Tần Hiểu trở lại phòng nghỉ ở hậu trường, thấy cha mẹ vẫn đang trò chuyện cùng chú Hiên, chủ đề đã tới chuyện anh trai của Tần Hiểu và Hiên Cảnh lúc còn học chung lớp ở trung học cơ sở.
Tần Hiểu hung hăng trừng mắt với Hiên Cảnh đang ngồi quay lưng trong góc. Tuy Hiên Cảnh đưa lưng về phía Tần Hiểu, nhưng Tần Hiểu vẫn nhìn thấy nụ cười giảo hoạt và khinh thường của cô từ trong gương. Tần Hiểu "hừ" một tiếng, quay đầu không thèm chấp với cô, nhưng mẹ Tần Hiểu nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn nàng, liền kêu lên: "Con gái à! Mặt con bị sao thế?" - Tần Hiểu sợ cha mẹ lo lắng, lại biết hai gia đình Tần - Hiên có mối quan hệ rất tốt, nên buồn buồn nói: "Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị xước."
Mẹ quở trách nàng một trận, nói lớn đầu rồi mà vẫn không cẩn thận. Tần Hiểu không phản bác, chỉ yên lặng ngồi một góc nghe người lớn nói chuyện.
Từ cuộc trò chuyện của cha mẹ, Tần Hiểu biết được Hiên Cảnh mới 24 tuổi, nhưng đã là một nghệ sĩ cello của dàn nhạc giao hưởng đa quốc gia. Sau khi tốt nghiệp cấp 2, Hiên Cảnh ra nước ngoài du học chuyên ngành cello, tuổi còn trẻ nhưng lại được đánh giá cao, đã tham gia nhiều buổi biểu diễn quy mô lớn.
Tần Hiểu liếc mắt nhìn Hiên Cảnh ngồi trong góc, thầm nghĩ: coi như cô trải qua nhiều thì sao? Người không có chút ý thức và lịch sự, thì dù thành công tới đâu cũng chỉ là đồ bỏ đi của xã hội.
Sau khi trò chuyện, ra khỏi rạp hát, hai gia đình đi ăn tối cùng nhau. Chú Hiên nhớ là Tần Hiểu thích ăn cá, ở ngoại ô có một trang trại làm món cá hấp rất ngon, mùa này cá cũng rất tươi, nên mọi người có thể đi ăn thử. Tần Hiểu có một cuộc hẹn vào tối nay, nhưng thấy chú Hiên nhiệt tình như vậy, cũng không tiện từ chối.
Hiên Cảnh thì lại nói: "Ba, con không đi."
"Sao thế?" - Chú Hiên hỏi.
Hiên Cảnh liếc Tần Hiểu một cái, rồi cười nói: "Cá hấp quá khó coi, con thấy không ngon miệng."
Tần Hiểu liền nổi giận, nghĩ thầm: tôi chọc giận cô à!! Mắc gì nhắm vào tôi? Xấu đến mức nhìn không nổi sao?
Tần Hiểu vốn định phản kích lại vài câu, nhưng người lớn đều ở đây nên thật không tiện để mở miệng. Mặc dù nàng nhỏ hơn Hiên Cảnh 3 tuổi, cái trò đâm chọt ấu trĩ này thì nàng không thèm làm, nhưng trong lòng đã xem cái người bên ngoài xinh đẹp bên trong nát bét này không đáng một xu.
Hiên Cảnh rời đi, chú Hiên vẫn rất nhiệt tình đưa gia đình họ Tần đi ăn đi chơi. Tần Hiểu tự hỏi, tại sao một người cha nhiệt tình như vậy, lại có thể dạy ra một cô con gái máu lạnh như thế?
