Francis Châu bị dẫn giải đến một vùng ngoại ô chuyên canh rau cải để phục dựng hiện trường vụ thảm án.

Gã hiện giờ trở thành quân cờ mặc người sắp xếp.

Phùng Bác Văn định cho Francis Châu đeo mặt nạ để giấu kín danh tính trước khi tìm được thêm manh mối và tung tích đồng phạm của gã.

Nhưng Francis Châu từ chối, gã chê rườm rà quá, chỉ cần một cái khẩu trang là đủ rồi.

Đi tù mà còn hơn ông nội, đây là lần đầu tiên Phùng Bác Văn được chứng kiến tận mắt.

Tào Việt Bân ở lại cơ quan, để tránh nổi cơn tam bành mà đập Francis Châu một trận.

Y hiện vẫn chưa thể bình tâm sao một buổi ngồi nghe luận điệu chống chế của gã, nên hễ gặp lại là lại gai mắt, không giữ được sự bình tĩnh.

- Băng Dương đang ở đây? - Francis Châu đột nhiên tung một quả pháo giữa trời quang mây tạnh.

Đoàn Chí Viễn nhìn Francis Châu đầy cảnh giác.

Người trước mặt hắn biến hóa khôn lường, thiện ác đảo điên qua những lời nói của gã như thể đàn chim gặp bão, không biết chúng sẽ bị quăng quật hướng nào.

- Khỏi cần diễn viên đóng thế.

Tự tôi hành động được rồi.

- Francis Châu cười rộ lên.

Đôi mắt gã cong thành hai mảnh bán nguyệt.

Tuy không được nghe nói rõ ràng về hành vi phạm tội của hung thủ, nhưng anh chàng diễn viên đóng thế vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm tàng trong ánh nhìn như loài sói hoang dại của Francis Châu.

Vì thế, khi nghe gã ta bảo thôi, không hiểu sao trong lòng chàng ta nhẹ nhõm vô cùng, nói không ngoa thì chẳng khác nào mới thoát ra từ hàm cá mập vậy.

- Vui quá nhỉ? Có thể lần sau sẽ đến lượt anh đấy.

- Francis Châu trào phúng.

- Không biết ai sẽ vào vai của anh đây...!
Anh chàng diễn viên đóng thế sợ đến tái mặt, và lờ mờ nhận ra người trước mặt mình đã phạm tội gì...!
- Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi để một mai tôi trở về cát bụi.

Ôi cát bụi cuộc đời, vết mực nào xóa bỏ không hay...*

Francis Châu hát xong, liền hăm hở mô phỏng lại tư thế đào sẵn hố chôn người của mình và đồng bọn.

Gã huơ huơ cây xẻng vô hình, vừa làm vừa "hướng dẫn".

- Này nhé, trước tiên phải ước lượng sức nặng của nạn nhân, sao cho không phát hiện ra tiếng động quá lớn khi đẩy xác nạn nhân xuống.

Kế tiếp, lấp đất lại.

Đấy, tuyệt đối không được dùng chân dậm lên để tránh để lại manh mối, dùng cuốc dậm dậm như vậy an toàn hơn.

Một trận mưa lớn bất thình lình đổ xuống như trút nước, khiến cho buổi phục dựng hiện trường vụ án bị đình lại.

- Mưa mát thật đấy.

- Francis Châu bỗng dưng òa khóc.

Cũng trong một ngày mưa như thế này, có một người đàn ông ôm đứa con trai chạy đến bệnh viện vì bệnh tim tái phát.

Và đó là ngày cuối cùng mà linh hồn của người con trai được sống trong thể xác của nó, mà không phải giành giựt linh hồn với một kẻ thủ ác đã bị tử hình.

Phùng Bác Văn bất chợt nhìn thấy một nhân ảnh khác ở Francis Châu.

Nhân ảnh ấy tượng trưng cho một đứa trẻ đã chết từ sau khi "được" ghép tim.

Không hiểu sao, y lại tin những gì mà Francis Châu đã cung khai, tin thật lòng, không hề có nửa gram hàm ý móc mỉa.

oOo

Bản Cloy Ur về đêm vô cùng tĩnh mịch.

Côn trùng, lưỡng cư, bò sát đã đi đâu hết rồi, mà sao quanh đây im ắng thế? Ngay cả cú vọ và vạc gầy cũng không buồn cất tiếng kêu gọi bạn.

Vầng trăng thượng huyền chán chường khép mình sau tấm thảm mây dày đặc.

Phương Vũ ngồi đọc lại mật thư của Cấp Dưới một lần nữa, trước khi biến nó thành giấy nhóm lửa.

Điếu thuốc trên tay chú rảo bước trên tấm giấy trắng ngần một vòng, chầm chậm dẫn dắt ngọn lửa lên đấy, rồi mau chóng nuốt chửng nó trong lòng.

"Roạt."

Phương Vũ ném mẩu giấy cháy dở vào trong bếp than, đoạn vơ lấy khẩu súng, chạy ra ngoài sân kiểm tra xem tiếng động ban nãy từ đâu phát ra.

Vệ Lô Địch đang dùng chân dụi tắt mẩu thuốc.

Thân hình cao lớn của anh bị màn sương vây lấy, nom thật cô độc.

- Tôi nhớ chú nên lên thăm.

Đem súng ra tiếp đãi à? - Vệ Lô Địch cười cười hỏi.

- Ở đây thường có thú dữ, nên tôi phòng hờ thôi.

- Phương Vũ chột dạ, giấu súng ra sau lưng.

- Thú hai chân hay thú bốn chân? - Vệ Lô Địch nâng cằm Phương Vũ.

- Con thú nào cũng có chi trước và chi sau cả.

- Phương Vũ ngắm nhìn đôi mắt đen huyền của cậu trai trung niên.

Vệ Lô Địch cởi áo vest, vắt nó lên vai anh.

Một hồi lâu sau mới cất giọng nói:

- Này, ghé nhà hàng Nhật dưới phố ăn buffet đi.

