???? Tựa chương này được lấy theo tên tiểu thuyết "Cuốn theo chiều gió" của nhà văn Margaret Mitchell.

oOo

Hôm qua Kha Ngạn tiễn em họ ra tận sân ga xong, anh bèn bắt xe buýt quay về bản làng.

Đi độ vài chặng, dừng ở năm trạm, vi vu qua mấy con đường ngoằn ngoèo, lướt trên cây cầu cao cao ngắm nhìn nơi nơi rực rỡ sắc xuân.

Mọi muộn phiền trong tâm khảm dường như tan biến sạch sẽ.

Cho nên hôm nay Kha Ngạn quyết định làm một chuyến du xuân bằng xe buýt nữa.

Lý do khác mà Kha Ngạn chọn xe buýt làm phương tiện giao thông là để hóng tin tức.

Nơi đây dường như là một trạm trao đổi thông tin 24/24, bất cứ thời điểm nào trong ngày cũng có thể nghe được vài mẩu chuyện hữu ích cho việc điều tra phá án.

Thậm chí, đôi khi tổ trọng án còn không nắm rõ sinh hoạt của các đối tượng đang điều tra bằng tập thể bà tám trong vùng!

Mới ngồi trên xe buýt chừng khoảng năm phút, là đã có một vị tiên sinh mời chào mua thuốc trị bong gân cho Kha Ngạn.

Anh dở khóc dở cười với sự nhanh nhạy của lão thầy thuốc Đông y, nhưng cũng bấm bụng mua một hộp, xem như làm tiền mừng tuổi cho ông ta vậy.

Lão thầy thuốc khẽ nhoẻn miệng cười, rồi nhẹ giọng cảm ơn Kha Ngạn, sau đó mới quay về chỗ ngồi của mình.

- Cho anh nè.

- Cảm ơn...!- Chữ "Em" bị Kha Ngạn nuốt ngược vào trong, vì người mời anh gói đậu phộng da cá ấy trạc tuổi Kha Thế Dũ, tức là cũng không lấy làm nhỏ lắm để xưng hô như vậy.

Cậu trai ấy có giọng nói vô cùng trong trẻo và đáng yêu, nét mặt có vẻ rất quen, hình như Kha Ngạn đã từng gặp ở đâu thì phải? Nhưng trong nhất thời anh không tài nào mường tượng ra được người này giống ai...!
- Hải! Xuống xe mau!

Gã đàn ông khoác ba lô đen trên vai bỗng hét toáng lên, rồi nắm áo kéo cậu thanh niên phóng xuống xe.

Bác tài xế hoảng hồn thắng xe một cái "kịch", rồi quay lại tuôn một tràng tiếng Mán.

Cũng may là bác mới để cho xe chạy rề rề, chứ nếu nhanh hơn nữa, hậu quả không biết kinh khủng đến mức độ nào.

Đúng rồi! Là Phạm Đình Vân!

Kha Ngạn quên bẵng cái chân đau, anh cũng phóng xuống xe, rồi lao băng băng đi tìm bọn họ.

- ĐM! Cuối năm rồi mà còn gặp ba thằng cô hồn các đảng.

Lão thầy thuốc nhỏ nhẹ khuyên can bác tài xế bớt sinh khí, để tránh việc mất bình tĩnh khi lái xe, rồi lỡ chân lủi vào đâu nữa thì khốn.

Bác tài xế hãy còn rất tức giận.

Bác cầm lấy chai nước suối ướp lạnh mà tu "ừng ực", "ừng ực" để hạ hỏa.

Rồi vỗ vỗ ngực vài cái trấn an bản thân, sau đó quay đầu lại kiểm tra xem còn sót tên cô hồn nào không, đoạn mệt mỏi cho xe chạy.

Triệu Kiếm Phong tìm được một chiếc taxi đang chờ khách bên vệ đường.

Gã ra hiệu cho tài xế mở cốp xe, rồi tống mớ hành lý vào bên trong, sau đó ấn Phạm Hải vào băng sau.

"Vùuuu..."

Bất thình lình, chiếc taxi rồ ga, rồi vọt như điên ra đường cái.

Để lại Triệu Kiếm Phong bị hụt chân ngã sóng soài bên vệ đường.

