Rắn nhỏ đang ngủ không trả lời câu hỏi của Giản Dụ, may mà Giản Dụ cũng không hy vọng gì.
Giản Dụ không hiểu tại sao mình lại trở nên kì lạ thế này sau khi tìm được thêm một phần tư ngọc đồng sinh.
Rắn nhỏ ngủ đến tận trưa, lúc đó Giản Dụ đã chuẩn bị lên cầu lơ lửng.
Nhận ra túi của mình cục cửa, Giản Dụ đội nón áo choàng đụng nó một cái, không nói gì.
Rắn nhỏ vẫy đuôi, bò lên cổ tay Giản Dụ, cơ thể đã dài ra rất nhiều so với ban đầu, thăng cấp từ vòng tay màu đen thành vòng tay hình rắn.
“Giản Dụ, rắn này của cậu là loài gì thế?”
Akin nhìn, nếu không phải có đôi mắt vàng kim sáng bừng thì rắn nhỏ đã hòa làm một thể với bộ đồ chiến đấu của Giản Dụ rồi.
“Không biết.” Giản Dụ ngừng một chốc, cậu không biết nhiều về loại giả tưởng, nhưng rắn con có chút xíu, không oai phong chút nào.
“Được rồi.” Akin nhún vai, cũng không nhất định phải có được câu trả lời, anh chỉ đang gợi chuyện để nói thôi.
Muron và Rauch đi cuối cùng, trên cầu lơ lửng có rất nhiều tuyển thủ, mọi người đều phải cảnh giác xung quanh, tránh cho người khác làm khó làm dễ mình.
Cầu lơ lửng dài hơn một cây số, cần rất nhiều thời gian mới có thể đến thành phố khác.
Gió trên cầu vẫn rất lớn, chỉ nhẹ hơn gió mưa bão tối hôm qua, cầu livestream bay theo Giản Dụ, xung qung cũng có rất nhiều cầu livestream nhưng không có cái nào chỉ quay một người duy nhất.
Bây giờ Giản Dụ đứng đầu bảng xếp hạng, mọi người đều đang tìm cậu, tất cả đều chưa từng nghe về cái tên đột nhiên xuất hiện này, quyết định xem Giản Dụ là “hắc mã” của năm nay.
May mà Giản Dụ sau khi đội nón áo choàng lên thì độ tồn tại cũng giảm bớt, mặc dù có rất nhiều người nghi ngờ tại sao Giản Dụ phải đội nón như vậy, nhưng nhiều tuyển thủ nên phong cách sẽ khác nhau, mặc đồ như vậy cũng không có gì lạ.
Một đường im lặng, ba người bọn họ đã đến thành phố khác.
Giản Dụ nhìn thành phố y chang như thành phố cũ, trầm mặc không nói gì.
“Cái quái gì đây? Copy Paste hả?” Rauch khinh bỉ: “Mấy cái thành phố này làm ơn đổi phong cách hộ cái được không?”
Giản Dụ giơ tay chạm vào lồng bảo vệ của thành thị, lá chắn này yếu hơn lá chắn của thành phố ban đầu rất nhiều.
Bây giờ đã biết lông chim chỉ xuất hiện trên lồng bảo vệ, mặc dù mọi người không biết tại sao nhưng vẫn cố gắng thu gom, bây giờ cái lồng bảo vệ này không còn bất kì một cọng lông nào.
Giản Dụ dùng tinh thần lực để cảm nhận, ngay cả tuyển thủ cũng ít đi rất nhiều.
Không phát hiện nơi nào đặc biệt, sau khi Giản Dụ “cất” tinh thần lực của mình lại, cậu cảm giác được một ánh mắt đang nghiên cứu tìm tòi mình.
Cậu quay đầu nhìn về phía đó, không có ai.
“Chúng ta về thôi, nơi này đã chẳng còn gì để lấy.” Akin đề nghị, nhưng họ vẫn đi một vòng nhìn thử.
Nghe vậy, Giản Dụ thôi không tìm kiếm nữa, nhấc chân đi theo Akin.
Chủ nhân ánh mắt kia cũng không đi theo, Giản Dụ vẫn bình tĩnh, cũng không nóng nảy.
Trong lúc suy nghĩ, Giản Dụ lại sờ rắn nhỏ theo bản năng, kết quả bị nó cắn một cái.
Giản Dụ cúi đầu nhìn, rắn nhỏ nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt vàng kim nom vô tội lắm.
Nhưng Giản Dụ cứ cảm thấy rắn nhỏ thay đổi ở đâu đó rồi.
Cậu nhìn chòng chọc rắn nhỏ một hồi, đến khi cơ thể quấn quanh cổ tay cậu của rắn nhỏ cứng ngắc mới thôi.
Thấy cậu chàng tóc bạc không chú ý đến mình nữa, rắn nhỏ chột dạ vẫy đuôi, lại dán sát vào cổ tay Giản Dụ.
Đôi mắt vàng kim của nó xuất hiện chút xoắn xít rất người, không ai phát hiện ra điều này.