Uống rượu Sake nữa.

- Đợi tôi một lát.

Sau khi khóa cửa nẻo cẩn thận, Phương Vũ liền sóng đôi Vệ Lô Địch, đi ra bãi đất hoang.

Tần Hối đứng tựa lưng vào chiếc xe Audi, khuôn mặt của y lộ rõ vẻ tiều tụy.

Gặp lại Phương Vũ, y chỉ chào bâng quơ một tiếng, rồi lầm lũi bước vào trong xe.

Nhà hàng buffet Nhật Bản có lối bày trí đậm chất Phù Tang.

Ở sảnh tiếp đón có một cặp nam nữ mặc kimono rực rỡ đứng chào khách, lại gần nhìn kỹ mới thấy mồ hôi nhễ nhại trên trán hai người, kiếm được đồng tiền lương thiện quả thật không dễ dàng gì.

Tần Hối ngồi ăn riêng để hai người có không gian riêng.

Y chọn bàn gần lối ra vào, chỗ này hay có người qua lại nên hiếm ai thích ngồi.

- Để lát nữa tôi cạo râu hộ chú nha? - Vệ Lô Địch bỗng đề nghị.

- Tôi sợ cậu thuận tay cắt cổ tôi mất.

- Phương Vũ bật cười.

- Chú có làm gì đâu mà sợ tôi cắt cổ nhỉ? - Vệ Lô Địch vuốt cằm Phương Vũ.

Đoạn di ngón trỏ xuống yết hầu chú.

- Đi lấy thức ăn thôi.

- Phương Vũ nắm cổ tay Vệ Lô Địch, chầm chậm dịch khỏi khuôn mặt mình.

Sashimi hay sushi đều không phải là món khoái khẩu của Phương Vũ, nên chú dịch sang các quầy hải sản đã nấu chín.

Súp Miso trông cũng khá hấp dẫn, chắc lát nữa chú sẽ làm vài bát.

- Chú thích ăn hải sâm hả? - Vệ Lô Địch ngó trong khay thức ăn của Phương Vũ có món hải sâm xào dưa leo thì hỏi.

- Thấy đắt nên ăn.

Vệ Lô Địch che miệng cười:

- Chú thiệt tình...!

An Tần thấy anh, gã chỉ vẫy tay chào, đoạn bước tới bàn mà Tần Hối dùng bữa ngồi xuống.

Buổi tối diễn ra khá vui vẻ, nếu như không có sự xuất hiện bất thường như một cơn bão đột ngột công vào đất liền của An Tần, thì ắt hẳn cuộc vui sẽ trọn vẹn hơn.

- Tôi tắm chung với chú được không? - Vệ Lô Địch tựa người vào cánh cửa nhà tắm.

Vali của anh để ở trong phòng ngủ của Phương Vũ, gồm hai cái, mỗi cái nặng khoảng bảy ký.

Khi nhìn thấy chúng, ông chú tứ tuần chợt nghĩ ngay đến câu mà ông bà già xưa hay nói: "Ôm đồ bỏ nhà theo trai".

- Có gì đâu mà ngại.

- Phương Vũ vừa nói vừa cởi sạch trang phục.

Rượu Sake hóa ra không miễn phí như chú tưởng, muốn uống thêm phải bỏ tiền vô.

Vệ Lô Địch làm thêm một điếu thuốc trước khi thoát y.

Khói thuốc phảng phất trong gian phòng ốp bằng ván gỗ ọp ẹp và cũ nát, khiến đôi mắt cả hai cay cay.

- Hút nhiêu đó đủ rồi.

- Phương Vũ xối nước lên đầu mình, đặng chuẩn bị đi gội đầu.

- Chú cũng hút mà bày đặt ngăn tôi.

- Miệng tuy nói vậy, nhưng Vệ Lô Địch vẫn ngoan ngoãn dập thuốc.

- Thế thì hai thằng sẽ chết vì ung thư phổi trước khi tiến xa hơn mất.

Vệ Lô Địch đột nhiên cúi xuống, ấn Phương Vũ vào tấm vách ván gỗ, đoạn hôn lên môi chú.

Nụ hôn nồng nàn mùi khói thuốc và rượu Sake, không đến nỗi khó ngửi, mà còn đọng lại dư vị lạ kỳ trên đầu lưỡi họ.

Vệ Lô Địch ngồi trên chiếc ghế con gỗ, Phương Vũ quỳ ở sau lưng, kỳ cọ cơ thể anh như một người cha chăm sóc con mình.

Nước ấm pha với tinh dầu cây phong lữ đưa hương thoang thoảng.

Vệ Lô Địch nhớ mài mại rằng cái tên này liên quan đến ai đó trong quá khứ, nhưng cố mãi mà vẫn không tìm thấy đáp án, nên đành buông xuôi câu hỏi theo dòng nước ấm áp.

- Nhà có tiền mà sao không đi xóa sẹo vậy? - Phương Vũ lấy khăn lông vò tóc cho Vệ Lô Địch.

- Để thế cho ngầu.

- Vệ Lô Địch ngửa đầu ra sau nhìn Phương Vũ.

Phương Vũ và Vệ Lô Địch lau khô mình mẩy, rồi khoác áo choàng tắm và mặc độc một cái quần đùi, và cứ thế để vậy đi ngủ.

Vệ Lô Địch đột nhiên nói muốn ăn kem.

Thế là anh và Phương Vũ lôi hai hộp Gold Medal Ribbon và Cherries Jubilee mua từ Baskin Robbins đem về phòng ăn.

- Này, kem của chú có vị gì thế? - Vệ Lô Địch ngó sang hộp của ông chú.

- Cái tên đã nói lên tất cả mà.

Cherry.

Tôi không thích ăn ngọt lắm.

- Phương Vũ đút một muỗng kem cho Vệ Lô Địch nếm thử.

Anh cũng đút lại cho chú một muỗng kem to.

Rồi múc kem trong hộp của chú ăn cho đỡ ngấy.