Chú Hiên nói không biết tại sao, Hiên Cảnh hôm nay hơi lạ, đứa nhỏ này có chút sợ người lạ, lại mới vừa biểu diễn xong, nên tâm trạng vẫn chưa ổn định, có chút thất lễ nên mong đừng để trong lòng. Cha Tần mẹ Tần cười không nói gì, Tần Hiểu sờ sờ vết thương trên mặt đang dán băng cá nhân, thầm nghĩ cái tính tình bạo ngược đó, chắc không phải trùng hợp là do tâm trạng bất ổn đâu nhỉ. Nghĩ đi nghĩ lại, không phải trong lòng nàng cũng thầm mỉa mai Hiên Cảnh sao. Nghĩ tới đây, bất giác mỉm cười, tự cảm thấy nàng cũng thật trẻ con.
Trên đường về nhà, nghe ba mẹ nói mẹ Hiên Cảnh mất sớm, khi đó Hiên Cảnh mới 2 tuổi. Sự nghiệp của chú Hiên lại đang trên đà phát triển, dù bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn không quên việc dạy dỗ và bồi dưỡng Hiên Cảnh. Hơn nữa tình cảm của chú với người vợ đã khuất cũng rất sâu đậm, nhiều năm như vậy chưa từng hẹn hò với người phụ nữ khác. Đến nay, trong ví tiền của chú, vẫn còn giữ bức ảnh đầu tiên chụp cùng vợ vào 30 năm trước.
Nghe đến đây, Tần Hiểu không khỏi cảm khái về thân thế của Hiên Cảnh. Không có mẹ khi còn nhỏ, cảm giác như thế nào? Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp cấp 2 liền bị đưa ra nước ngoài, một thân một mình tha hương ở nơi đất khách quê người sẽ rất cô đơn.... Nghĩ tới những điều này, ác cảm của Tần Hiểu đối với Hiên Cảnh giảm bớt khá nhiều, hay là tại nàng không thể hiểu được, lớn lên trong môi trường như vậy sẽ thế nào.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố nhộn nhịp đã chìm vào màn đêm, những người xa lạ lướt qua nhau. Nhiều người trong đó, có lẽ cả đời này chỉ có một lần gặp mặt, nhưng lại chẳng thèm nhìn nhau dù chỉ là liếc mắt một cái. Nhưng ngay cả những người yêu nhau nhiều năm, cũng có thể nói xa là xa. Lúc còn yêu nhau tha thiết, thì hứa hẹn thiên trường địa cửu, cùng nhau qua một đời, giờ chẳng còn ai nhắc đến. Giống như rất nhiều năm về trước, những lời nói từ đáy lòng đó chưa từng được nói ra.
Hơn nữa, con người đã thay đổi, vậy giữ những lời thề ấy thì có ích gì?
Về đến nhà, lấy điện thoại ra xem, vừa nhìn đã thấy 7 cuộc gọi nhỡ, làm Tần Hiểu giật mình. Mở ra xem, phát hiện đều là chị em của nàng, chắc họ đang ở cùng nhau. Tối chủ nhật, họ chưa bao giờ nhàn rỗi.
Chu Tiểu Bạch gọi lại, vừa mới bấm nhận đã nghe đầu bên vang lên tiếng ầm ầm, Chu Tiểu Bạch hét lớn: "Này!!!" - Sau đó bị một loạt tiếng động ồn ào át mất.
Tần Hiểu biết họ đang ở nơi rất ồn ào, nên đưa điện thoại ra xa một chút, nói: "Cậu đến chỗ nào đó yên tĩnh chút, mình không nghe thấy."
"Cái gì ----" - Chu Tiểu Bạch kéo dài giọng nói, dùng sức ba bò chín trâu hét lên.
Tần Hiểu tụ khí đan điền, rống lên ba lần mới nghe thấy tiếng ồn đã xa rất nhiều, giọng nói của Chu Tiểu Bạch rõ ràng hơn.
"Được rồi, nghe rõ chưa, mình vào nhà vệ sinh rồi. Cả tối nay cậu đi đâu!!! Tìm cậu rất lâu rồi đấy!!" - Tần Hiểu nghe thấy Chu Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu, biết cậu ấy đang hút thuốc.
