Cũng giống như lần đi Úc, chuyến đi lần này Tần Hiểu cũng là người chả hay biết gì. Cũng không phải cha Tần mẹ Tần có ý muốn che giấu, mà họ cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải nói.
Thế là, Tần Hiểu lại gặp được Hiên Cảnh.
Hôm đó Hiên Cảnh buộc cao mái tóc dài ra sau đầu, toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp lộ ra, cảm giác nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều. Mặc loại váy ngắn mà nữ sinh rất thích mặc, cũng không còn là Hiên Cảnh khó chịu trong ấn tượng của Tần Hiểu nữa, mà như một cô nữ sinh đại học thuần khiết.
Nhiều ngày không gặp, mấy vết thương trên mặt Hiên Cảnh đã biến mất. Hôm đó, ở nhà Tâm Hiểu một đêm, sau khi về nhà thì đúng lúc cha Hiên đi Macao công tác, vừa mới trở về hôm trước, nên chú ấy không thấy được mấy vết thương của Hiên Cảnh. Có điều, cha Hiên cũng là hiểu rõ cô con gái này nhất, từ nhỏ tính khí đã xấu, đâu phải một hai lần. Sau đó Hiên Cảnh còn nói muốn đi học quyền anh gì đó, hợp khí đạo cái gì đó, cha Hiên cũng để tùy ý con. Nếu nhất định phải đánh nhau với người ta, thì vẫn nên đập cho đối phương bị thương giống mình.
Mà hôm nay, Hiên Cảnh sở dĩ đi cùng, hình như cha Hiên muốn tối nay đưa nàng đến một bữa tiệc tư nhân trình diễn, cha Hiên lái xem một lúc thuận lợi chở nàng đi.
Hiên Cảnh còn ngồi trong xe, nhìn Tần Hiểu ở xe đối diện thông qua kính cửa sổ được cha Hiên mở ra. Đúng lúc Tần Hiểu lơ đãng quay đầu đối diện với nàng, nàng lập tức dời mắt đi.Hai nhà lái xe đến Tây Tứ Hoàn, nơi đó có rất nhiều ngõ hẻm nhỏ đã cũ, ông chú của cha Hiên mở phòng khám y học cổ truyền ở đây.
Ông chú Hiên trước tiên kiểm tra cánh tay phải của Tần Hiểu một chút, phát hiện cánh tay của nàng hoàn toàn không nhúc nhích được. Ông suy nghĩ một lúc, rồi kêu học trò đem thuốc tới.
Ông chú Hiên nhìn thấy Hiên Cảnh thì rất vui vẻ, thẳng thắn khen ngợi đứa nhỏ này lớn lên càng lúc càng xinh. Hiên Cảnh hai tay khoanh trước người, nụ cười đáng yêu cùng ông chú Hiên trò chuyện, trong lời nói vô cùng lễ phép, lễ phép đến nổi Tần Hiểu thấy dáng vẻ của cô ấy thật xa lạ. Đã quen với Hiên Cảnh vô lễ, đột nhiên cô ấy trở nên tuân theo quy tắc, thật khiến người ta chỉ muốn cười.
Lúc đi, ông chú Hiên dặn Tần Hiểu vài thứ cần chú ý trước khi đổi thuốc, nói Tần Hiểu phải cố gắng chú ý bảo vệ cánh tay của mình, trong thời gian phục hồi không thể chịu thêm chấn thương. Nếu không, sau này thật sự sẽ thật sự bị phế hoàn toàn.
Ra khỏi phòng khám, cha Hiên muốn đưa Hiên Cảnh đến bữa tiệc tư nhân. Hiên Cảnh giữ cửa trước khi lên xe, quay đầu nói với Tần Hiểu:
"Cô muốn đi chung không?"
Tần Hiểu đang muốn vào xe ngồi, nghe thấy lời mời của Hiên Cảnh liền ngừng lại.
Cha Hiên lần đầu tiên thấy con gái chủ động mời người khác đi chung, có chút giật mình, nhưng thấy vui nhiều hơn, liên tục phụ họa, nói nếu Tần Hiểu không bận, có thể đi cùng để chơi. Cha Tần mẹ Tần cũng giật dây Tần Hiểu. Cũng không có lý do để từ chối, Tần Hiểu yên vị trên xe của chú Hiên, đã ra đến đường Vành Đai Hai.