Ăn kem đến non nửa hộp thì đâm chán chê, hai người bèn đem trả chúng về đơn vị cũ.

Đoạn trở về phòng nằm.

Thời tiết lạnh buốt khiến cả hai lười đi đánh răng.

Vệ Lô Địch gối đầu trên đùi Phương Vũ, những lọn tóc xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ của anh khẽ cọ vào da đùi chú.

- Trước đây chú có từng quan hệ tình dục với ai chưa?

- Có hai người.

Giờ chắc họ đã cưới chồng hết rồi.

Biết đâu đã sinh được những bé con kháu khỉnh, thông minh và hay quấn chân ba mẹ.

- Tôi cũng vậy.

Đã từng ăn chơi phóng túng, tụ điểm nào cũng góp mặt, sau rốt nhận ra chỉ tổ lãng phí thời gian thì đã muộn màng rồi.

Tuổi trẻ của ai cũng đều có một mảnh tình vắt vai, không phải với người xung quanh thì cũng là ai đó trong giới giải trí.

- Vệ Lô Địch gãi gãi chân, vết sẹo do trận hỏa hoạn để lại hãy còn in hằn trên đấy.

Phương Vũ miết ngón tay dọc theo vết sẹo trên chân phải Vệ Lô Địch.

Móng tay chú khẽ lướt lên lớp lông chân rậm rạp của anh.

- Em họ tôi thích cạo sạch, nó ghét cơ thể đầy lông và nặng mùi nên chẳng mấy khi mà thấy nó rời xa dao cạo và nước hoa cả.

Không biết sao này nó sống với chồng có ngứa mắt mà đè anh ta ra cạo sạch từ đầu tới chân không nhỉ?

Phương Vũ phá lên cười, rồi luồn tay vào mớ tóc xoăn mềm mại của Vệ Lô Địch.

Hương nước hoa mà cậu trai trẻ hơn chú đang dùng là La Nuit de LHomme, dịch nghĩa ra là "Đêm tối của một người đàn ông*".

- Này, không bận tâm đến cấp dưới à? Nhỡ cậu ta bị bán sang biên giới thì sao?

- Muốn đi đâu thì đi.

Đây cũng không phải là chuyến công tác mà cần cậu ta ở lại bàn việc.

- Vệ Lô Địch càu nhàu.

Phương Vũ lặng lẽ đè phím chỉnh âm lượng sao cho nó về không, để tránh cuộc gọi bất ngờ phá hỏng bầu không khí bây giờ.

- Anh biết không? Em họ tôi bảo rằng mình bị chơi khăm mà đến tận tháng sau mới biết.

Anh ta là một du học sinh nước Pháp, đã chúc nó "Bonne nuit", ý là "Chúc bạn ngủ ngon".

Nhưng người ta chỉ sử dụng câu này với nhau khi nào hai bên đều sắp đi ngủ thật, còn sử dụng khi đối phương vẫn còn thức, hay nói rõ hơn là chưa có ý định đi ngủ là sai hoàn cảnh.

- Vệ Lô Địch nhỏm người dậy, liếm chút kem vương trên khóe môi Phương Vũ, đoạn nói tiếp.

- Ý của anh ta là em trai tôi mau lên giường ngủ sớm để mơ thấy điều đó đi.

- Tụi mình cũng ngủ sớm đi.

- Được...!
Phương Vũ cời lửa, rồi dùng chổi rơm nhỏ quét tro bụi vào trong lò sưởi.

Đoạn kê đầu Vệ Lô Địch lên một chiếc gối nhồi lông vũ nhẹ tênh, sau đấy đắp chăn cho anh.

Xong đâu vào đấy mới ngả lưng xuống tấm nệm mỏng dính phảng phất hương nước xả vải dịu ngọt, chui vào chăn và ngủ cùng anh bạn trẻ tuổi.

Phương Vũ nhìn cậu trai trung niên cao hơn mình một cái đầu đang chôn mặt vào lồng ngực của mình.

Đoạn liếc qua khẩu súng săn dựng ở góc tường.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc để sử dụng nó.

...!
Phương Vũ lột bánh ú ăn điểm tâm.

Trời vừa tang tảng sáng.

Vạn vật hãy còn đắm mình trong một lớp sương mù trắng xóa.

Gà trống trong thôn thi nhau gáy vang trời.

Đôi con cú vọ uể oải đập cánh sau một đêm kiếm ăn dài đằng đẵng.

Đằng Đông lấp lánh ánh hào quang của vầng dương chưa ló dạng hết, hiện vẫn còn nấp sau đỉnh cao nhất của dãy núi Kim Xán Quang Huy.

Chú hớp một ngụm cà-phê pha từ gói lẻ trong hộp nhỏ.

Vị khá tệ hại và chán òm.

Vệ Lô Địch vẫn còn đang say giấc nồng.

Sự thiếu cảnh giác của anh khiến Phương Vũ hơi sinh nghi, song chú cố gạt bỏ nó bằng cách bỏ ra ngoài hiên ăn sáng, uống cà-phê đen đá và ngắm trời mây hiu quạnh.

- Tôi xin người cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi...*

oOo

Tháng Tám nhẹ nhàng bước qua, mùa thu khẽ khàng thay thế cho tiết hạ oi nồng.

Vệ Minh tập họp các nhân viên trong tiệm trà sữa MoMo để đi sửa sang quán.

Bỏ hoang gần một năm, ắt hẳn bên trong tiệm đã bị biến thành động Bàn Tơ.

- Sao trong quán của mình toàn là Gay với Bi không vậy cậu chủ?

Vệ Minh ngừng tay, quay sang trả lời Trịnh Xuân Vinh:

- Tôi tuyển đấy.

Để tránh xảy ra xung đột không đáng có giữa nhân viên và mình.

Trịnh Xuân Vinh tò mò chờ đợi lời giải thích của Vệ Minh.

- Một số người dị tính không ưa người đồng tính, nên mỗi lần mà hễ giữa đôi bên có gây gổ, họ lại lấy xu hướng tính dục của ông chủ ra bao biện cho bản thân.

