.

Pepper mới mua ở căn-tin, nhưng không uống, chỉ trầm mặc nhìn bọt ga trào lên mép nắp.

- Có người phát tán clip sex của Lộ Khiết lên mạng.

Bình luận bên dưới vô cùng tục tĩu và đơm đặt.

Trương Tử Kỳ nắm áo An Đỉnh Nhân:

- Sao cơ?

- Người đàn ông trong đoạn clip ấy là chồng sắp cưới của Lộ Khiết.

Hiện thời anh ta đang cực kỳ khốn đốn và quẫn bách.

- An Đỉnh Nhân bất giác dùng ngón trỏ quẹt nước mắt cho Trương Tử Kỳ.

Trương Tử Kỳ buông An Đỉnh Nhân ra.

Đoạn ngồi phịch xuống giường bệnh.

Trong đôi mắt y hằn lên những tia máu đỏ thẫm.

- Tôi hiểu rồi.

Tôi đã giải xong bài toán này rồi, nhưng, hiện không tiện để đưa ra đáp án.

- Y bật cười nắc nẻ.

Cười như điên, như dại.

Cười như vừa trúng số độc đắc.

Cười đến nỗi hai hàng nước mắt trào ra hồi nào mà chính bản thân y cũng chẳng hề hay biết.

An Đỉnh Nhân mở hộp mỳ Ý, đoạn trộn đều các nguyên liệu với nhau, rồi cuộn một đũa mỳ vừa vặn, sau đó đưa lên miệng Trương Tử Kỳ.

Trương Tử Kỳ hơi hé miệng, rồi hút trọn một cuộn mỳ, đoạn phồng miệng nhai.

...!
Hai đứa con trai của An Đình Luận không có tên.

Phải, không lầm đâu, chúng không hề có tên.

"Kỳ" và "Tần" là họ của mẹ chúng.

Hai người đàn bà dùng nó để thể hiện với mọi người rằng: "Đấy! Đấy là kết tinh từ tình yêu của tôi và vị đại tướng tài ba của đất nước này đấy!"

Rốt cuộc, An Đình Luận quyết định đi triệt sản sau khi An Tần tầm mười tuổi.

Thắt ống dẫn tinh, một biện pháp triệt sản khá nhẹ nhàng và hữu hiệu, mà không hề gây ra quá nhiều tác dụng phụ cho cánh mày râu.

Nhờ thế mà ông mới biết đứa con kế của Tần Di Giai không phải là con ruột của mình.

An Tần ngạc nhiên đón chào cha ruột vào nhà.

An Kỳ đang ngồi xem sổ liên lạc của các con, anh hơi ngẩng mặt lên, mím môi và gật đầu chào An Đình Luận.

Người giúp việc mau mắn đi pha một ấm trà Thiết Quan Âm, rồi trong lúc chờ trà hãm xong, dì múc ba chén chè khoai môn, lá dứa ngọt lừ ra đãi khách.

An Đình Luận mỉm cười, đoạn thấp giọng cảm ơn dì, rồi bưng chén chè lên dùng.

- Ba về đây ắt là có chuyện cần nhờ vả...!- An Kỳ không buồn rào đón, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.

"Cạch."

Dì giúp việc thấp giọng xin lỗi, rồi luống cuống đặt khay trà gỗ tre xuống bàn cà phê, cùng với ba cái tách sứ trắng không hoa văn và ba miếng lót tách đồng chất liệu.

An Tần cười xòa, bảo không sao, rồi lau chỗ nước trà bị đổ ra bàn.

An Đình Luận vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên ăn chè.

An Kỳ rũ mắt đọc lời phê của cô giáo trong sổ liên lạc của các con.

Đồng hồ tiếp tục nhích về phía trước.

Bây giờ là 2:57 phút.

- Cậu Hai, cậu Út! Cơm tụi tôi nấu xong rồi! - Bà Năm giúp việc rổn rảng thông báo.

An Tần "À" lên một tiếng, rồi nhẹ giọng cảm ơn bà Năm, sau đó quay sang nhìn hai pho tượng biết cử động đang ngồi trong phòng.

Chén chè đã được vét sạch, hiện đang nằm phơi bụng trên bàn.

Hai cuốn sổ liên lạc đã được gấp lại, xếp chồng lên nhau và nằm duỗi người trên tay ghế.

Đã quá giờ ăn trưa, nên An Tần mời cha mình ở lại ăn cơm; hai anh em gã không có thói quen ăn sớm, chính vì vậy mà thường để qua luôn tới cử chiều, nay nghe cha mình ghé thăm, nên gã mới dặn người giúp việc chuẩn bị thức ăn.

An Đình Luận gật đầu đồng ý, rồi vỗ vai An Kỳ, bảo anh xuống nhà dưới ăn cơm với ông và em Út.

An Kỳ miễn cưỡng đứng dậy, theo hai người vào phòng ăn dùng cơm.