Nghe chú Hiên nói, bữa tiệc tư nhân này do bạn tốt của chú tổ chức chúc mừng sinh nhật 18 tuổi của con, cố ý mời Hiên Cảnh đến giúp vui. Hiên Cảnh vốn là rất xem thường, hoàn toàn không muốn dính líu tới sinh nhật của con cái nhà ai, còn phải biểu diễn giống như đang làm xiếc người, thật là làm mất mặt nàng. Nhưng cha của nàng thì khuyên, thậm chí về sau giọng nói còn có chút cầu xin, một mực lải nhải bên tai Hiên Cảnh. Ông chưa từng lải nhải nhiều như vậy, Hiên Cảnh hết cách chỉ đành đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ chơi một bài nhạc, chơi nhạc xong là đi. Để ông dẹp đi cái suy nghĩ, bắt nàng đi coi mắt con của bạn tốt gì đó.
Cha Hiên cũng biết tính của con, con gái bảo bối của ông bạn bè thì chẳng mấy người, còn lười xã giao. Dù bạn ông hay khen ngợi, nói Hiên Cảnh còn trẻ nhưng đã có thành tựu lớn trong âm nhạc, nói cha Hiên "biết cách dạy con", nhưng lại không ai dám đi trêu chọc cái cô gái nóng tính này, huống chi là mời nàng làm cái gì đó. Lúc này, bạn của ông là một ông chủ lớn trong giới bất động sản, chỉ đích danh Hiên Cảnh, dù thế nào cũng phải đến một chuyến. Nói con của ông ấy đã xem qua hình của Hiên Cảnh, rất muốn làm quen.
Cha Hiên tất nhiên không thể nói với Hiên Cảnh, có một đứa con trai nhỏ hơn nàng 6 tuổi muốn làm quen, nếu không với tính con gái, dùng xe tám con bò kéo cũng không tới. Cha Hiên biết ý tứ của người bạn họ Kim này, nhưng con gái của mình với con trai ông ấy tuổi tác có chút chênh lệch lớn, nhưng nếu hôn sự này có thể thành, thì sự nghiệp sẽ được người bạn này phụ giúp, ít nhất 10 năm phấn đấu có thể được cứu.
Tất nhiên, cha Hiên hoàn toàn không nghĩ đến xu hướng tính dục của Hiên Cảnh.
Khi ông thấy con gái đứng trước gương, chăm chú chọn quần áo, ông còn thầm vui vì biết đâu trong lòng con gái cũng có ý định đó. Không nghĩ Hiên Cảnh căn bản không để tâm đến bất kì bữa tiệc nào. Nàng quan tâm đến quần áo tất nhiên là vì một người khác.
Hiên Cảnh cùng Tần Hiểu ngồi ghế sau xe, ở giữa có một khoảng cách. Cha Hiên không đầu không đuôi nói chuyện với Tần Hiểu, Tần Hiểu cũng lễ phép trả lời. Hiên Cảnh thì tay nâng cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhóm 3 người thật kì lạ.
Khi 3 người đến khu biệt thự phong cách Châu Âu, dừng lại trước nhà hai tầng có sân vườn. Tần Hiểu nhìn thấy trong vườn đã có rất nhiều người, ai cũng ăn mặc vô cùng lộng lẫy. Lòng Tần Hiểu trùng xuống, có chút không muốn ra khỏi xe.
Thấy bản thân đang mặc cái áo sơmi hàng sale giá 30 tệ, quần bò đơn giản, còn có cái tay...... Ăn mặc như vậy, thật sự không phù hợp với "xã hội thượng lưu".
Đang còn do dự, Hiên Cảnh kéo tay nàng xuống xe, cũng không quay đầu, kéo nàng vào trong vườn. Không cho Tần Hiểu bất cứ cơ hội nào tránh thoát.
Tần Hiểu thấy Hiên Cảnh cũng không ăn mặc sang trọng, lập tức nghĩ tới trang phục đẹp đẽ khi cô biểu diễn.
"Sao cô lại ăn mặc tùy tiện như vậy."
Hiên Cảnh trừng cô: "Chả có gì tùy tiện."
Tần Hiểu nghĩ thầm: "Vẫn cái giọng điệu đó, thật sự có lỗi với cái váy nhỏ ngây thơ."