Không ít lần tôi đã bắt gặp trong một vài nhóm kín có topic ăn vạ rằng đi làm gặp ngay ông chủ đồng tính mê trai, thấy trai là tươm tướp, lợi dụng sàm sỡ họ các kiểu, sau này các thành viên trong nhóm mới ngả ngửa là do anh ta làm biếng làm nhác bị đuổi việc nên tìm cách thanh minh cho mình bằng cách bôi đen chủ cũ.

Mạng xã hội thật giả khó phân, ai đúng ai sai chỉ người trong cuộc hiểu rõ, nhưng trước mắt là thấy quán hàng đã bi ̣mang tiếng xấu, ảnh hưởng doanh thu nặng nề rồi đấy.

Trịnh Xuân Vinh hiếm khi nào thấy Vệ Minh nói thao thao bất tuyệt như vậy, hắn dần ngộ ra cậu chủ muốn giải tỏa tâm sự mà bản thân từng đè nén bấy lâu.

- Tôi không hiểu tại sao cặp đôi chính trong tiểu thuyết đam mỹ đồng tính thì được, còn các cặp đôi phụ thì y như rằng không được ủng hộ, nhiều người cho là nếu viết như thế thì hóa ra thế giới này chẳng toàn Gay à? Nhưng họ không chịu hiểu rằng vật họp theo loài, người họp theo tính.

Người đồng tính họ thích kết bạn với những người cùng chung xu hướng tính dục.

Người sống nội tâm không thể chịu đựng được tính cách của người hướng ngoại, nên họ tìm đến người hướng nội khác kết bạn.

Đương nhiên, cũng có vô vàn trường hợp ngược lại, và đó là cách sống, cách chọn bạn cá nhân của người khác nên tôi cảm thấy hết sức bình thường.

Ai cũng có quyền được yêu và sống thật với bản thân, nếu họ không loạn luân, ấu dâm hay phá vỡ hôn nhân và xen vào mối quan hệ của người khác.

Dù biết nhiều người sẽ nói viết thế thì rất vô lý, nhưng tôi chỉ muốn các nhân vật sống thật với con người của họ...!
Trịnh Xuân Vinh vừa bắt dây điện vừa lắng tai nghe Vệ Minh bộc bạch.

- Anh biết không? - Vệ Minh nhấp một ngụm trà lúa mạch, đoạn nói tiếp.

- Lúc đầu tôi không có ý định nhận A Kỳ vào quán, vì e ngại anh ấy sẽ kì thị mình và mọi người.

Tôi muốn biến nơi này thành chỗ làm việc riêng của người đồng tính và song tính luyến.

Triệu Kiếm Phong đưa mắt nhìn Vệ Minh thật lâu, dường như đang nghĩ ngợi lung lắm.

- Cha tôi là một người song tính luyến, mà mãi gần đây tôi mới biết, nên nếu anh trai tôi yêu một người đàn ông, tôi cũng chẳng hề lấy làm lạ.

Yêu đơn thuần là yêu.

Đừng cố "thần thánh hóa" một mối quan hệ đến từ xu hướng tính dục nào cả.

- Nghĩ đơn giản cho đời thanh thản.

- Trịnh Xuân Vinh buông xuống một câu, hòng kết thúc chủ đề để không khiến Vệ Minh nhắc nhớ đến những ký ức không mấy tốt đẹp của mình khi "come out" với gia đình.

Nhất là với Lưu Dĩnh Phương, vì nó khiến bà nhớ đến tình cũ của chồng mình, nên trong quá khứ bà đã từng đối xử tàn tệ với cậu; mặc dù hai người kia đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ từ sau cái chết của Phó Tu Kiệt.

Hắn cầm chiếc bút thử điện, đi một vòng quanh quán kiểm tra các ổ cắm, xem xem có nơi nào bị rò rỉ không.

Mạc Ưu Đàm đem mớ giẻ lau vắt ráo ra phơi trên cây sào ở sân sau tiệm trà sữa, vừa làm vừa khe khẽ hát.

Vết sẹo trên bụng đã biến mất, nhưng bác sĩ vẫn cảnh báo chú nên cẩn trọng sự nội thương do viên đạn gây ra, bằng cách ăn uống hạn chế một số thứ và tránh lao động nặng trong khoảng thời gian này.

Liễu Nhược Thần quét tước sạch sẽ khoảnh sân sau.

Sẵn đang rảnh rang, y vớ lấy máy cắt cỏ, làm vài đường "thanh trừng" đám cỏ dại.

Với lợi thế chiều cao của mình, Đường Trí Nghĩa được phân công thay bóng đèn, treo rèm và quả châu.

Ngoài ra còn đi dán poster quảng cáo cho quán.

Tòa án quân sự sẽ mời anh đến làm việc vào ngày Mười bảy, tháng Mười; luật sư biện hộ anh định thuê là ai, hiện vẫn chưa có người nào nắm được thông tin chính xác.

Đến giờ nghỉ trưa, cả bọn kéo nhau sang quán dì Thẩm ăn uống no say.

Lâu lắm rồi mới gặp dì, dì vẫn tròn vo và xởi lởi như xưa, mặc dù đôi khi hơi lố một chút.

Lúc chia tay cả bọn, dì Thẩm hỏi Vệ Khương dạo này sao rồi, có đi học được không.

Đối với những thắc mắc của dì, Vệ Minh trả lời từ tốn từng câu một, tuyệt không tỏ vẻ khó chịu nửa phần.

Cậu vẫn còn nghi ngờ Vệ Giải Thần đã cho Vệ Khương uống bùa ngải gì đó trong lúc cậu vắng mặt, nên bé con mới khỏi "bệnh khờ" nhanh đến vậy.

oOo

Một chiều tháng Tám đẹp trời, An Kỳ và Vệ Minh ngồi câu cá ven đầm lầy nơi vùng ngoại ô thành phố Diệp Trầm.

Hiếm hoi lắm họ mới có dịp đi chơi riêng thế này.

