"...... Cái gì kim ốc tàng kiều, đừng có hồ ngôn loạn ngữ." Hạ Lan Trạch thấp giọng trách cứ, "Diệp sư đệ bị thần hỏa tinh phách nhập thể, bị thương rất nặng, cần có giường hàn ngọc điều dưỡng nên ta mới giữ y lại đây chăm sóc thôi."
Dung Nhiễm khẽ cười nói: "Hạ Lan sư huynh khẩn trương như vậy làm cái gì, ta cũng chỉ là đùa một chút thôi."
Hạ Lan Trạch còn muốn nói chuyện, dư quang lại thoáng nhìn thấy một vệt trắng.
Là hai chân Diệp Vân Lan.
Cặp chân kia không có đi giày, bị vạt áo che đậy, chỉ lộ ra nửa phần bên ngoài, trắng đến lóa mắt, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh ẩn bên dưới, hiện ra một loại bệnh trạng cùng yếu ớt.
Hạ Lan Trạch nhíu mày thật sâu.
Tuy rằng chỗ nào trong phòng cũng được hắn bài bố trận pháp hút bụi, dù chân trần đi trên đất cũng sẽ không bị bẩn, nhưng mặt đất vẫn rất lạnh lẽo, Diệp sư đệ bị thương nặng chưa lành, sao có thể tùy hứng như vậy, không biết yêu quý thân thể của mình chút nào.
Lời nói của Dung Nhiễm bị vứt ra sau đầu, hắn đi đến bên người Diệp Vân Lan, quỳ một gối xuống, nắm lấy đôi chân của đối phương.
Thứ trong tay lạnh lẽo trơn mượt, tựa như đang cầm một khối lãnh ngọc. Diệp Vân Lan không dự đoán được Hạ Lan Trạch bỗng nhiên có hành động như vậy, hơi hơi nhíu mày, đầu ngón tay gập lên, có chút xúc động muốn cầm lấy Khuyết Ảnh Kiếm ở đầu giường.
Ngực lại cảm thấy có chút đau. Lông mày y nhíu lại, cuối cùng vẫn không nhúc nhích, chỉ đem bàn tay tái nhợt đặt ở trên ghế, rũ mắt nhìn Hạ Lan Trạch, thần sắc hờ hững.
Hạ Lan Trạch lấy ra một đôi giày trắng từ bên trong nhẫn trữ vật, nhìn linh khí quanh quẩn phía trên, xem phẩm chất, là Thượng Phẩm Linh Khí cực kì trân quý.
Hắn nắm đôi chân của Diệp Vân Lan xỏ giày lên, trầm giọng nói: "Trên mặt đất lạnh lẽo, sư đệ đi chân trần xuống đất thật sự không ổn, về sau chớ nên như thế. Huống hồ hôm qua sư huynh đã nói, thương thế trong cơ thể ngươi chưa lành, tạm thời chưa thể rời khỏi giường hàn ngọc, sư đệ phải chăng đã quên?"
Diệp Vân Lan trầm mặc không lên tiếng, Dung Nhiễm ở một bên lại mở miệng: "Hạ Lan sư huynh, hiện tại ta mới biết, ngươi đối với A Lan lại quan tâm săn sóc như thế."
Hạ Lan Trạch cẩn thận đem giày sửa sang lại thoả đáng, mới đứng dậy nói: "Ta thân là sư huynh, đương nhiên là phải quan tâm sư đệ."
"Nhưng ta là lần đầu tiên thấy Hạ Lan sư huynh chịu ngồi xổm xuống giúp người khác đi giày”. Dung Nhiễm khẽ cười nói.
"Bất quá chỉ là chút việc nhỏ, tiện tay liền làm. Diệp sư đệ chịu thương nặng trong người, đương nhiên cần chiếu cố hơn một chút." Hạ Lan Trạch mặt không đổi sắc nói, nghiêng người nhìn về phía Dung Nhiễm, đỉnh mày hơi nhướng, "Bất quá ta lại có chút nghi hoặc, tướng mạo Diệp sư đệ rõ ràng không kém, trước kia vì sao Dung sư đệ lại nói với người khác rằng Diệp sư đệ bởi vì tướng mạo xấu xí mới không thể không đeo mặt nạ để che lấp?"
Nụ cười của Dung Nhiễm không thay đổi, nói: "Ta không nói như vậy, làm sao có thể tránh cho A Lan bị những kẻ háo sắc đó mơ ước? lúc trước sở dĩ A Lan phải đeo mặt nạ, bất quá là vì muốn tránh khỏi một chút phiền nhiễu, có thể chuyên tâm luyện kiếm mà thôi."
Khi hắn nói mấy từ 'đồ háo sắc' âm thanh càng thêm nhấn mạnh.
Hạ Lan Trạch: "...... Muốn chuyên tâm luyện kiếm, không nhất thiết phải đeo mặt nạ. Giấu đầu lòi đuôi là việc làm của bọn chuột nhắt, không duyên cớ lại khiến người khác sinh ra e ngại. Trước nay đệ tử Thiên Tông luôn quang minh chính đại."
