Giọng của quái vật khàn khàn, cổ họng như từng bị phỏng.

Tuy giọng khác hoàn toàn ngày xưa, nhưng dùng xưng hô này, không có gì nghi ngờ nữa, đây chính là Mori.

Các khán giả sợ ngây người, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sinh vật này, còn biết nói chuyện nữa, chẳng lẽ đây là hình thú của ai đó?

Nhưng bộ dạng đáng sợ này của nó làm không ai dám thừa nhận suy nghĩ này, cho dù sinh vật biển sâu có đáng sợ đến thế nào cũng sẽ không quái lạ như thế.

Nó giống như một mô hình với các bộ phận được ghép lung tung từ các mô hình khác hơn.

Đối mặt với sinh vật không nhìn ra hình dáng ban đầu kia, nếu nó thật sự như các khán giả nghĩ, vậy thì nó chỉ có thể là vật thí nghiệm.

Mori lại làm ra chuyện này.

Mắt Giản Dụ tối đi, đôi mắt nhìn viên đá quý hình thoi trên trán quái vật, đó là ngọc đồng sinh của cậu.

“Tiểu Dụ.” Quái vật lại nói: “Lần này cậu hại tôi thảm thật đấy!”

Giọng quái vật đau đớn khôn nguôi, phối hợp với cái giọng khàn khàn kia, ai không biết còn tưởng Giản Dụ hành hạ nó.

Sam cũng từng dùng cái tên này để gọi Giản Dụ trước cầu livestream, nhưng không ai xem cả hai là một.

Thấy Giản Dụ không nói gì, quái vật nói tiếp: “Tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần, không ai có thể trở thành cậu được, quả nhiên gen của Siren rất đặc biệt, chỉ có Siren mới làm được.”

“Bây giờ cậu hot như vậy, bọn họ có biết cậu là cái gì không?”

“Cậu không giống bọn họ! Ha ha ha ha!”

“Tiểu Dụ, quay lại bên cạnh tôi, thế giới này chỉ có tôi mới có thể chấp nhận cậu!”

Chưa để Giản Dụ hành động, rắn nhỏ đã xông đến.

Nó không quan tâm đến cầu livestream, cơ thể lập tức dài ra, hung hăng quấn quái vật lại.

Lần trước rồng đen đã nhịn hết mức có thể, bây giờ đừng có mơ.

Cơ thể quái vật bị siết chặt, xúc tua không cam lòng phản kháng, nó xẹt điện, đánh về phía rồng đen.

Dòng điện với cường độ có thể giật hôn mê một con cá mập trắng không đau không ngứa với rồng đen, nó siết chặt hơn, nhưng cơ thể quái vật mềm mại lạ thường, cứ như nó không có xương vậy.

Trên người quái vật có mùi của ngọc đồng sinh làm nước biển nghi ngờ, mùi hương của nó quá hỗn tạp, nước biển không biết phải làm sao.

“Đừng qua.” Giản Dụ ngăn cản.

Có lẽ nước biển không hiểu những chuyện này, nó chỉ biết mình rất thích mùi hương của ngọc đồng sinh, như vậy, quái vật giống Giản Dụ.

Nó phải giúp đối phương.

Đây chính là mục đích của Mori, chúc phúc của gã bị thu hồi, cho dù vào đại dương nào cũng bị bài xích, nhưng cái này không ảnh hưởng gì đến việc gã điều khiển người khác đến.

Nước biển sẽ không tự tiện ra tay, nó đang chờ quái vật ra tay.

Hiển nhiên Giản Dụ không thể để quái vật như ý, ngón tay cậu cong nhẹ, một tia nước nhỏ xíu chảy về phía trán của quái vật.

Có lẽ quái vật bị rồng nhỏ cuốn quá chặt nên không thể cử động, làm Giản Dụ dễ dàng lấy mảnh vỡ ngọc đồng sinh xuống khỏi trán nó.

Mảnh vỡ vừa chạm vào tay Giản Dụ đã lập tức tan vào cơ thể cậu.

Giản Dụ lấy sợi dây chuyền nhỏ trên cổ mình ra, viên đá quý trên mặt dây chuyền chỉ thiếu một phần tư nữa thôi đã có thể trở thành hình tròn hoàn chỉnh.

Chỉ cần lấy được cúp quán quân nữa thì Giản Dụ đã lấy lại được ngọc đồng sinh của mình.

Cơ thể quái vật bắt đầu rách ra do bị rồng đen siết quá chặt, giọng nó cũng đứt quãng: “Tiểu Dụ, cậu sẽ thích món quà này.”

Vừa nói xong, rồng đen đột nhiên thả quái vật ra.

Cùng lúc đó, màn hình livestream đỏ tươi, quái vật nổ tung!

Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng biển, có một ít sương mù xám trộn lẫn trong đó.

Là sương mù của hung thú hắc ám!

May mắn một người một rắn tại hiện trường không còn bị sương mù ảnh hưởng nữa, rồng đen vội vàng quay lại bên cạnh Giản Dụ xem cậu có sao không.

Giản Dụ không ổn chút nào, nước biển nói cho cậu biết, các hải đảo gần đó cũng xảy ra tình trạng tương tự.

“Chúng ta quay về.” Giản Dụ nói xong đã tăng tốc bơi về phía đảo.

Có lẽ đã bại lộ nên rồng đen cũng không biến lại, dứt khoát đi theo Giản Dụ.

Các khán giả còn chưa tỉnh lại từ biến cổ đã có người hoảng sợ hô.

[Mọi người đi xem livestream của các tuyển thủ trên đảo đi!]

Trên đảo, sóng vỗ vào bờ càng ngày càng lớn, nhưng vẫn không có tuyển thủ nào chú ý.

Cho đến khi sóng càng ngày càng cao, cao đến năm sáu mét xối ướt tuyển thủ đứng gần đó.

Chưa để bọn họ chửi đã có tuyển thủ phát hiện không đúng.

“Chạy đi! Trong nước biển có sương mù của hung thú hắc ám!”

Nghe được chữ kia, các tuyển thủ hoảng sợ, vội vàng chạy vào trung tâm hòn đảo.

Sương mù trong biển không đậm, sau khi bị rất nhiều nước biển pha loãng ra thì nhạt hơn ban đầu rất nhiều, chỉ chạm vào một chút tạm thời không sao, chỉ cần quay về chữa trị ngay là được.

Nhưng góp gió thành bão, nơi này bốn phía đều là biển, lỡ như nơi nào cũng có sương mù của hung thú hắc ám thì sao?

“Yên tâm, cuộc thi sắp kết thúc rồi, cuộc thi sắp đến đón chúng ta.”

Chưa để các tuyển thủ thở phào nhẹ nhõm, hòn đảo đã rung lắc dữ dội.

Có tiếng ùng ục vang lên từ đáy biển cách đó không xoa, mặt biển liên tục xuất hiện các bong bóng nước lớn, sau đó là những cơn sóng cái sau to hơn cái trước.

Sóng biển cao mấy trăm mét đánh về phía hòn đảo, trông giống như muốn nuốt luôn hòn đảo.

Tiếng ùng ục vẫn vang lên, hiển nhiên sóng biển không thỏa mãn với tình trạng hiện tại, hình như nó muốn làm cả hành tinh này chìm trong nước.

Gần đây không có núi lửa, nói các khác, tiếng ùng ục kia do con người tạo nên.

Nhưng hành tinh này là nơi diễn ra cuộc thi, vì phòng ngừa có fans của tuyển thủ nào đó đến gây chuyện trong lúc cuộc thi diễn ra, người của cuộc thi đã canh phòng nghiêm ngặt khắp nơi.

Nếu do con người, vậy tại sao đối phương lại làm được?

Vô số nghi ngờ xuất hiện trong lòng, các tuyển thủ còn chưa kịp hiểu rõ đã có sóng biển lẫn sương mù của hung thú hắc ám đánh đến.

Trên đảo không có nhà cửa gì, các tuyển thủ không thể né tránh, chỉ có thể cố gắng tránh xa hướng sóng ập đến.

Nhưng nó quá cao, gần như bao phủ cả một hòn đảo, các tuyển thủ bị buộc phải chạm vào nó.

Đã có tuyển thủ bắt đầu hốt hoảng: “Ban tổ chức cuộc thi đâu? Tại sao ê-kíp cuộc thi vẫn chưa đến?”

Ê-kíp cuộc thi luôn chú ý đến tình hình cuộc thi rất muốn cứu tất cả, sương mù của hung thú hắc ám không phải đồ giỡn chơi, nhưng động cơ tinh hạm chuyên dùng đưa đón các tuyển thủ đã bị ai phá hư mất.

Chỉ còn vài chục tuyển thủ còn sót lại, bọn họ chỉ để lại một chiếc tinh hạm, hôm nay lại còn hư, chờ đến khi tinh hạm khác đến, chỉ sợ các tuyển thủ đã ô nhiệm hết.

Ê-kíp cuộc thi đau đầu, Cúp Đốm Lửa năm nay nhiều bất ngờ thật.

Đúng lúc đấy Giản Dụ ướt nhẹp bước lên đảo.

Bên cạnh cậu không còn rắn nhỏ lúc nào cũng bám dính cậu cứng ngắc, nhưng các tuyển thủ khác không quan tâm chuyện này.

Cơn sóng tiếp theo đã sắp ập đến, nó cao cả ngàn mét, đã gần đạt được kích thước của sóng thần.

Mà hòn đảo không có bất kì thứ gì để phòng vệ, hiển nhiên không đỡ nổi nó.

“Tất cả mọi người đều ở đây?” Giản Dụ nhìn mọi người, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.

“Đúng.” Siti là người tỉnh hồn đầu tiên, trên mặt hắn là biểu cảm lo lắng vì sương mù của hung thú hắc ám, ngoài ra còn có khó hiểu vì sao Giản Dụ lại quay lại ngay lúc này.

Nếu không trở lại, không chừng sẽ không phải đối mặt với tình cảnh này.

Chắc chắn tất cả đã ở đây, Giản Dụ không nhiều lời nữa, xoay người đi về phía bờ biển.

“Này!” Có tuyển thủ gọi cậu lại: “Trong nước biển có sương mù của hung thú hắc ám đó!”

Giản Dụ nghe vậy cũng không dừng chân, các tuyển thủ không nói gì nữa.

Nếu đã muốn chết thì bọn họ cũng không cản được.

Giản Dụ đi lại bên bờ biển, từ bắp chân trở xuống đã bị nước biển bao phủ.

Cầu livestream bay xung quanh cậu như đang muốn xem Giản Dụ làm gì.

Sóng thần cao ngàn mét đã gần ngay trước mắt, chỉ cách hòn đảo một trăm mét hơn.

Các tuyển thủ đau lòng nhắm mắt, tuyệt vọng chờ đợi bản thân bị ô nhiễm.

Nhưng đợi mấy phút vẫn không thấy sóng thần đánh chìm mình.

Có người lặng lẽ mở mắt ra: “Mau nhìn!”

Một màn làm người khác khiếp sợ hiện hữu trước mắt, sóng thần kia dừng lại ở một trăm mét đó, không nhúc nhích nữa.

Giống như bị nhấn nút tạm dừng.

Có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có các khán giả xem livestream biết rõ, Giản Dụ chỉ giơ tay lên, sau đó cơn sóng kia dừng lại.

Tiếng ùng ục biến mất tự khi nào, bốn bề yên tĩnh, tất cả đều nhìn chằm chằm khung cảnh ảo diệu trước mặt.

Giản Dụ không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người, cậu vung tay, một cơn sóng lùn hơn cơn sóng kia lao đến.

Như lấy trứng chọi đá.

Nhưng một giây sau, các tuyển thủ đã nhận ra mình quá nông cạn.

Lúc cơn sóng nhỏ  đụng phải cơn sóng cao hơn mình mấy trăm lần kia, mặt biển ầm ầm, có nước bị nổ tung văng lên tận tầng mây, sau đó biến thành giọt mưa rơi xuống.

Cơn sóng đáng sợ có thể đánh chìm tất cả hòn đảo xung quanh.

Nơi các tuyển thủ đứng là hòn đảo cuối cùng.

Nhìn màn mưa tránh bọn họ, các tuyển thủ: “….”

Khán giả: “…”

Mới xảy ra chuyện gì vậy?

Thật sự không phải hiệu ứng hay kỹ xảo gì à?

Mặt biển yên tĩnh trở lại, Giản Dụ rụt tay, vào bờ.

Các tuyển thủ nhìn Giản Dụ đi về phía mình, không nhịn được lùi về sau nửa bước.

Thấy vậy Giản Dụ dừng chân, không tiến lên nữa.

Cậu dùng tinh thần lực cảm ứng một chút, các tuyển thủ không dính quá nhiều nước biển, trình độ ô nhiễm cũng không nghiêm trọng, đủ để chống đỡ đến khi người của cuộc thi đến.

Thấy mình không cần hát, Giản Dụ quay lại bờ biển.

Các tuyển thủ tưởng Giản Dụ bị bọn họ làm tổn thương, không biết nên nói gì.

Dù sao Giản Dụ cũng vừa mới cứu bọn họ.

Trong lúc mọi người đang giằng co, có tiếng nước vang lên, rồng đen dài hai mươi mét nhảy khỏi biển, chạy về phía Giản Dụ.

Rồng đen không quan tâm đến tiếng hô thất thanh của các tuyển thủ, dùng cơ thể vẫn còn vương mùi thuốc súng cọ Giản Dụ.

Giản Dụ nhìn rồng, nhíu mày: “Anh như vậy nặng rất nặng.”

Rồng đen không quan tâm, nãy hắn mới xử lí chuyện dưới đáy biển, bây giờ muốn được khen!

Giản Dụ phức tạp sờ đầu rồng đen, nghi ngờ nhìn con rồng đang hưng phấn kia.

Không phải cậu chữa hết cho Olderhain rồi à?

Sao vẫn thế này.

Mặc dù…cậu không ghét lắm.



Chú thích

Cá mập trắng:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play