Không phải bận công việc thì cũng là trông nom sắp nhỏ, nên chẳng mấy khi được ở cạnh nhau.

Vệ Minh điện cho Uông Trác đến gặp mình, không biết là có chuyện gì khẩn cấp đến nỗi mà cậu phải gọi cậu vệ sĩ tới đây, trong khi hai người có thể tự lái xe về nhà.

- Không kịp nữa rồi...!- Vệ Minh vừa lẩm bẩm, vừa thu xếp đồ câu lại.

An Kỳ tuy chẳng hiểu mô tê chi sất, nhưng vẫn nhanh nhẹn phụ người thương dọn dẹp đồ đạc.

Chắc có lẽ là chuyện liên quan tới bé Khương, anh âm thầm đưa ra một giả thuyết.

"Sột soạt...!Sột soạt..."

An Kỳ thận trọng ngoảnh đầu lại tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.

Mùa này rắn rết đương sinh sôi nảy nở, không cẩn thận giẫm phải là phiền phức to.

Nhưng thứ đấy không thuộc loài nào trong họ hàng bò sát, mà là một con người.

Một người đàn ông trưởng thành, rất quen mặt với An Kỳ, tên gọi Hồng Tuệ Giả.

Hồng Tuệ Giả bất thình lình bóp cò.

Vệ Minh chỉ kịp đẩy An Kỳ sang một bên.

Rồi hứng trọn viên đạn ấy.

Và gục xuống.

Tô Gia Hân và Uông Trác đồng loạt xuất hiện.

Tô Gia Hân nhìn Hồng Tuệ Giả đầy nghi ngại.

Bước chân cô lùi dần về phía hai người và Uông Trác.

- Đấy không phải là Hồng Tuệ Giả mà cô yêu đâu.

- An Kỳ ngồi bệt xuống đất, kiểm tra hơi thở và mạch đập của Vệ Minh, đoạn nhờ Uông Trác đưa cậu đi cấp cứu gấp.

Uông Trác không nói không rằng, sau khi xác định vị trí vết thương trên cơ thể Vệ Minh, anh liền nhẹ nhàng nâng cậu lên, rồi hộc tốc chạy ra ngoài bìa rừng.

Nhưng bất chợt, anh trông thấy một thứ vô cùng tốt lành nên quyết định thay đổi kế hoạch.

- Ý của anh...!- Tô Gia Hân vỡ lẽ ra.

Hồng Tuệ Giả đột nhiên siết cổ Tô Gia Hân, đoạn dí khẩu súng sau lưng cô.

- Đi!

"Bốp."

Băng Dương quất báng súng vào đầu Hồng Tuệ Giả, khẩu súng mà anh ta đang cầm trên tay đột ngột bị cướp cò, nhưng không có một âm thanh nào vang lên cả.

Hóa ra, nó đã bị khóa chốt tự bao giờ.

Băng Dương trói ngoặt tay Hồng Tuệ Giả bằng cặp còng số Tám, đoạn áp giải anh ta lên một chiếc xe cứu thương khác.

Chiếc xe cứu thương thứ nhất đã đưa Vệ Minh đến bệnh viện Bách Dược vì nó tình cờ nằm gần nhất trong số các bệnh viện trong khu vực này.

- Tại sao anh lại đến đây nhanh vậy? - An Kỳ nghi ngờ hỏi.

- Tôi là vệ sĩ riêng của Vệ Minh, đương nhiên không thể rời khỏi cậu ấy quá một trăm mét nếu không được phép.

- Uông Trác liếc nhìn Đoàn Chí Viễn, rồi đưa mắt sang Băng Dương.

Tô Gia Hân bất chợt nhìn An Kỳ và hỏi:

- Boo mỡ vẫn ổn phải không? Tôi vì cái tin nhắn này nên mới đến đây...!
- Có thể cho tôi xem qua một chút được không? - Băng Dương cho một tép kẹo cao su hương bạc hà vào miệng.

Mã vùng không thuộc đất nước này, mà là tận bên Pháp quốc xa xôi, liệu rằng nó có liên quan tới Francis Châu không nhỉ?

- Ha! Lại liên quan đến cái tên thái nhân cách ấy nữa.

- Băng Dương vỗ vai Đoàn Chí Viễn, đoạn đưa điện thoại cho Phạm Đình Vân kiểm tra.

- Tôi không biết cậu Jo liệu có nhã hứng sang nước Pháp điều tra không nhỉ?

- Đứa bé trong đoạn phim này rất giống một người...!- Phạm Đình Vân thẫn thờ.

Vì quay sau lưng nên đứa bé trông khá giống Vệ Khương, cũng mũm mĩm, tròn tròn như cây nấm lùn di động vậy.

Trên tay em là cái mũ bê-rê đen lốm đốm máu, huy hiệu mang cấp bậc Thiếu tướng vẫn còn nguyên vẹn trên vành mũ.

"Ba ba...!Dậy chơi với Vũ nè..."

Đứa bé cứ ngây ngô ôm chiếc mũ của ba mình, đi loanh quanh khắp khoảnh sân thơm hương nước bột giặt tìm kiếm bóng hình ông ấy.

Thấp thoáng sau sào đồ, mẹ của em đang đứng ghi hình lại bằng chiếc máy quay phim đắt đỏ; đấy là thú vui của cô trong những tháng ngày chồng đi công tác xa nhà.

"Cạch."

Viên thiếu tướng bước xuống từ chiếc xe Jeep quân đội với cái chân tập tễnh, bên cạnh anh là viên sĩ quan Chính trị Mộ Duyệt Chiêu, đồng thời cũng là người bạn tri kỷ tâm giao.

Người lái xe đưa họ về là chuẩn tướng Phạm Đình Vân.

"Gặp lại cậu sau! Cho tôi gửi lời hỏi thăm đến bé Khuynh và em Vân."

"Vâng, cảm ơn cậu.

Bé Vũ, chào con." Mộ Duyệt Chiêu vẫy tay chào Phương Bạo Vũ, bản sao của Phương Hạo Nhiên.