"Tôi thì không nói, cô không phải biết là sẽ đến nơi này sao? Sao không mặc lễ phục, có chút thiếu lễ phép với chủ nhân bữa tiệc." - Tần Hiểu tận lực muốn điều tiết bầu không khí khi ở cùng Hiên Cảnh. Tần Hiểu đã rút được kinh nghiệm, khi bên cạnh Hiên Cảnh hay nói chuyện với cô ấy, bạn đừng bao giờ quá để tâm, dù cô ấy có nói cái gì thì cũng đừng để trong lòng. Nếu như bạn tưởng thật, thì chỉ có bản thân bị ức hiếp thôi. Nói thì không nói lại cô ấy, muốn đánh....... Trước đây đã chứng kiến nắm đấm của cô ấy lợi hại thế nào, nếu muốn đánh, dám chừng mười Tần Hiểu cũng không đủ để cô ấy đánh.
"Tôi chịu tới cái nơi tẻ nhạt này, cũng là nể mặt chủ nhân rồi." - Hiên Cảnh còn nói: "Huống chi, tôi mặc như vậy cũng không phải để họ nhìn."
Tần Hiểu cười nói: "À! Con gái người ta mặc đồ để chiều lòng người, còn Hiên Cảnh tiểu thư của chúng ta mặc chỉ vì bản thân thích."
Hiên Cảnh không nói gì, nắm tay Tần Hiểu đi xuyên qua đám người, cũng không để ý đến nàng đang đi hướng khác với cha đang đi tìm người bạn họ Kim. Nàng không chào hỏi ai. Nhìn thấy trong góc vườn hoa có một cái giá đàn điện tử, liền kéo Tần Hiểu qua.
"Cô biết đàn điện tử không?" - Hiên Cảnh vuốt ve phím đàn, hỏi.
Tần Hiểu tằng hắng một cái, hoạt động một chút ngón tay trái, múa máy trên không trung một trận, nói: "Đừng nói, khi còn nhỏ tôi thật sự đã học qua một năm đàn điện tử đấy! Đó chính là nhạc cụ duy nhất tôi học rồi." - Nói xong, đặt tay lên đàn điện tử, có vẻ như vận may đang đến, hô ha nửa buổi, cuối cùng có thể duỗi ra một ngón tay, chậm chậm bấm lên phím đàn, chơi bài nhạc "Twinkle, Twinkle, Little Star" [Ngôi sao nhỏ lấp lánh - cover tiếng Trung].
Hiên Cảnh bị nàng chọc cười "xì" đến bật tiếng. Tần Hiểu quay mặt thấy Hiên Cảnh cười rất hồn nhiên, trong lòng thấy ấm áp, cùng nhìn nhau cười.
Hiên Cảnh chỉ vào một cái ghế trước đàn điện tử, nhìn Tần Hiểu nói: "Cô ngồi đây." - Tần Hiểu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hiên Cảnh đứng trước đàn điện tử, vén tay áo lên, hếch cằm cao hứng nói với Tần Hiểu: "Cho cô mở mang kiến thức một chút, cái gì là bậc thầy biểu diễn."
Lòng Tần Hiểu run lên, thấy hai vai Hiên Cảnh run run, ngón tay mảnh khảnh lướt trên phím đàn, một chuỗi giai điệu nhẹ nhàng liền trôi chảy tuôn ra, <<Ngợi ca niềm vui>>. Tần Hiểu không thể nhịn cười, cô ấy thật trẻ con, cũng hợp với <Ngôi sao nhỏ> của Tần Hiểu. Nhưng bài ngợi ca niềm vui này so với mấy phiên bản Tần Hiểu nghe qua, êm tai hơn. Tần Hiểu lần thứ hai cảm thán, khi Hiên Cảnh chơi nhạc với lúc không chơi nhạc, đúng là hai người khác nhau. Mà lúc này, Hiên Cảnh lại còn trực tiếp biểu diễn vì nàng, để Tần Hiểu phảng phất cảm thấy đang ở trong một buổi diễn trực tiếp to lớn, trên sân khấu chỉ có một mình Hiên Cảnh biểu diễn, dưới sân khấu chỉ có mỗi Tần Hiểu là khán giả. Sự thích thú có một không hai này, suýt nữa làm Tần Hiểu say mê, quên hết tất cả.
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Tần Hiểu cảm giác bên cạnh có một người đang đứng.
Nàng ngẩng đầu nhìn. Đó là một chàng trai trẻ tuổi cao ráo, mái tóc vuốt đứng, hai hàng lông mày đen đậm như tranh thủy mặc, đôi mắt sâu sắc có thần. Cậu ra khoác một cái áo khoác đen kiểu Anh, rất hợp với quần áo thường ngày của Hiên Cảnh.