Gã hắt hơi liền tù tì mấy cái, rồi khập khiễng đứng dậy, bắt đầu tìm cách đuổi theo.

"Đoàng."

"Kéttt..."

Chiếc xe taxi đột nhiên mất đà.

Nó ủi văng bốn chiếc xe gắn máy đang lưu thông trên đường, khiến cho toàn bộ người ngồi trên xe ngã lăn xuống mặt đường.

Rồi phi thẳng lên con lươn phân đường, hai bánh trước "gài" chặt vào thành con lươn, còn hai bánh sau thì xịt lốp hết một bánh, bánh còn lại thì bị mài mòn đến nỗi bốc mùi cao su khét lẹt.

Cả khu phố nhanh chóng rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Vụ xả súng năm ngoái đã để dư lại dư âm khó phai cho toàn thể người dân trên khắp cả nước.

- Vẫn còn thở...!Mau đưa anh ta đến bệnh viện đi! - Kha Ngạn liếm liếm môi, rồi bất giác, anh quay đầu lại nhìn tòa chung cư nằm cách chỗ này khoảng hai dãy phố.

Vóc dáng ấy, cách sử dụng súng ấy, đường đạn ấy...!Hết thảy chỉ có thể là kiệt tác của một người: Sói Biển.

Kha Ngạn nhanh chóng tiến hành sơ cứu vết thương cho tên tài xế taxi.

Chỉ bị sái cổ, sưng phù mặt do va chạm đột ngột với túi khí, nhìn chung không đến nỗi quá nghiêm trọng.

Tay phải...!tay phải bị vật gì cắt phải sao? Kha Ngạn quay mặt nhìn sang Phạm Hải đang bất tỉnh nhân sự.

Dưới gầm ghế của cậu ta, một con dao cắt trái cây đang loe lóe sáng, vết máu tuy đã được lau sạch cẩn thận, nhưng vẫn còn có thể ngửi được mùi máu tươi trong không khí.

Không phải là từ hung khí, mà là từ thứ được dùng để lau nó phát ra...!
- Này, anh gì đó ơi.

Cảm phiền anh rời khỏi chỗ này để chúng tôi thi hành công vụ.

- Một cô cảnh sát xinh xắn tiến tới vỗ vai Kha Ngạn.

Tay phải của cô đặt ở bên hông, tư thế sẵn sàng rút súng ra xử lý nếu đối phương manh động.

Kha Ngạn tường thuật lại diễn biến cho cảnh sát trong khu vực này hay.

Anh không quên lược bỏ một số chi tiết có thể gây bất lợi đến Phương Vũ và Phạm Đình Vân.

Đoàn Cảnh Trú nheo nheo mắt.

Dưới lớp kính cận dày cộp ấy là một cặp mắt nhỏ gấp ba lần tròng kính, nên khi anh ta nheo mắt, Kha Ngạn cứ ngỡ anh ta đang nhắm mắt lại!

- Rất cảm ơn anh vì đã bỏ thời gian quý báu ra hợp tác với chúng tôi.

- Đoàn Cảnh Trú bỗng nắm lấy đôi bàn tay của Kha Ngạn.

Kha Ngạn mỉm miệng cười, đoạn chúc hắn có một ngày làm việc tốt lành, sau đó vội vã đi tìm Triệu Kiếm Phong.

Xe cứu thương, xe cứu hỏa, xe cứu hộ và xe cảnh sát mau chóng xuất hiện.

Các nạn nhân trong vụ đụng xe được các nhân viên y tế đưa lên băng ca, rồi chuyển đến bệnh viện gần nhất cấp cứu.

Nhân viên cứu hộ định bụng di dời xe và vệ sinh mặt đường, nhưng đã bị bên cảnh sát bảo chờ thêm một lát, nên bây giờ bọn họ đành kéo nhau đi kiểm tra vỉa hè.

- Người này mặc dù đã cố che giấu cảm xúc, nhưng thân nhiệt đã tố cáo anh ta.

Lòng bàn tay lạnh ngắt, đổ mồ hôi thì không tính đi, vì anh ta đã chạy một quãng đường dài mà, nên da tay ẩm ướt là điều đương nhiên.