"Mình theo ba mẹ ra ngoài, không thoát được."
"Vậy thì cậu nói một tiếng chứ, điện thoại cũng không nghe. Bọn này còn sợ cậu thất tình đi tự tử đấy!"
Tần Hiểu nghe thấy hai chữ thất tình có chút giật mình, thời gian chia tay vừa mới đây, nên vẫn chưa thể đối mặt trực tiếp với sự thật này. Nàng mất mặt nói: "Mình không có yếu đuối như vậy."
"Được rồi, mau đến PEPPER đi! Mình với Tiểu A, Tiểu An đều chờ cậu đấy!"
PEPPER là quán bar họ thường tới, nơi đó trước 8 giờ rượu sẽ mua 1 tặng 1, sau 8 giờ thì có game lấy rượu miễn phí, nên được các bạn trẻ vừa thích làm lại vừa thích chơi rất ưa chuộng.
Khi Tần Hiểu đến PEPPER, Chu Tiểu Bạch, An An, Tiểu A và những người khác đã giật mình khi nhìn thấy mặt nàng. Chu Tiểu Bạch ôm nàng nói: "Sao vậy em gái, có chơi trò tự tàn thì cũng đừng rạch lên mặt chứ! Đã không đẹp, lại thêm cái sẹo thì càng khó coi."
Lời này làm Tần Hiểu nhớ tới cái người không nói tiếng người Hiên Cảnh kia. Mặc dù biết Chu Tiểu Bạch xưa nay đùa giỡn không giữ mồm giữ miệng, cũng không có ý xấu, nhưng lúc này nghe thấy người khác người nhạo bề ngoài của mình, Tần Hiểu cảm thấy trong lòng khó nhịn. Ngột ngạt và oan ức bấy lâu làm lòng nàng đau xót, nước mắt tuôn rơi.
Lần này thì cả đám trợn tròn mắt, bình thường cũng hay bắt nạt đứa ngốc này, nhưng sao hôm nay vừa mới nói một câu đã khóc rồi?
An An ngồi cạnh Tần Hiểu, đẩy Chu Tiểu Bạch ra, hét vào mặt Chu Tiểu Bạch: "Cút qua bên kia."
Chu Tiểu Bạch sợ nhất là An An, vội vàng chạy qua phía đối diện ngồi cùng với Tiểu A.
Bốn người là bạn thời đại học, Tiểu An với Tiểu A cùng Tần Hiểu và Thần Tư quen biết thời gian chênh lệch không nhiều, khi ấy tình cảm hai người vẫn còn tốt, nên họ chủ quan cho rằng Tần Hiểu và Thần Tư sẽ ở bên nhau lâu dài. Còn thúc giục Chu Tiểu Bạch đừng có suốt ngày đổi bạn gái, mau mau ổn định, sau đó 6 người họ có thể ra nước ngoài kết hôn tập thể. Bây giờ đã lớn và thực tế hơn, suy nghĩ cùng nhau ra nước ngoài để kết hôn thật đơn thuần và đẹp đẽ, mặc dù có chút xa vời nhưng đó cũng là động lực và khát khao trong cuộc sống tẻ nhạt này.
Nhưng hiện tại, Chu Tiểu Bạch vẫn liên tục thay đổi bạn gái, mà Thần Tư với Tần Hiểu hai ngày trước đã chia tay. Ngay cả Tiểu An luôn lạc quan cũng lo lắng, không biết tình cảm giữa những cô gái có bao nhiêu đảm bảo.
Nước mắt Tần Hiểu rơi ào ào, vai liên tục co rúc, lẩm bẩm: "Là mình xấu xí, không ai yêu mình, là mình đáng bị đá.....Mẹ nó, bộ mình muốn như vậy à! Bà đây cũng muốn lớn lên như hoa như ngọc mà! Bà đây cũng muốn có người sống chết theo đuổi mà..... Nhưng có lựa chọn sao? Ai không muốn trở thành người đẹp chứ!"