Phương Bạo Vũ vẫy năm ngón tay búp măng chào tạm biệt Phạm Đình Vân và Mộ Duyệt Chiêu, đoạn hôn gió hai người theo sự nhắc nhở của đôi vợ chồng họ Phương.

Hai người cách nhau mười một tuổi.

Năm Phương Hạo Nhiên tròn hai mươi mốt, Mộ Duyệt Chiêu đã có một đứa con đầu lòng ở tuổi ba mươi hai, dung mạo giống hệt cha nó như đúc, cũng cái đôi mắt buồn man mác và nụ cười khinh bạc thế gian ấy, hết thảy đã dự báo trước số phận truân chuyên của cả cha lẫn con.

Có người bảo từ sau cái chết của chồng, Hoàng Ái Vân phát điên nên đã bị tước quyền nuôi con.

Nhưng có nguồn tin lại cho rằng, vì để báo thù Mộ Duyệt Chiêu đã tống con mình vào tù do phạm tội ăn chặn khẩu phần của các binh sĩ, Triệu Hoán đã lập mưu bắt Mộ Duyệt Chiêu về làm con nuôi để rộng tay hành hạ.

Và kết cục của ông ta là bị Triệu Mộ Vân biến thành bia thịt, với bảy phát súng tiểu liên nã thẳng vào người đến chết.

Chẳng lẽ, Hoàng Ái Vân vẫn còn sống sao?

Bất giác ngẩng mặt lên, Phạm Đình Vân như thoáng thấy bóng hình Phương Hạo Nhiên đang đứng tựa gốc cây đa trước mặt ông.

Vẫn vác ba-lô quân hành nặng trĩu, quân phục xanh rờn đời lính, đôi bốt-đờ-xô giẫm chết thanh xuân, dưới chân là cây đàn ghi-ta già tuổi, bạn đồng hành trong những phiên gác đơn côi.

"Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi...!Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt..."

- Thưa thiếu tướng...!- Đoàn Chí Viễn hoảng hốt lay Phạm Đình Vân.

"Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng...!Ngọn gió hoang vu thổi buốt xuân thì..."*

- Lập tức tìm Mộ Khuynh Chiêu về cho tôi ngay! - Phạm Đình Vân run rẩy nhìn theo bóng lưng mờ ảo của Phương Hạo Nhiên tan dần sau những bước chân nhẹ tênh tiến tới lùm cây rậm rạp.

- Mộ...!Mộ Khuynh Chiêu là ai ạ? - Đoàn Chí Viễn bối rối hỏi lại.

Kế đấy là Mộ Duyệt Chiêu.

Dường như biết Phạm Đình Vân thấy mình, nên ông ta khẽ giơ tay chào, động tác chào nhau quen thuộc trong quân đội.

Đoạn bước vội theo Phương Hạo Nhiên.

"Những người muôn năm cũ.

Hồn ở đâu bây giờ?"*

Hồn của họ đang ở đây, ở ngay trước mặt ông, những người con của Tổ quốc đã chết đi trong sự lãng quên của thế hệ tiếp nối.

Nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ đã từng viết một bài hát cảm ơn những người lính mang tên "Tôi nhớ tên anh".

"Anh, lớp trai ngày nay đắp xây ngày mai.

Đem tự do cho người, mang niềm vui cho đời."

Anh, nơi biên thùy xa vắng muôn màu hoa.

Không hề nao núng lòng.

Oai hùng nơi chiến trường..."

- Là con trai của sĩ quan Chính Trị Mộ Duyệt Chiêu, một anh hùng đã bị dòng xoáy thời cuộc đánh chìm như con tàu Titanic.

- Phạm Đình Vân dụi dụi đôi mắt cay xè, đoạn quay trở lại hiện trường vụ án xem xét sự việc.

Điện thoại của Tô Gia Hân bất ngờ vang lên âm thanh Messenger có tin nhắn mới.

- Ngài Phạm cứ tự nhiên xem đi ạ.

Messenger của cháu đã đăng nhập sẵn rồi.

- Xin thất lễ.

- Phạm Đình Vân nhấc mũ lên và cất giọng xin phép Tô Gia Hân.

Đoạn mở Messenger xem tin nhắn.

Người gửi thư đến là Hồng Tuệ Yến, cô nhắn tin mời Tô Gia Hân đến nhà ăn tối cùng gia đình mình.

Cô còn khoe là má biết cô Tô đây thích ăn bún riêu ốc nên đã nấu một nồi to để khoản đãi, còn làm thêm món chả mực Hạ Long để biếu bác Tô Dương Nhẫn ăn lấy thảo.

Để giúp cho Hồng Tuệ Giả thoát khỏi căn bệnh trầm uất, không chỉ đưa ra các phác đồ điều trị và thuốc thang hợp lý, các bác sĩ còn khuyến khích gia đình nên đưa anh về nhà mỗi tháng một lần để đi đây đi đó hoặc tổ chức liên hoan, tiệc tùng để tinh thần anh cởi mở hơn.

Vậy là Hồng Tuệ Giả "thật" có chứng cứ ngoại phạm.

- Có thể đi cùng tôi một chuyến không, cậu An?

- Đến gặp ai...!- An Kỳ chạm tay vào nền đất đẫm máu Vệ Minh.

Anh không còn sức để chêm thêm một dấu cảm thán vào trong lời nói của mình.

- Vợ cũ của anh, cô Hồng Tuệ Yến và cậu Hồng Tuệ Giả.

- Sau đó thì tới bệnh viện thăm cậu Út...!- Băng Dương xen vào.

Mặc cho Đoàn Chí Viễn và Phùng Bác Văn ra hiệu giữ im lặng.

Phạm Đình Vân quay sang nhìn Băng Dương.

Đôi mắt hai người va vào nhau, như thể mảnh vỡ của hai thiên thạch đâm sầm vào nhau, tung tóe lửa, khói và khí độc.

- Tôi sẽ lôi người nào đưa cậu trở lại đây ra ngoài vòng ánh sáng.