"Sư huynh nói cũng không phải không có lý." Dung Nhiễm nói, "Bất quá khi bí cảnh xảy ra chuyện, tướng mạo của sư đệ đã bị rất nhiều đồng môn nhìn thấy, hiện tại đeo hay không đeo mặt nạ cũng không còn quan trọng nữa."
Hạ Lan Trạch lại bỗng nhiên hỏi lại: "Dung sư đệ cũng cảm thấy không quan trọng sao?"
"Nga?" Dung Nhiễm ôn nhu cười nói, " lời này của sư huynh là có ý gì?"
Đôi mắt hẹp dài của Hạ Lan Trạch hơi hơi nheo lại, nhàn nhạt nói: "Ngươi hẳn là hiểu rõ."
Giữa lời nói của hai người này có mạch nước ngầm mãnh liệt, không khí trong phòng hết sức quái dị, Diệp Vân Lan suy đoán đại khái Dung Nhiễm cũng giống như đời trước, rất yêu Hạ Lan Trạch, mà lần này Hạ Lan Trạch giữ y lại để chữa thương, chỉ sợ đã khơi dậy lửa giận của Dung Nhiễm, lời nói ra mới hùng hổ doạ người như thế.
Giờ phút này ở trong lòng Dung Nhiễm, có lẽ đang nghĩ làm thế nào để đem y giải quyết sạch sẽ.
Đời trước Hạ Lan Trạch chán ghét y đến như vậy, Dung Nhiễm còn muốn rạch hoa ở trên mặt y cho hả giận, đời này sợ là dù đem y nghiền xương thành tro cũng chưa giải hết hận. Y đã lười đến không muốn nghĩ nữa.
Thời gian 300 năm quá mức dài, thế sự như một hồi đại mộng đã trôi qua, y quay đầu lại nhìn về phía những cố nhân này, giống như là cách một tầng sương mù dày nặng xa xôi. Yêu cùng hận, cũng chỉ lưu lại chút ít.
Nói cho cùng yêu hận đều là thứ xa xỉ, cả đời một người cũng chỉ có bấy nhiêu, tiêu hao hết thì cái gì cũng không còn.
Hiện tại y chỉ cảm thấy ầm ĩ.
Một tay Diệp Vân Lan để lên huyệt thái dương, hai mắt khép lại, chỉ cảm thấy cơn đau ở ngực càng thêm mãnh liệt.
Từ khi bị thương tới nay, kinh mạch trong thân thể y rách nát, khí huyết thường xuyên không thông.
Y nhịn không được lấy tay áo che miệng ho mấy tiếng, máu dính lên vạt áo tuyết trắng.
"A Lan!" Dung Nhiễm bước nhanh tới giúp y thuận khí, "Ngươi cảm thấy thế nào, tại sao bỗng nhiên lại ho ra máu?"
Hạ Lan Trạch nhấp môi không nói, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn Diệp Vân Lan, chờ tiếng ho dừng lại, hắn tiến lên đẩy Dung Nhiễm ra, mạnh mẽ đem người ôm lên, đi tới giường hàn ngọc.
"Hạ Lan sư huynh!" Dung Nhiễm đi theo phía sau hắn gọi to, Hạ Lan Trạch không thèm để ý.
Nhẹ quá, hắn nghĩ. Người này sao lại nhẹ như vậy.
Đem người nhẹ nhàng đặt bên mép giường, hắn muốn nhìn máu bên môi đối phương, tay lại bị đối phương hất bay.
Diệp Vân Lan nghiêng người nằm ở trên giường hàn ngọc, rũ mắt, thấp giọng nói: "Các ngươi đi thôi. Ta muốn nghỉ ngơi."
Âm thanh y hơi khàn, mặt mày chứa đầy vẻ mỏi mệt cùng chán ghét, nói xong liền nhắm mắt, một bộ dạng không muốn giữ người lại.
Dung Nhiễm vốn muốn nói vài câu quan tâm liền bị chắn ở trong cổ họng.
Hạ Lan Trạch nhăn mi, đưa cho Dung Nhiễm một ánh mắt, "Dung sư đệ, nếu Diệp sư đệ đã nói như vậy, chúng ta trước tiên đi ra ngoài, để đệ ấy nghỉ ngơi đi."
Năm ngón tay Dung Nhiễm hơi hơi nắm chặt, chăm chú nhìn Diệp Vân Lan một hồi, dừng lại trên đôi môi đỏ thắm của y, sau một lúc lâu mới bị Hạ Lan Trạch ở bên cạnh kéo ra ngoài.
Cửa bị Hạ Lan Trạch nhẹ nhàng đóng lại.
Dung Nhiễm đứng ở ngoài cửa, trong tay nắm lấy cán dù trúc nhưng không căng ra.
Mưa bụi tung bay còn chưa tới gần đã bị linh lực quanh thân hắn hất văng lại trong không khí.
"Hạ Lan sư huynh," hắn mở miệng hỏi, "Ngươi nói cho ta biết, thương thế của A Lan rốt cuộc là như thế nào?"
Hạ Lan Trạch nói: "Diệp sư đệ bị thần hỏa tinh phách làm trọng thương, kinh mạch rách nát......"
Dung Nhiễm ngắt lời nói: "Ta biết kinh mạch y bị tổn hại, nhưng thần hỏa tinh phách không phải đã bị áp chế sao, nếu nghỉ ngơi tốt, sao vẫn còn ho ra máu ——"
"Dù cho đã bị áp chế, thần hỏa tinh phách ngẫu nhiên vẫn sẽ tràn ra một chút hơi thở, lấy thân thể hiện giờ của sư đệ, sao có thể thừa nhận được? Ho ra máu đã là chuyện thường." Hạ Lan Trạch trầm giọng nói, "Cho nên ta mới dặn dò y không được tùy ý rời khỏi giường hàn ngọc, muốn ngày thường y tĩnh dưỡng nhiều hơn, tránh bị kích động, hơn nữa tuyệt đối không thể sử dụng linh lực, như thế mới có thể giảm bớt dị động của thần hỏa tinh phách, giúp y chịu khổ ít đi mộ chút."
Tay nắm dù trúc của Dung Nhiễm càng nắm càng chặt, "Nhưng nếu đúng như ngươi nói, thân thể A Lan sẽ càng ngày càng không xong, hơi thở của thần hỏa tinh phách mỗi khi tràn ra một phân, kinh mạch của y sẽ càng tổn thương thêm một phân, cứ thế mãi, y......"
Hắn dừng lại.
Hạ Lan Trạch: "Nếu mỗi ngày dùng linh dược duy trì, nằm ở trên giường hàn ngọc ôn dưỡng, muốn như người thường sống mấy chục mấy trăm năm, kỳ thật cũng không thành vấn đề."
Thần sắc trên mặt Dung Nhiễm biến ảo một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Ta đi xin sư tôn ra tay."
Hạ Lan Trạch lại lắc đầu nói: "Dung sư đệ, không cần đi làm điều vô dụng. Ngươi nên biết, lúc bí cảnh xảy ra chuyện, dưới khẩn cầu của ta cùng chúng đệ tử, tông chủ đã phá lệ ra tay một lần, lúc này mới miễn cưỡng bảo vệ được một mạng của Diệp sư đệ. Nhưng dù là tông chủ, cũng chỉ có thể đem thần hỏa tinh phách áp chế xuống, lại không cách nào đem nó rút ra, ngươi lại đi cầu một lần nữa, kết quả vẫn là như vậy. Huống chi tông chủ tu vô tình đạo đã lâu, dù ngươi là đồ đệ thân truyền duy nhất của hắn, chỉ sợ cũng chưa chắc đã mời được người."
Hắn dừng một chút, thấp giọng nói, "Phương pháp hiện giờ, có lẽ, chỉ có dùng thuật song tu đem thần hỏa dẫn ra......"
"Ta nhớ rõ Hạ Lan sư huynh là hỏa hệ Thiên linh căn, ngày sau vô cùng có khả năng được thần hỏa nhận làm chủ." Dung Nhiễm bỗng nhiên nói, "Ngươi giữ A Lan lại đây, lúc bất đắc dĩ, có phải sẽ dùng phương pháp phi thường, giúp A Lan chữa thương?"
Hạ Lan Trạch mặt không đổi sắc nói: "Vậy cũng là lúc bất đắc dĩ ."
Dung Nhiễm trầm mặc một chút, bỗng nhiên xoay người rời đi.
"Từ từ!" Hạ Lan Trạch gọi Dung Nhiễm lại, "Dung sư đệ, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có một chuyện cần nhắc nhở ngươi, dù ngươi có thiên phusd trận pháp cao siêu, cấm chế bày ra ở trong viện của ta không ngăn được ngươi, nhưng lần sau lúc tới, tốt nhất vẫn nên nói với ta một tiếng, miễn cho sư đệ chấn kinh."
"Chấn kinh?" Dung Nhiễm quay đầu, nhìn chằm chằm Hạ Lan Trạch, bỗng nhiên nhu nhu mỉm cười, "A Lan làm có thể vì ta tới mà chấn kinh."
"Vừa lúc, ta cũng muốn nói cho sư huynh một việc."
"Ta nuôi được một con dạ oanh xinh đẹp, mỗi ngày uy nó, dưỡng nó, thương nó. Dần dà, con dạ oanh kia cũng quen với ta, bắt đầu nguyện ý chủ động hót cho ta nghe, cũng nguyện ý để ta vuốt lông chim. Nó rất ngoan, sẽ chỉ ở trong tay của ta mổ nhẹ làm nũng, thường thường sẽ làm những việc ta thích. Chỉ cần thấy ta, trong lòng sẽ cực kì vui vẻ, vùng vẫy muốn gần gũi. Cho nên, dù có một ngày, nó không cẩn thận bị thương để thợ săn bắt được......"
Dung Nhiễm cười đến sáng lạn.
"Sớm hay muộn nó cũng sẽ bay trở về bên người ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play