Nhưng sau khi chạy, lòng bàn tay không ấm hoặc bình thường mà trở nên lạnh ngắt, thì ngoại trừ tiếp xúc với nước lạnh và trúng gió ra, hết thảy đều là đang nói dối.

- Đoàn Cảnh Trú vuốt vuốt cằm, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí.

- Song anh ta không nói dối nhiều, nên vẫn giữ được ánh nhìn ngay thẳng khi đối diện với tôi.

Hoặc giả, anh ta đã soạn sẵn bài báo cáo trong đầu, nên khi tôi hỏi gì, anh ta đều đáp được ngay lập tức, đôi chỗ giả vờ ấp úng để chúng ta không sinh nghi anh ta đang trả bài.

Hoàng Thiệu mắt tròn mắt dẹt nhìn Đoàn Cảnh Trú:

- Đội trưởng, tôi có một thắc mắc xin được giải đáp.

Đoàn Cảnh Trú vỗ vỗ vai Hoàng Thiệu:

- Học hỏi là một điều rất đáng được hoan nghênh.

Đồng chí cứ tự nhiên đặt câu hỏi, tôi sẽ cố gắng giải đáp.

Hoàng Thiệu hồ hởi hỏi:

- Đội trưởng híp mắt vậy rồi có thấy đường không?

"Khục."

Nữ cảnh sát đang khám hiện trường ở gần chỗ hai người nghe xong không nhịn được bèn bật cười thành tiếng.

Đoàn Cảnh Trú bỗng lầm bầm trong miệng điều chi đó, dáng vẻ hết sức nghiêm trang như đang hát Quốc ca vậy.

Hoàng Thiệu cởi nón ra, gãi gãi đầu mấy cái, rồi ấp úng hỏi:

- Đội...!đội trưởng đang đọc gì thế?

- A, mình đang niệm chú Vãng Sanh.

Một lát bạn về đồn viết cho mình một bản kiểm điểm nhé.

- Về tội gì cơ?

- Body-shaming nhé.

Còn bây giờ thì...!Biến!!!

oOo

Đêm qua Kristian nhận được tin tức Chim Ưng Đầu Trọc đang xuất hiện trong hộp đêm Hồng Hoa Các.

Ông liền cử một nữ mật vụ tiến hành tiếp cận.

Nhưng nửa đường đã bị Ưng Nữ chặn cửa không cho vào, nên kế hoạch đã hoàn toàn thất bại.

Phạm Hải đang ngồi bó gối trên giường bệnh, đôi mắt đen láy ngây ngô nhìn Kristian, thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười.

- Cậu Hải! Cậu đói...!
- Anh Phong của tôi đâu?

- Đang ở trong đồn cảnh sát lấy lời khai.

- Kristian mở hộp cháo bát bửu ra mời Phạm Hải.

- Ông tốt bụng quá! - Phạm Hải vỗ tay một cách cực kỳ nhiệt liệt.

Thực sự không hiểu cô gái kia ăn uống như thế nào mà sinh khéo đến vậy.

Ngoại hình lẫn ngũ quan Phạm Đình Vân và Phạm Hải giống nhau như tạc.

Từ nét mặt cho đến điệu cười...!Khụ, nếu đầu óc Phạm Hải bình thường thì nhìn sẽ đỡ ngu hơn.

Tự dưng gán ghép dáng vẻ phong lưu, đào hoa của Phạm Đình Vân vào khuôn mặt khờ khạo của Phạm Hải...!Kristian thôi không mường tượng nữa.

"Tích."

Richard nhắn tin gọi Kristian đến đồn cảnh sát địa phương gấp.

Kristian đọc xong tin nhắn, ông xoa xoa đầu Phạm Hải, đoạn bảo:

- Cậu ăn xong thì nhớ uống thuốc đấy.

Uống thuốc xong thì đi đánh răng, rửa mặt, rồi ngủ sớm để mau chóng có sức khỏe mới đi gặp anh Phong của cậu được.

Phạm Hải gật đầu lia lịa.

Rồi phồng miệng thổi muỗng cháo "phù", "phù".

"Cạch."

Cánh cửa phòng vừa mới khép lại, muỗng cháo trên tay Phạm Hải đã bị cậu trả về đơn vị cũ.

...!
Phương Vũ nằm dài trên thảm cỏ, đôi mắt khép hờ, vẻ mỏi mệt hiện rõ mồn một trên khuôn mặt chú.

