Diệp Vân Lan đi vào biển hoa.
Hương thơm ngào ngạt thoáng tiến vào chóp mũi, mang theo sương sớm buổi sáng, ánh mặt trời còn có hơi thở của bùn đất.
Hương thơm thấm vào người, ngay đến ngọn gió nhẹ phất lên mặt cũng đều cảm thấy nó trở nên ôn nhu hơn.
“Thẩm Thù,” Diệp Vân Lan nhẹ giọng nói: “Chỗ hoa này, đều là ngươi trồng sao?”
Thẩm Thù đã đứng dậy chạy đến trước mặt y.
Tóc dài của thiếu niên rũ ở bên má, gương mặt tái nhợt, quần áo cực kì cũ nát, thiếu niên ngửa đầu nhìn y, trong đôi mắt tràn đầy cao hứng, nghe vậy gật gật đầu, “Tặng cho tiên quân…… Bất ngờ.”
Diệp Vân Lan: “Ngươi sao lại nghĩ tới việc trồng hoa ở chỗ của ta?”
“Lần trước, tiên quân muốn ta hái hoa, nhưng sau đó lại nói với ta, người không vui…… khi thấy Tuyết Trản Hoa tàn lụi,” Thẩm Thù nghiêm túc đáp, “Khi đó ta liền nghĩ, nếu có thể trồng một biển hoa xung quanh nơi ở của tiên quân, như vậy, tiên quân liền có thể lúc nào cũng nhìn thấy hoa, mà hoa…… Cũng sẽ không tàn.”
“Bảy ngày quá ngắn, ta chỉ có thể đi khắp Nhạn Hồi Phong, đem những loại hoa thấy được đều chuyển một ít lại đây.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play