Bữa cơm phong phú với món ăn ba miền Đại Việt, gồm có canh cua rau đay, cá rô kho tộ, cà tím xào tỏi, vả trộn, thịt ba chỉ om sấu và trứng chưng ngải cứu.

Tuy nhiều nhặn nhưng cách thức chế biến vô cùng đơn giản, lại không kém phần ngon miệng và đầy đủ dinh dưỡng.

An Đình Luận gắp cho An Kỳ và An Tần mỗi người một cái đùi ếch trong món vả trộn.

Cả hai nhỏ giọng cảm ơn cha, rồi tiếp tục dùng bữa.

Xét về diện mạo, An Kỳ giống hệt ông lúc không cười, còn An Tần thì ngược lại, khuôn mặt gã và ông y như sao y bản chính khi cười.

An Đình Luận ngắm nghía hai đứa con trai, rồi tự rút ra một cái kết luận không đầu không đuôi như vậy.

oOo

Vệ Minh đến cuộc họp cổ đông thường kỳ cùng cha mình vào lúc chín giờ sáng, thứ Năm trong tuần.

Sắc đỏ tràn ngập sàn chứng khoán, số lượng người mua thuốc ngủ cũng gia tăng đột biến.

Vệ Úy nhìn các ánh mắt trách cứ lẫn oán hận của đám cổ đông ngồi bên dưới, ông che giấu sự khinh khỉnh trong lòng, đoạn trầm giọng lên tiếng:

- Dự án Metro vẫn sẽ được khởi công vào đầu tháng Sáu...!
- Khoan đã! Tôi xin lỗi vì đã cắt ngang! Nhưng, có thật gia đình ngài đang vướng vào một vụ điều tra rửa tiền không? - Giọng nói này là của một viên chức nhà nước đã về hưu.

Ông ta trạc khoảng sáu mươi lăm tuổi.

- Trong chuyện này, chỉ có mỗi trác tòa là thật, còn lại, là giả.

- Vệ Úy tươi cười khẳng định.

Phiên họp trôi qua trong bầu không khí nặng nề và giả tạo đến nỗi có thể nghe được tiếng bánh răng thời gian kêu "Ken két".

Vệ Úy như bị Gia Cát Lượng nhập, ông hết ứng phó với người này, rồi lại xoay sang đáp trả với người kia.

Toàn những câu hỏi lắt léo và có hàm ý móc họng, nhưng ông vẫn không hề bộc lộ một xíu sắc diện khó chịu hay quạu quọ gì cả.

Cứ thế, như Tiết Nhơn Quý múa kích, ông lẳng lặng xoay mũi nhọn về hướng các cổ đông đã gây khó dễ cho mình từ ban nãy cho đến bây giờ, bằng cách đặt một câu nửa hỏi nửa cảm thán như sau:

- Tôi nghe nói công ty điện tử Tào gia phá sản là do một số cổ đông tung tin đồn nhảm trong các cuộc họp thường kỳ, khiến cho những khách hàng tiềm năng không dám đầu tư.

Thế là thay vì thu được một số lượng lớn cổ phiếu chất lượng có giá rẻ như cho không, họ đã biến số cổ phiếu có chất lượng của bản thân thành rẻ như cho không.*

Kết thúc phiên họp, cha con Vệ Úy đưa nhau đến một sàn bowling ế khách ăn trưa.

Vệ Minh vừa ăn Tacos cá ngừ, vừa tra thông tin về "Nhiễm độc thủy ngân" và "Lọc máu" trên Google.

Kết quả xét nghiệm tổng quát bên bệnh viện Hoa Kỳ cho thấy cậu không hề bị phơi nhiễm thủy ngân hay bất kỳ chất phóng xạ nào.

Ngọn nguồn của việc ngủ ngày và kiệt sức nhanh là do ảnh hưởng của thuốc kháng sinh trong công cuộc chữa lành vết thương trên lưng cậu; cộng thêm chuyện cậu bị suy nhược thần kinh do căng thẳng kéo dài, nên mới gây ra các triệu chứng trên.

Âm thanh bóng bowling xô ngã các con ki gỗ thoạt nghe như tiếng sóng vỗ vào bờ.

Vệ Úy không phải khi nào cũng xuất sắc hạ gục hết chúng, đôi lúc ông bị trượt tay, làm cho quả bowling lăn vào khe rãnh của đường băng trơn trượt.

Những lúc như thế ông sẽ ngừng lại quan sát, ánh nhìn của ông lúc bấy giờ hệt như đứa bé con lần đầu phát hiện ra trên đời này có mặt trăng, không hề lo toan hay khổ sở, chỉ đơn thuần là "nhìn" thôi, không buông lời đánh giá hay suy xét thiệt hơn.

Vệ Úy thấm mệt, bèn lại quầy gọi một phần burrito cuộn cơm và steak, kèm theo một chai rượu Brandy ướp lạnh.

Rồi trả lại đôi giày chơi bowling ông thuê cho chủ quán.