Từ Kiện Khang ngồi bó gối, người dựa vào gốc cây đa xanh tốt, trên tay hắn là tờ Nhật báo Nhân dân số hôm nay, bản tin đăng ở trang nhất là về đám cưới của một nữ danh ca hết thời với ông chồng doanh nhân ngoại quốc, tuyệt nhiên không thấy một mẩu tin tức nào có liên quan đến tiến triển điều tra vụ thảm sát được đăng trong kỳ này.

Ém nhẹm hết cả rồi...!Chỉ khổ cho gia đình của các nạn nhân phải vọng ngóng tin tức mòn mỏi.

Áo Hoodie và Lang Quân Tử ngừng giám sát bọn họ, hai người đã bị Kristian triệu về vào sáng nay để hỏi han về một số vấn đề mà ông ta cho là có vấn đề.

- Alo?

Vệ Lô Địch bật cười.

- ...!Tốt quá...!Tôi vẫn còn nghe được giọng của chú...!
- Cậu...!uống rượu sao? Có nghe lời tôi mà bỏ thuốc lá không đấy?

Vệ Lô Địch (lại) bật cười thành tiếng, trong giọng cười chất chứa ba phần thực, bảy phần hư.

- ...!I knew you were trouble when you walked in...!
Vệ Lô Địch đang hát.

Bên cạnh loáng thoáng tiếng vỗ tay đầy nịnh bợ, tiếng cười nói sặc mùi phấn hoa lầu xanh.

Không hiểu sao Phương Vũ cũng muốn cười theo Vệ Lô Địch, cười chua chát hay cười ngây dại, có lẽ người trong cuộc mới hiểu rõ được.

- Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến cậu Thần...!- Rồi tắt máy, không đợi xem Vệ Lô Địch sẽ phản ứng ra sao.

- Tụi mình tính ghé đâu ăn Tết hả?

- ...!Tôi dự định đưa vợ chồng anh Thịnh và chú ghé một điểm bán buffet.

Nhưng đột nhiên xảy ra đủ thứ chuyện...!
Dominic dẫn theo một toán vệ binh và hình cảnh đến vây bắt Phương Vũ và Từ Kiện Khang.

Hai người vẫn mặc kệ hết thảy, cùng nhau im lặng ngắm sao trời.

Đong đầy trong đáy mắt họ lúc này là biển sao đêm huyền diệu và ánh trăng gần rằm loang loáng sáng.

Nhân thế dường như tan vào hư không.

Vạn vật đã lùi vào sâu trong dĩ vãng.

- Yên bình thật nhỉ? - Phương Vũ hơi nhếch miệng cười.

"Cạch."

Một gã hình cảnh nào đó nôn nóng lên nòng trước.

- Nếu hai người thực sự không có tội thì hãy theo chúng tôi về đồn lấy lời khai đi.

- Lâm Yến Nhi ôn tồn khuyên nhủ.

- Nghe theo lời người đẹp vậy.

- Từ Kiện Khang đứng bật dậy, phủi phủi quần áo, rồi giúp Phương Vũ đứng lên.

- ...!Không cần còng tay bọn họ.

- Dominic nhàn nhạt ra lệnh.

- Nhưng...!- Gã hình cảnh nóng tính ban nãy buột miệng phản đối.

Song đã bị Lâm Yến Nhi nháy mắt nhắc nhở.

- Tôi sẽ ngồi giữa bọn họ.

Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, một mình tôi lãnh là đủ rồi.

Chiếc xe cảnh sát quen thuộc đậu dưới chân đồi.

Người lái là một vị cảnh sát địa phương ba mươi ba tuổi, hiện đang trả lời tổng đài một cách không ngừng nghỉ.

Gặp mặt Dominic, anh ta chỉ có thể gật đầu chào một cái, rồi tiếp tục đối đáp với tổng đài.

Từ Kiện Khang lên xe trước, kế đến là Dominic và cuối cùng là Phương Vũ.

- Chú là Phương Vũ? - Dominic vừa hỏi, vừa mân mê mặt dây chuyền cũ kỹ.

- Phải, thì sao? - Phương Vũ gác tay lên thành xe, tầm mắt triệt để đặt hẳn ở cảnh quan bên ngoài.