Cả nhóm đi hết thành phố cũng không phát hiện thành phố này có manh mối gì, mọi người chỉ có thể tiếp tục đến thành phố khác.
Muốn sang thành phố khác, ngoại trừ những người biết bay ra, thì những người còn lại chỉ có một cách duy nhất chính là đến đáy thành phố.
Lại đến đáy của một thành phố khác, Giản Dụ ngẩng đầu nhìn một vòng, phát hiện có chút khác thường.
Lồng bảo vệ hệ thống nâng của thành phố này cũng yếu hơn cái ở thành phố của cậu.
Cứ như chỉ cần chạm nhẹ vào thì nó sẽ biến mất.
Giản Dụ tiến lên xem, bây giờ mới chú ý chính giữa hệ thống có một cái kệ nhỏ, bên trong rỗng tuếch, không biết ban đầu đựng gì.
Chưa để Giản Dụ suy nghĩ được bao nhiêu, tiếng gọi của Akin đã vang lên sau lưng: “Đi thôi!”
Sau khi âm thầm nhớ kỹ chỗ này, Giản Dụ đi lên.
Một nhóm bốn người liên tục đi mấy thành phố, ngoại trừ tìm được mấy sợi lông vũ may mắn thoát chết ra thì không tìm được gì khác.
Cuối cùng bọn họ quay lại thành phố ban đầu, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ngay khi Giản Dụ sắp bước vào nhà nhỏ, ánh mắt kia lại xuất hiện.
Giản Dụ ngừng lại, đối phương theo bọn họ đến đây?
Thế mà cậu không hề phát hiện.
“Sao vậy?” Phát hiện Giản Dụ dừng lại, Akin bèn nghi ngờ hỏi.
Muron và Rauch đã vào từ lâu, đi nhiều như vậy, bọn họ cũng rất mệt mỏi.
“Tôi đi một lát.” Bỏ lại câu đó, Giản Dụ xoay người chạy về một phía.
Đối với Giản Dụ muốn làm gì thì làm đó, Akin có hơi bó tay, khoảng thời gian đi chung với nhau này làm anh phát hiện Giản Dụ không giống người bình thường, chỉ đành thôi.
Ánh mắt kia lại biến mất, lần này Giản Dụ không buông tha, cậu bước nhanh hơn, nhún vài bước đã nhảy lên nóc nhà.
Có tuyển thủ chú ý đến cử động của cậu, cứ nghĩ cậu đang đuổi theo thứ gì đó, vội vàng chạy theo bên dưới.
Giản Dụ trên nóc nhà đi đường tắt, sau đó nhảy thẳng xuống.
Người bị đè dưới đất kinh hoàng, liên tục vùng vẫy.
Giản Dụ nhìn người có hơi quen thuộc kia: “….Filer?”
“Tại sao đi theo tôi?” Không lòng vòng, Giản Dụ vào thẳng vấn đề.
Filer bình tĩnh bò dậy, sau khi phủi hết bụi đất trên người đi mới trả lời cậu: “Hiển nhiên là đến tham gia cuộc thi rồi.”
Anh ta nhìn chằm chằm Giản Dụ như đang nhìn người mình yêu: “Chúng ta có duyên lắm.”
Ánh mắt kia làm Giản Dụ cau mày, cậu không muốn nói nhiều: “Đừng theo tôi nữa.”
Nói xong, Giản Dụ xoay lưng rời đi, cũng không gặng hỏi chuyện theo dõi.
“Giản Dụ! Độ xứng đôi không chứng minh được gì cả!” Filer đột nhiên nói, làm Giản Dụ dừng chân.
Xung quanh có tiếng của các tuyển thủ khác vang lên, khi nãy Giản Dụ nhảy xuống ở đây, các tuyển thủ vì manh mối nên cũng lục lọi xung quanh đây.
Filer không quan tâm đến những chuyện này: “Tên đó là dị loại! Loài giả tưởng không nên tồn tại!”
“Tôi….Tôi sẽ nghĩ cách cứu cậu ra!”
Giản Dụ đã phá hủy cầu livestream ngay khi Filer nói câu đầu tiên, cậu quay đầu nhìn Filer đột nhiên cuồng nhiệt, do dự hỏi: “….Anh có vấn đề về thần kinh à?”
Đây cũng không phải chửi mắng gì, đây là một câu hỏi thật sự.
Giản Dụ còn nhớ cái ngày mình rời khỏi phòng trọ kia, Filer vẫn còn rất tốt.
Cho dù bị giọng của cậu ảnh hưởng thì lâu rồi không gặp nhau, lẽ ra phải hết ảnh hưởng rồi chứ.
Filer nghe xong, mém nữa đã không thở nổi, anh nhớ đến những gì người kia từng nói, mở miệng định nói gì đó, lại đối mặt với một đôi mắt vàng kim.
Đôi mắt vàng kim kia đong đầy sát ý, không biết đã nhìn chòng chọc anh bao lâu, làm Filer nghĩ đến người cũng sở hữu đôi mắt vàng kim kia.