3:00 giờ chiều.

Vẫn còn sớm chán.

Vệ Minh xem giờ xong, bèn hớp một ngụm Soda Nho tím.

Vệ Khương hôm nay phải đến 4:30 hơn mới được thả về nhà.

- Cậu chỉ biết Cấp Trên là một người sở hữu tóc bạch kim thôi sao? Không còn đặc điểm nào khác nữa à?

- Con rất tiếc, thưa cha.

- Vệ Minh xóa lịch sử trang web, rồi tắt máy, sau đó mới đặt điện thoại lên bàn.

- Tóc bạch kim có thể ngụy tạo.

Nhưng sắc da thì không.

Giống hệt như người Á Đông chúng ta vậy, dù trắng cỡ nào đi chăng nữa chụp lên vẫn thấy sắc tố vàng; chính vì thế mà chúng ta mới được gọi là người da vàng.

- Vệ Úy dùng nĩa và dao xắt chiếc burrito thành nhiều khoanh nhỏ.

- Nhưng chẳng mấy ai quan tấm đến việc này nhỉ? Chỉ có các nhà khoa học mới bỏ công đi phân tích từng mi-li-mét bức ảnh để tìm ra một sự thật khó tin này.

- Vệ Minh bật cười nói.

Vệ Úy kêu thêm hai phần salad ngô, đoạn quay sang nhếch miệng cười với Vệ Minh.

- Con người chỉ đứng lên chống lại bất công khi nó gõ cửa nhà mình.

Cậu có nghe thấy gì không? - Vệ Úy áp tay vào tai trái.

- "Cốc, cốc, cốc...!Trác tòa đây! Có ai ở nhà nhận lãnh án oan không?"

Vệ Minh che miệng cười khúc khích, đoạn im lặng nghe cha mình giảng giải tiếp.

- Thờ ơ với chính trị là thờ ơ với vận mệnh đất nước, thờ ơ với tương lai và thờ ơ với con cháu của mình.

Chính vì vậy mà trong suốt mấy ngày qua, biểu tình đã nổ ra trên khắp cả nước.

Hác Đăng Khánh không phải là một vị tổng thống tồi, mà là một vị tổng thống quá nhu nhược, nên mới đẩy bản thân vào con đường cùng thế này.

- Con đã hiểu, thưa cha.

- Vệ Minh tần ngần nhớ đến cuộc tranh cử giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ sắp đến thúc sớm hơn dự định.

Có lẽ cậu sẽ bỏ phiếu trắng, bởi vì không cảm thấy tin tưởng bên nào hết.

- Đánh cho để dài tóc

Đánh cho để đen răng

Đánh cho nó chích luân bất phản

Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn

Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ...!
Ngâm xong bài "Hịch xuất quân" của Quang Trung đại đế, Vệ Úy mới nốc cạn số Brandy còn lại trong chai thủy tinh đẹp đẽ vào bụng mình.

Gần đến giờ rước Vệ Khương, Vệ Úy mua cho cu cậu và Vệ Lạc Hy cùng Vệ Yên Thủy mỗi đứa một cái Tacos thịt bò xé và một gói khoai tây chiên nhỏ.

Vệ Minh là người lái xe, vì trong người Vệ Úy có chất cồn; vả chăng, để cho một người có hơi men dù ít dù nhiều cầm trịch, thật chẳng khác nào là đang đánh cược mạng sống với Tử Thần.

oOo

Chú thích:

* Giải nghĩa: Trên thị trường chứng khoán hiện nay, có một số cá nhân cấu kết với nhau nhằm lũng đoạn thị trường, bằng cách tung tin đồn nhảm để giá niêm yết cổ phiếu của một công ty nào đó lao dốc, rồi họ sẽ cho bên thứ ba thu mua để đầu cơ hoặc rửa tiền, nhằm trở thành cổ đông lớn với mục đích chiếm quyền kiểm soát công ty từ xa.

Kế đấy, họ sẽ đăng bài thanh minh thanh nga, rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm.

Thế là, họ không chỉ nắm được một số lượng cổ phiếu ngon nghẻ với giá rẻ mạt, mà còn gần như là người đứng ra kiểm soát công ty trong bóng tối.

Nhưng có đôi khi, tin đồn là thật.

Và người thua cuộc, lại chính là họ.

Chứng khoán như một canh bạc.

Nửa phút trước là Bill Gates, nửa phút sau là Tô Khất Nhi.

Khôn ngoan thì sẽ trở thành ông trùm chứng khoán Warren Buffet, còn dại dột, không chỉ đánh đổi bằng cả sinh mạng, mà còn để lại một khoản nợ kếch xù cho người thân.

Hayden có nghĩa là "Thung lũng thơ mộng".

Douglas có nghĩa là "Dòng suối".

* Tên chương này được lấy theo nhan đề ca khúc "Bình thản bước qua cuộc đời" do nữ ca sĩ Diệp Thiến Văn trình bày..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play