Hãy nên biết rằng, cấp bậc của cậu và tôi không tương đồng đâu.

Băng Dương toan mở miệng nói, Uông Trác bỗng bịt miệng anh, đoạn lên tiếng:

- Hạ hồi phân giải.

Uông Trác xin phép được chở Băng Dương đi đến đó, nhưng Phạm Đình Vân lắc đầu từ chối, ông bảo rằng cậu ta không phải là sỹ quan cảnh sát Diệp Trầm thì không có quyền can dự vào công việc.

- Anh có biết tôi định nói cái gì không? - Băng Dương vuốt ve sợi dây vàng chóe ngăn cách hiện trường vụ án và vùng bình yên bên ngoài.

- Không.

- Sau đó thì tới bệnh viện thăm cậu Út và gặp Cổ Tường Quang.

Uông Trác kinh ngạc thốt lên:

- Hóa ra...!
- Mau đi thôi...!Lũ ngu xuẩn thì không phân biệt được đâu là lời nói leo, đâu là sự cảnh báo khẩn cấp đâu.

- Băng Dương đấm tay vào một thân cây gần đó.

...!
- Lập tức gọi hai anh em họ Cổ đến nhà Hồng Tuệ Yến.

- Phạm Đình Vân quay qua chỉ thị.

- Ở đấy có nội gián, nên tôi phải giả vờ cự cãi với cậu Dương để hắn ta không nghi ngờ.

Phùng Bác Văn suýt nữa sặc nước chết, cú phanh bất ngờ của Đoàn Chí Viễn khiến y bổ nhào về phía trước, bao nhiêu nước nôi cứ thế xông vào hốc mũi, khoang miệng.

- Chỉ là một con chó thôi.

- Phạm Đình Vân liếc nhìn con Husky đang tung tăng băng qua đường.

Trương Huyền Dực xây tặng gia đình ba mẹ vợ một ngôi biệt thự vườn rộng rãi và đẹp đẽ.

Sau cái lần Hồng Tuệ Giả có ý định nhảy xuống từ căn hộ penthouse mà vợ chồng hắn đang ở, cả nhà liền chuyển địa điểm tổ chức tiệc tùng và liên hoan ở nhà ông bà Hồng để dễ bề trông chừng anh ta.

- Sao cảnh sát lại đến nhà mình vậy? - Hồng Tuệ Yến đang ngồi làm mẫu cho Trương Huyền Dực vẽ tranh, nghe thấy tiếng còi hụ ầm ĩ ngoài cổng thì ngạc nhiên hỏi chồng.

- Để anh ra xem cho.

Em ở lại đây đi.

- Trương Huyền Dực hôn lên trán Hồng Tuệ Yến, đoạn cấp tốc chạy ra sân trước, trong đầu cố gắng tìm hiểu lý do tại sao cảnh sát lại đến đây.

An Kỳ thất thần bước xuống xe.

Anh chẳng buồn ngó tới mặt Trương Huyền Dực một lần, cứ một đường xăm xăm đi tìm Hồng Tuệ Giả.

Hồng Tuệ Giả đang ở trong bếp với mẹ mình.

Anh ta hiện giờ đã đi lại bình thường, nhưng ngặt nỗi hiếm khi nào mở miệng nói chuyện với ai.

- Cậu là ai vậy? - Hồng Thi Nhân đặt cái muôi vào trong giá đỡ bằng sứ, đoạn lạnh giọng hỏi An Kỳ.

- Sói Đồng Bằng.

Hồng Thi Nhân bụm miệng, cố nén nỗi mừng vui khi nghe thấy con trai nói chuyện.

Dù phát âm rất nhỏ nhưng từng từ, từng chữ vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

- Tôi với anh ra ngoài sân nói chuyện, đừng làm kinh động đến má tôi.

Làm ơn.

- Hồng Tuệ Giả nắm tay An Kỳ, dẫn anh đi vào một hành lang thoảng hương mận sữa, từ lối đi này sẽ dẫn tới khu vườn bên hông nhà.

Bộ bàn ghế đá mát lạnh, nhẵn bóng, ắt hẳn đều được lau sạch mỗi ngày nên ngồi lên không cảm thấy nham nhám.

An Kỳ trở lại với thái độ mọi khi:

- Đã lâu không gặp.

Hồng Tuệ Giả đưa mắt nhìn về phía cổng rào tràn ngập sắc hoa Ti-gôn.

Phạm Đình Vân đang đứng tiếp chuyện với Trương Huyền Dực và ông Hồng, thái độ của song phương khá căng thẳng và hằn học.

- Nếu một mai người anh yêu bị bắn, anh sẽ cảm thấy thế nào? Chị gái tôi cũng vậy đấy.

Hai cháu của tôi giờ sao rồi? Học lớp mấy? Bạn bè đông không?...!
An Kỳ biết, bệnh tình của Hồng Tuệ Giả đang bắt đầu tái phát.

- Trong lúc Sói Biển đang truy sát tên trùm buôn lậu vũ khí, hà cớ gì anh lại đâm đầu ra đỡ, khiến tôi và chú ấy phải mang tiếng oan tới giờ?

- Tôi đâm đầu hồi nào? - Hồng Tuệ Giả rũ mắt, nhếch miệng cười, tròng mắt đảo qua đảo lại liên tục.

- Tôi là bị tên nội gián ấy xô ra.

- Thế thì tại sao bà Tần lại...!- Hồng Tuệ Yến run giọng bảo.

- Bởi vì người ra tay với em chính là nhân tình của bà ta.

- Hồng Tuệ Giả ôm ngực, tim của anh càng lúc càng đập mạnh, như thể sắp sửa vỡ ra.

- Nhưng đã bị sốc thuốc chết sau sự vụ ấy vài năm, có khả năng là đã bị sốc thuốc chết thật hoặc bị dàn dựng thành sốc thuốc chết.

Phùng Bác Văn lặng lẽ ghi âm lại cuộc đối thoại của bọn họ.