Nhưng người kia….hình thú của quốc vương không thể nhỏ bé thế này được, Filer nuốt nước miếng, lời định nói ra ghim chặt vào cổ họng.
Giản Dụ đè rắn nhỏ đột nhiên bất an xuống, nghiêm túc phản bác lại: “Anh ấy là người tốt.”
Rắn nhỏ: “…”
Filer: “…”
Bầu không khí đột nhiên lắng đọng, giọng của những tuyển thủ khác đã gần sát bên tai, Giản Dụ không muốn dây dưa tiếp nữa, bèn chui vào một con đường vắng người.
Filer bị bỏ lại không quan tâm ánh mắt nghiên cứu của những tuyển thủ khác, chỉ tự lẩm bẩm: “Tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Trên đường về, thái độ của rắn nhỏ khác hẳn, đuôi nó liên tục vỗ vào tay Giản Dụ, lực không mạnh nhưng trông nó rất cáu.
Giản Dụ nâng nó lên: “Sao vậy?”
Tìm một nơi không có ai, Giản Dụ sờ rắn nhỏ, cuối cùng cũng có thời gian ở riêng với nó: “Cậu kì lạ lắm đấy.”
Không ngờ Giản Dụ nhạy bén đến vậy, đuôi của rắn nhỏ cứng đờ, chậm rãi bỏ xuống, móc lên ngón tay đeo nhẫn của Giản Dụ.
Đối mặt với hành động lấy lòng như có như không, Giản Dụ nhíu mày: “Inin ngày xưa không có thế này.”
Cái gì?
Nghe thấy cái tên này, rắn nhỏ không phản ứng kịp.
“Inin.” Giản Dụ lại gọi: “Đây là tên tôi đặt cho cậu đấy, thấy sao?”
Nếu rắn nhỏ không có vảy giấu giùm, chắc giờ Giản Dụ đã thấy gương mặt đỏ bừng bừng của nó rồi.
Chậc….tên gì ngại thế, rắn nhỏ lắc mạnh đuôi, sau khi nhìn cậu chàng tóc bạc lại im lặng nằm xuống, xem như chấp nhận.
Cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay tăng cao, Giản Dụ nghi ngờ, còn tưởng có chuyện gì xảy ra: “Cậu sao thế?”
Giản Dụ giơ tay kiểm tra rắn nhỏ, rắn nhỏ đang nằm không phản ứng kịp, lúc phản ứng lại đã phát hiện mình bị người ta lăn qua lăn lại.
Nhưng nó không thể trả thù được.
Rắn nhỏ giật mình, dùng đuôi chặn tay Giản Dụ lại, tỏ vẻ mình không sao.
Thấy vậy, Giản Dụ rụt tay lại, ngân nga mấy câu như bình thường rồi mới bỏ rắn nhỏ đã ngủ say vào túi áo, quay lại nhà nhỏ.
Mấy ngày trôi qua, nhiệm vụ thứ hai đến.
Quang não trên cổ tay rung lên, tất cả tuyển thủ cúi đầu xem.
“Nhiệm vụ thứ hai, đạt được 5000 điểm trước khi ải đầu tiên kết thúc.”
Nhiệm vụ vừa xuất hiện, các tuyển thủ đã rối rít bàn tán.
Giản Dụ xếp hạng nhất bây giờ chỉ mới có tám trăm điểm hơn mà thôi, nhưng lông chim đã bị lấy hết rồi.
Muốn gom đủ điển, chỉ còn cách cướp!
Mà Giản Dụ điểm cao nhất chính là mục tiêu của bọn họ.
“Giản Dụ, cậu yên tâm, tôi sẽ không kể cho mọi người về cậu đâu.” Bên ngoài nhà nhỏ, Akin đảm bảo.
Muron và Rauch cũng không nói gì, chỉ im lặng.
“Ừ.” Giản Dụ không quan tâm lắm, nếu cậu muốn thắng hạng nhất thì đã chuẩn bị tinh thần phải đối mặt với việc bị tất cả mọi người nhắm vào.
Lúc mọi người đang nghĩ cách lấy đủ điểm để hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, Giản Dụ lại đang nói chuyện với rắn nhỏ.
Mười ngày trôi qua, rắn nhỏ lớn lên rất nhiều, bây giờ đã dài hơn một mét, dài bằng cả cánh tay của Giản Dụ.
Không thể để nó lên tay hoặc bỏ vào túi nữa rồi, Giản Dụ có chút tiếc nuối không biết gọi tên.
Nhưng mà quan trọng hơn, dưới thân rắn của rắn nhỏ mọc ra hai thứ khá giống chân.
Không chỉ thế, trên đầu cũng mọc ra hai cái nhọt.
Nhìn rắn nhỏ đột nhiên biến hình, Giản Dụ im lặng thật lâu: “Cậu….biến thành thằn lằn à?”
Rắn nhỏ đang thấp thỏm không thôi: “???”
—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT