“Lại đến tìm anh Tưởng à? Anh Tưởng thật đúng là may mắn quá.

” Một nam thanh niên trí thức nhìn thấy Dương Thụ Ảnh đứng ở gần ký túc xá của thanh niên trí thức thì lên tiến chọc ghẹo.

“Anh Tưởng đã có thanh niên trí thức An rồi, nếu không cô thấy mấy anh em tôi thế nào?” Có một nam thanh niên trí thức không có ý tốt hỏi.

Mặc dù mấy người họ không chán ghét Dương Thụ Ảnh, nhưng dù sao cô ta lớn lên cũng khá xinh, dù không có khả năng cưới cô nhưng có thể chơi đùa một chút cũng được.

Thụ Ảnh không để ý đến mấy người đó, cô biết chỉ cần cô đáp lại, mấy người này chỉ biết càng thêm quá đáng, mắng mấy kẻ đó cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì bên phía đó nhiều người hơn, hơn nữa danh tiếng của cô cũng không tốt, không ai muốn nói đỡ cho cô, cho nên tốt hơn hết là không cần để ý đến mấy người đó.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là lấy lại tấm bài gỗ!“Hừm, tính cách thật nhàm chán! Không bằng một nửa phần tốt của thanh niên trí thức An, chẳng trách anh Tưởng chán ghét cô.

” Có một nam thanh niên trí thức cố ý nói.

Thụ Ảnh cũng không tức giận, nhưng mà trong lòng cô âm thầm thở dài.

Mặc dù cô là người hiện đại, nhưng nghe được những lời đánh giá như vậy vẫn cảm thấy có chút khó chịu, cũng vô cùng đau đớn.

Nhưng thật sự là đau lòng thay cho nguyên chủ suốt ngày đuổi theo đằng sau của nam chính Tưởng Tĩnh Nghiễm, lại còn vẫn luôn không ngừng theo đuổi, An Mai Tuyết thật sự là quá ác độc.

Nhưng lúc này, ngay trước cổng của ký túc xá thanh niên trí thức, một nhóm nữ thanh niên trí thức đi làm về, cả đám giống như các vì sao bao quanh mặt trăng vây quanh An Mai Tuyết.

Làn da của An Mai Tuyết thực ra cũng chẳng trắng lắm, nhưng so sánh với làn da vàng như nến hoặc đen thô của những thanh niên trí thức vây quanh cô ta thì làn da của An Mai Tuyết được phụ trợ càng trắng càng sáng hơn.

“Mai Tuyết, cô bôi cái gì vậy, sao da cô lại trắng như thế?” Có người hâm mộ hỏi.

“Đúng vậy, nắng chói chang như vậy, màu da của chúng tôi đều bị phơi thành đen, sao da của cô vẫn trắng như vậy chứ? Hơn nữa càng phơi càng trắng! Tôi còn dùng kem chống nắng nữa, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ da không bị nẻ, còn lại chẳng có tác dụng nào khác cả.

” Mộ Thanh Thanh tò mò hỏi.

An Mai Tuyết dịu dàng cười nói: “Tôi cũng không bôi gì cả, có thể là do thể chất của bản thân tôi đi, từ nhỏ đến lớn tôi đều như vậy đấy, cho dù phơi nắng ra sao cũng không đen được, thực ra màu da của mọi người trông cũng rất khỏe mạnh, tôi cũng muốn được giống như mọi người vậy.

”Mộ Thanh Thanh nghe vậy thì âm thầm bĩu môi, những lời này sao nghe cứ giả tạo thế nào ý, khiến người khác nghe xong cảm thấy rất không thoải mái, lại còn từ nhỏ đến lớn đều như thế này, lúc mới đến đây chuyện cô ta biến đen là như thế nào.

“Tôi biết mà, mỗi ngày Mai Tuyết đều ở cùng chúng ta, hoàn toàn không có cơ hội để bôi gì cả, đây rõ ràng là vẻ đẹp tự nhiên!” Hứa Mộng Kỳ vừa nói ra những lời này, mọi người lập tức phụ họa cô ta.

“Chẳng trách thanh niên trí thức Tưởng luôn nhờ chúng ta chăm sóc cho Mai Tuyết, đây chắc chắn là đang muốn do thám tình hình của tình địch mà, sợ có người cướp mất Mai Tuyết.

” Hứa Mộng Kỳ cố ý nâng cô ta lên, trêu đùa nói.

Mọi người lập tức cười phá lên.

“Mấy người đừng có trêu tôi chứ.

” An Mai Tuyết bị trêu thì có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào đắc ý.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play