Bên cạnh y, Đoàn Trí Viễn đang theo dõi sắc mặt của Hồng Tuệ Yến, hắn đồ rằng cô đang mang thai.

- Cô Hồng, thật khiếm nhã khi phải hỏi cô điều này, nhưng có phải cô đang đau bụng dưới không? - Đoàn Chí Viễn ngại ngần đánh tiếng.

- Phải.

- Hồng Tuệ Yến vịn ghế ngồi xuống.

Bác sĩ Sản khoa đã bảo hai vợ chồng cô nên để cổ tử cung nghỉ dưỡng trong khoảng từ 36 tháng trở lên trước khi có ý định mang thai tiếp.

- Ý của sếp là vợ tôi đã có thai? - Trương Huyền Dực nửa mừng nửa lo lay vai Đoàn Chí Viễn.

Hắn đã đợi giây phút này từ rất lâu rồi.

- Tôi đâu có bên chuyên ngành đâu mà biết.

Nhưng thiết nghĩ...!
Trương Huyền Dực không đợi Đoàn Chí Viễn nói xong, hắn dịu dàng bế Hồng Tuệ Yến lên, rồi chạy vào garage, lấy xe chở cô đến bệnh viện khẩn cấp.

- Phụt...!Mừng gì mà mừng dữ vậy không biết nữa? - Phùng Bác Văn lắc đầu cười trừ.

Hồng Di Hòa đóng cổng xong, ông liền quay lại tiếp tục cuộc đối thoại với Phạm Đình Vân.

Hồng Thi Nhân ngỏ ý mời Phạm Đình Vân và các cộng sự của ông ở lại ăn tối.

Dù cho chủ đề câu chuyện sẽ vui vẻ hay thù hằn, bà chẳng màng, chỉ mong được nghe con trai nói chuyện thôi, bà thèm nghe giọng nói ấy lắm rồi.

Giọng của bà gần như chuyển thành van cầu, nên buộc lòng bọn họ đành ở lại, ngoại trừ An Kỳ; anh muốn biết rằng người thương của anh hiện giờ ra sao, còn ân oán trong lưỡng giới Hắc-Bạch, hiện anh chẳng còn tâm sức đâu mà đối phó tới.

Uông Trác tới đón An Kỳ chỉ sau cuộc gọi mười lăm phút.

Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần đóng tiền phạt vì đã vượt hai cây đèn đỏ để đến đây đón chồng của cậu chủ mình.

Hai viên cảnh sát giao thông cưỡi mô-tô phân khối lớn rượt theo Uông Trác nãy giờ kinh ngạc khi thấy sếp lớn đang ở đây.

Họ đưa mắt nhìn nhau hội ý vài lần, đoạn cất giọng chào Phạm Đình Vân.

- Bao nhiêu? - Phạm Đình Vân xem biên bản của hai chốt trạm.

- Một lần là một ngàn, lần thứ hai là năm ngàn.

Cộng thêm chạy quá tốc độ trong khu vực nội thành là hai ngàn.

Tạm thời tước bằng lái trong ba tháng, nếu vi phạm lần ba sẽ bị thi lại.

- Nữ cảnh sát giao thông khẽ khàng trình bày.

Nam cảnh sát thì đang ghi lại thông tin trong bằng lái xe của Uông Trác vào hồ sơ.

An Kỳ đóng đủ tiền phạt, đoạn bảo Uông Trác đưa chìa khóa xe để anh lái.

- Để cậu ta đi.

Ngày mai rồi hãy gọi lên đồn giải quyết tiếp.

- Phạm Đình Vân thấp giọng nói.

An Kỳ và Uông Trác cảm ơn ông đã giải vây, đoạn vội vội vàng vàng phóng đến bệnh viện Bách Dược.

Vệ Úy hãy còn đang trong cuộc họp thường kỳ ở tập đoàn Vạn Phát.

Cổ Tường Quang đang ở nhà cùng với hai anh em họ An và Vệ Khương.

Nhìn chung, hai người vẫn chưa biết gì sất.

An Kỳ níu tay áo bác sĩ Hà, đoạn run rẩy nói:

- Nếu em ấy cần ghép gan, hãy để tôi là người hiến tặng.

- Nhất định rồi.

- Bác sĩ Hà vỗ vai trấn an An Kỳ, rồi đẩy cửa phòng cấp cứu.

Vệ Minh mất máu rất nhiều nên bệnh viện phải tiếp máu khẩn, cũng may nhóm máu của cậu không quá hiếm.

An Kỳ ngồi trên băng ghế ngoài hàng lang, cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Băng Dương đặt lon cà-phê lên đùi anh, đoạn làm động tác mời uống.

- Cảm ơn anh, nhưng ngộ nhỡ uống vào làm sai kết quả xét nghiệm thì sao?

- Vậy thôi.

- Băng Dương khui lon cà-phê của anh ta ra uống.

- À mà gan của cậu ta bình thường, vết đạn chệch xuống vùng bụng, tổn thương mạn sườn và một số cơ quan cận đó.

Cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn khép chặt lại.

Mạng sống của Vệ Minh giờ hệt như sợi chỉ mành treo chuông trước gió.

oOo

Chú thích:

1/ "Cát bụi" và 3/ "Một cõi đi về" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.

2/ "Kiếp đam mê" của nhạc sĩ Duy Quang.

4/ Bài thơ "Ông đồ" của cụ Vũ Đình Liên.

"Cloy Ur" có nghĩa là "Ra khỏi mưu đồ".

Thực sự thì ban đầu mình cứ ngỡ nó vô nghĩa, ai ngờ tra thử thì "Cloy" trong tiếng Anh có nghĩa là "Mưu đồ" và "Ur" trong tiếng Thụy Điển là "Ra khỏi".

"Gia Thường Vô Ý" sẽ ̣đăng trong khoảng đầu tháng Tám.

Cặp đôi chính: Đạo diễn "sáu múi" thích để tóc đuôi gà Công x Diễn viên tròn tròn thích ăn hàng Thụ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play