Cậu trai này dường như hoàn toàn không nhìn Tần Hiểu, chỉ thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiên Cảnh, khóe miệng lộ nụ cười rất vui.
"Hiên Cảnh." - Cậu gọi tên cô.
"Cậu là ai?" - Cảm giác bị quấy rầu làm Hiên Cảnh khó chịu, liếc mắt nhìn cậu.
Cậu trai kia chưa tới 20 tuổi, gương mặt trẻ tuổi ngây ngô tỏ vẻ ngại ngùng, trả lời: "Em là con trai bạn của ba chị, em tên Kim Xán. Trong sinh nhật 18 tuổi, có thể nhìn thấy người đẹp như chị, nghe được âm nhạc hay như thế, thật là một món quà tuyệt vời dành cho em."
Tần Hiểu bị mấy lời cậu nói làm lạnh cả sống lưng, nổi da gà khắp người, từng cơn gió lạnh làm nàng phát run.
Hiên Cảnh liếc cũng không liếc một cái, giống như hoàn toàn không nghe thấy cậu ấy nói chuyện, nhìn về phía cha mình, nháy mắt với cha Hiên, ý nói, cha thì hay rồi, con bây giờ ăn đạn. Nói xong, đàn một bài nhạc, đàn xong thì đi.
Tần Hiểu phát hiện, những người nhắm mắt làm ngơ với hai người, đang tập trung về phía này, rất nhiều cô gái mang theo ánh mắt thù địch nhìn Hiên Cảnh. Tần Hiểu cảm thán, đều do gương mặt của Hiên Cảnh gây ra họa.
Đột nhiên, bên trong những gương mặt xa lạ, Tần Hiểu thấy một gương mặt quen thuộc. Nói gương mặt đó quen thuộc, bởi vì nó là của một người mà Tần Hiểu quen, mà cảm giác xa lạ cũng tràn ra trong lòng Tần Hiểu. Nói xa lạ, bởi vì người đó ăn mặc xa lạ, ở bên cạnh một người xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, còn có, mối quan hệ cũng xa lạ rồi.
Thần Tư mặc một cái váy ngắn màu đen, tóc dài buông hai bên, thoát khỏi dáng vẻ ngây thơ trở nên chính chắn. Cô ấy nhìn thấy Tần Hiểu, mặt cũng không biểu lộ cảm xúc.
Hiên Cảnh mặc dù không cam lòng, thế nhưng khi biểu diễn vẫn hết sức tập trung. Đàn một bài nhạc mà Tần Hiểu chưa nghe qua bao giờ, đàn long liền tới cạnh Tần Hiểu, kéo kéo áo của cô, nói: "Đi thôi."
Tần Hiểu theo bản năng đứng lên theo sau Hiên Cảnh, chuẩn bị đi cùng cô. Cái cậu tên Kim Xán ấy, lại chặn trước mặt họ.
"Chờ chút đã." - Cậu nói.
"Muốn gì?!" - Hiên Cảnh nói rất lạnh lùng, không phải dò hỏi mà là uy hiếp. Tần Hiểu thấy bầu không khí hơi căng thẳng, trong lòng loạn cào cào. Nghĩ thầm, sẽ không diễn thêm một bộ phim hành động nào khác chứ? Lo lắng Hiên Cảnh sẽ làm càn, yên lặng nắm tay nàng, nhéo nhẹ mu bàn tay nàng, ý nói nàng hãy thả lỏng một chút. Hiên Cảnh không quay đầu nhìn Tần Hiểu, nhưng khẽ run lên, vẻ mặt hơi thay đổi, dường như đã thả lỏng một chút.
Đáng tiếc, cái cậu trai trước mặt không chút nào biết nhìn sắc mặt người ta, vẫn vui vẻ nói: "Chị có thể ở lại một chút vì em không?"
"Dựa vào cái gì?"
"Em muốn nhìn chị thêm một chút."
Hiên Cảnh lườm một cái, trả lời: "Tôi không cần đồng ý." - Nói xong, nghiêng người né qua Kim Xán, bất luận Kim Xán ở phía sau gọi tên, nàng cũng không quay đầu, chỉ kéo Tần Hiểu ra ngoài.Nhưng Tần Hiểu thì quay đầu. Sau đó thì đối diện với Thần Tư, thấy chàng trai bên cạnh cậu ấy ------- chắc cùng một người đã thấy trong quán bar.
- -----------
Đàn điện tử: đàn Organ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT