“Đứng lên mặc quần áo tử tế vào rồi tôi đưa em về.”
Khưu Bạch kinh ngạc: “Dạ?”
Chu Viễn liếc nhìn cậu: “Sao? Em chưa quỳ đủ à?”
“Ừm…” Khưu Bạch ngượng ngùng gật đầu: “Quỳ gối bên cạnh chủ nhân khiến em cảm thấy rất thoải mái, có cảm giác thân thuộc.”
Chu Viễn vuốt ve khuôn mặt của Khưu Bạch rồi nhéo nhẹ: “Miệng ngọt đấy, nhưng hôm nay tôi không thể huấn luyện cho em được. Tôi sẽ làm riêng lại một số công cụ cho em, lúc đó em sẽ thoải mái hơn.”
Ý tứ trong lời nói của người đàn ông thể hiện rõ ràng, tim Khưu Bạch đập nhanh hơn, thân thể run rẩy không tự chủ được. Đôi mắt ướt gần như rơi lệ, cậu thân mật xoa lòng bàn tay người đàn ông, sự lưu luyến trong mắt trong mắt như không muốn rời xa lúc này.
Dù Chu Viễn luôn thờ ơ nhưng trái tim cũng phải run lên khi nhìn thấy đôi mắt trong sáng và mềm mại của một vật nuôi nhỏ như thiếu niên này. Đôi mắt hắn tối sầm lại, hắn đưa ngón tay cái lên môi Khưu Bạch xoa hai lần, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp rồi từ từ thu tay lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play