Dominic tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống.

Bên trong mặt dây chuyền là ảnh chụp khuôn mặt một chàng quân nhân trạc khoảng ba mươi...!
- Thiếu tướng Lục quân Chu Diêu Kim Tuế đã hy sinh trong một cuộc giải cứu con tin, tên của ông ấy là Phương Hạo Nhiên.

Đứa bé con tin ấy đã bị điện giật suýt chết, di chứng để lại là liệt cơ mặt...!Chú...!Tên thật của chú có phải là...!
- Tôi và người này không hề có liên quan gì với nhau đâu...!Cha con lại càng không...!
- Tại sao chú biết họ là hai cha con?

Bóng tối đã giúp Phương Vũ che lấp đi hai hàng nước mắt.

- Vật hoàn về cố chủ.

- Dominic dúi sợi dây chuyền vào tay Phương Vũ.

Trong suốt chặng đường còn lại, cả ba người đều đồng loạt giữ sự im lặng.

Viên cảnh sát nãy giờ mải lo lái xe và trả lời tổng đài, nên không biết gì sất.

Cậu ta nhìn sắc mặt của ba người mà khó hiểu vô cùng, song không dám tò mò, tọc mạch mà đi hỏi Dominic, vì vậy đành phải ôm một bụng đầy dấu chấm hỏi bước vào đồn.

Kristian đang ngồi uống trà với Đoàn Cảnh Trú và hai vị điều tra viên đứng tuổi.

Richard không thấy đâu cả, ắt hẳn đang...!đi vệ sinh, vì hiếm khi nào mà y rời xa Kristian lắm.

Làm xong một số thủ tục, Phương Vũ và Từ Kiện Khang bị đưa vào hai phòng hỏi cung nằm liền nhau để tiến hành lấy lời khai.

- Sợi dây chuyền của cậu đâu?

- Vật hoàn về cố chủ rồi, thưa đại tướng.

- Dominic hơi nhếch nhếch miệng, cố gắng bày tỏ rằng mình đang cười.

Nhưng không thể, bởi một cơn đau truyền đến đại não đã ngăn cản gã.

Richard một thân tây trang bước vào đồn.

Khuôn mặt y lấm tấm mồ hôi, không biết đi đâu mà nhìn bộ dạng chật vật quá.

- Này, cho đấy...!- Richard dúi vào tay Dominic một túi bánh bò nướng.

Người ngợm của y hãy còn vương mùi khói bếp, chắc hẳn phải đứng chờ lâu lắm mới mua được.

Dominic khẽ cảm ơn, rồi mở túi lấy bánh ra ăn, chẳng mấy chốc đã chén sạch sành sanh.

Kristian rót cho Dominic và Richard mỗi người một chung trà uống cho ấm bụng, rồi tiếp tục quay sang bàn chuyện với ba người kia.

- Ôi chao! Nhìn giống bái đường quá hỷ?

Richard bị sặc trà, y ho sù sụ, sù sụ, rồi chỉ tay về tên hung thủ đã khiến mình bị "sốc văn hóa".

- Hoàng Thiệu! Tờ kiểm điểm viết xong chưa? - Đoàn Cảnh Trú nghiến răng, nghiến lợi nhìn tên ôn thần Hoàng Thiệu.

- Viết xong rồi thì viết thêm một tờ cho "Song hỷ lâm môn" nhé?

Dominic vuốt vuốt lưng Richard, đoạn thấp giọng hỏi có sao không.

- Cậu Đoàn, cậu Hoàng này vào đây lâu chưa?

- Khụ...!- Hai chữ "Vào đây" của Kristian khiến Đoàn Cảnh Trú liên tưởng đến phạm nhân đang bị nhốt trong tù.

- Ai là người đưa cậu ta vào đây vậy? Nói luôn cho tôi biết để xử lý cho nhanh, còn kịp đưa người có tài vào thay thế.

Đoàn Cảnh Trú thở dài, đáp:

- Thưa đại tướng! Nó...!Khụ...!Cậu Hoàng chỉ hay vui quá hóa...!lỡ miệng thôi.

- Chữ "điên" đã được Đoàn Cảnh Trú phi tang kịp thời.

- Chứ xét về mặt công tác, cậu Hoàng luôn luôn là người chấp hành nghiêm chỉnh, không có nửa giây lơ là.

Vả chăng, năm nay cậu ấy chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Tuổi đời, tuổi nghề vẫn còn rất non trẻ nên không tránh được việc mất kiểm soát về mặt cảm xúc, cũng như là trong lời nói và hành động của mình.

Hai vị điều tra viên cũng lần lượt cất giọng năn nỉ hộ cho Hoàng Thiệu.

Kristian vừa thưởng trà, vừa lẳng lặng nghe bọn họ bao che cho cậu cảnh sát kia.

- Thôi được...!Lần này tôi bỏ qua...!- Kristian ngắm nghía xác trà đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

- Nhưng, gọi cậu ta vào đây.

Tôi có chuyện muốn nói với cậu ta.

Hoàng Thiệu nghệch mặt nghe Kristian hạ lệnh cho mình trực nhà xác ba tháng.

Cậu run run lắng nghe tiếp lý do tại sao mình bị đày đến đó:

- Cậu sẽ tập được thói quen giữ mồm, giữ miệng.

Vì ở đấy toàn là tử thi, nên nếu...!- Kristian mỉm môi cười.

-...!cậu nghe thấy tiếng nói chuyện ở đấy thì chắc hết tám mươi phần trăm là hồn ma.

Trong dân gian tương truyền rằng, nếu nghe có ai đó gọi mình thì không được phép lên tiếng, bởi vì oan hồn thường hay mượn điều này làm cầu dẫn để chiếm xác người sống.

Kristian không buồn nói tiếp, ông rót trà vào chung cho mỗi người, rồi nhón tay ăn một miếng bánh bò.

Đoàn Cảnh Trú cáo lỗi với Kristian, rồi đứng dậy "dời" Hoàng Thiệu đang xanh mặt vào phòng làm việc của mình.

Vừa làm, vừa nhỏ giọng mắng:

- Đáng.

Mười một giờ đêm.

Kristian, Dominic và Richard lục tục sửa soạn ra về.

Trước khi đi, Kristian ghé qua buồng giam của cả ba người: Phương Vũ, Từ Kiện Khang và Triệu Kiếm Phong, để dò xét tình hình.

Ngầm tránh xảy ra trường hợp như Cảnh Hòa và mẹ con họ Hàn, Kristian ban lệnh phải giam riêng và giám sát thật chặt chẽ.

Thậm chí không được chọn buồng giam liền nhau để tránh việc bọn họ trao đổi thông tin và kế hoạch.

- Anh...!rất giống một người...!- Kristian cau mày nhìn Phương Vũ.

Đôi mắt hắc bạch phân minh, vầng trán vừa rộng, vừa cao, bờ môi cong cong và đầy đặn.

Ánh nhìn kiên định, đầy bản lĩnh, bất chấp thứ đang đứng trước mặt có thể đe dọa đến tính mạng mình.

Phương Hạo Nhiên.

Đôi vai Kristian đột nhiên run rẩy kịch liệt.

Kristian như đang cố tìm kiếm hình ảnh Phương Hạo Nhiên trên từng nét mặt, cử chỉ và lời nói của Phương Vũ.

Nếu xét ra Kristian có cảm tình với Phương Hạo Nhiên nhiều hơn Phạm Đình Vân, bởi lẽ có nhiều tin đồn cho rằng Phạm Đình Vân chính là người đã chủ mưu gây ra cái chết của Phương Hạo Nhiên.

Tuy chỉ là những lời lẽ vô căn cứ, nhưng trong thời điểm đó, Phạm Đình Vân hoàn toàn có lý do để khử Phương Hạo Nhiên.

Một trong số lý do ấy là vì muốn đoạt được cái chức thiếu tướng mà Phương Hạo Nhiên đang tại nhiệm.

Dominic xoa xoa cánh tay Kristian, ngụ ý rằng đã quá khuya rồi, tuổi tác của ông cũng đã khá cao, nên về nghỉ ngơi đúng giờ thì mới có sức hoàn thành công việc được.

- Anh ấy là một người hùng của dân tộc.

Kristian buông lại một câu nhận xét, rồi quay qua xoa đầu Dominic, sau đó mới xoay người, đoạn cất bước rời đi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play