Chu Tiểu Bạch với Tiểu A cười phá lên, Tiểu An thì đưa khăn giấy cho Tần Hiểu trừng mắt nhìn hai người.
Tần Hiểu bình thường rất thành thật, nhưng khi lo lắng nàng sẽ nói mọi thứ. Vì thế Chu Tiểu Bạch với Tiểu A rất thích trêu nàng, chờ mong có điều thú vị xảy ra.
Tần Hiểu nghĩ đến người yêu thương nhiều năm lại rời đi một cách tàn nhẫn, càng khóc càng thương thâm. Tiểu An đau lòng, ôm Tần Hiểu. Tiểu A si mê nhìn bạn gái của mình, cảm thấy bình thường Tiểu An rất thích dùng vũ lực để uy hiếp giải quyết vấn đề, nhưng cái tình mẫu tử cậu ấy tỏa ra chưa bao giờ thay đổi. Dịu dàng như vậy mới làm Tiểu A say mê.
Chu Tiểu Bạch nhìn về phía cửa, nở nụ cười ranh mãnh nói với Tần Hiểu: "Đừng nói chị đây không quan tâm cậu, thấy cậu thất tình mình đã tìm người đến chơi với cậu!"
"Ai vậy!" - Tần Hiểu nửa tin nửa ngờ, dụi mắt.
"Ầy, đến rồi."
Bốn người ngẩng đầu nhìn lên, một bóng người cao lớn màu đen đứng cạnh họ. Tiểu A quay lại nhìn mặt người đó, vừa nhìn đã suýt la lên "má ơi!!"
Chu Tiểu Bạch kéo người đó ngồi đối diện với Tần Hiểu, cười hì hì nói: "Làm quen một chút, đây là Kỷ Nam..."
Tiểu A vội vàng ngắt lời: "Cô tên gì?"
Chu Tiểu Bạch đẩy đầu Tiểu A một cái, kêu lên: "Này! Cậu cút sang một bên!!"
Tiểu A trốn vào lòng Tiểu An, cười đến biến dạng. Chu Tiểu Bạch một bên trừng mắt với Tiểu A, một bên giúp Kỷ Nam và Tần Hiểu giới thiệu. Tần Hiểu đánh giá người trước mặt, thời trang trung tính, một bộ vest màu vàng be, kiểu tóc undercut, mang mắt kính, so với phụ nữ thì có chút vạm vỡ hơn, khiến nàng không thể xác định rõ giới tính. Mặc dù Tiểu A luôn cười Kỷ Nam, nhưng trên mặt cô vẫn nở một nụ cười nho nhã.
Nói thật, Tần Hiểu cảm thấy Chu Tiểu Bạch giới thiệu cho nàng một người dung mạo rất truyền kỳ, ngũ quan của cô ấy xét riêng thì rất bình thường, nhưng khi kết hợp lại thì có chút giật mình.....
Tần Hiểu đang xuất thần, gương mặt gây ngạc nhiên trước mặt kia, đột nhiên nói với nàng một câu rất dịu dàng: "Cô khóc sao?"
Câu nói này làm Tần Hiểu run lên, không biết tại sao lại nhớ tới cảnh trong nhà vệ sinh hậu trường ở rạp hát, nàng đã nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ xinh đẹp của Hiên Cảnh. Nàng cũng đã hỏi như thế......
Tần Hiểu đứng dậy, đi về phía cửa quán bar, mọi người sợ hết hồn. Tiểu An tiến lên kéo Tần Hiểu, Tần Hiểu thấp giọng nói: "Để mình ở một mình....." - Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tiểu An, không khỏi sửng sờ, đây cũng là một cô gái đẹp.... Trong lòng càng chua xót, Tần Hiểu thoát khỏi tay của Tiểu An, trực tiếp rời đi. Mơ hồ còn nghe được tiếng Tiểu An trách móc Chu Tiểu Bạch phía sau:
"Đều tại cậu! Nói lung tung, còn giới thiệu một....người cho Tần Hiểu, giờ thì vui rồi!"
"Đừng có đánh mình An đại nữ vương.... Mình cũng đâu ngờ sẽ như vậy! Xem ra thất tình rất là thảm....."
"Cậu còn nói!!"
"Ui da!! Đừng đánh....Tiểu A, cậu không quản cô vợ điên này của cậu à...."
Tiếng cãi vã của họ xa dần, Tần Hiểu bước chậm lại. Nàng không ngồi xe bus về nhà, cũng không gọi điện để cha lái xe đến đón, chỉ là đi lung tung trên đường không có mục đích.
Đêm đã khuya, người đi bộ trên đường đều lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Nàng đi dọc theo vỉa hè tiến về trước.
Đi ngang qua một cửa hàng piano, ánh đèn sáng cùng giai điệu quen thuộc hấp dẫn nàng nhìn vào bên trong.
Giữa một dãy đàn piano màu đen chất lượng cao, Tần Hiểu thoáng thấy một Hiên Cảnh trong bộ đồ trắng.
Lúc này, Hiên Cảnh không còn là người vô lễ ngang ngạnh ban ngày, cứ như là hai người khác nhau, ngồi trước đàn piano, mái tóc xoăn dài, một ít tóc được kẹp lại phía sau, thần thái nghiêm túc say sưa, ngón tay mảnh khảnh đang nhảy trên phím đàn, đôi vai nhỏ nhấp nhô, phần tóc trên bả vai cũng đung đưa theo từng nốt nhạc. Dưới đôi lông mày đen mảnh nhướng lên của Hiên Cảnh, đôi mắt to giờ này rất chăm chú, đôi môi hồng hơi cong lên, lộ ra hàm răng làm tôn thêm màu đỏ của môi. Khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen dài, đôi môi đỏ, còn có bộ đồ trắng và piano màu đen, toàn bộ cửa hàng piano như được tô màu, các màu sắc đang cùng nhảy múa theo điệu nhạc của Hiên Cảnh.
Tần Hiểu vừa nghe đàn vừa ngắm nhìn người con gái xinh đẹp ấy, trong lòng không khỏi khuấy động.
Đang say mê, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt không hề phù hợp với bức tranh đẹp đẽ này. Thầm giật mình, nhìn kỹ, thì ra là khuôn mặt của nàng phản chiếu trên mặt kính.
Tần Hiểu tự cười mình, ai cũng sẽ yêu thích cái đẹp! Ngay cả bản thân nàng cũng không thể phủ nhận, Kỷ Nam có tính cách chín chắn và dịu dàng, nhưng nàng xấu xí đến bản thân còn không muốn nhìn, thì làm gì có hi vọng quen biết nhau.
Con người là động vật thị giác, ai cũng đều tầm thường như thế.
Tần Hiểu nhìn ảnh phản chiếu của chính mình, với gương mặt của Hiên Cảnh, rõ ràng độ tương phản rất lớn làm nàng khổ sở trong lòng. Nghiêng đầu qua chỗ khác, thất vọng rời khỏi cửa hàng piano.
Trong đêm hiu quạnh, Tần Hiểu thực sự muốn bấm một dãy số quen thuộc mà nàng đã gọi hàng ngàn lần, theo thói quen nàng luôn nói mọi thứ trong lòng cho Thần Tư. Thế nhưng, nàng đã mất cô ấy.
Tần Hiểu rất muốn biết vào lúc này Thần Tư đang làm gì, cùng với ai, có mong nhớ nàng như nàng đang nhớ cô. Suy nghĩ nặng nề.
Hiên Cảnh trong cửa hàng piano ngừng động tác, tiếng đàn dừng lại. Nàng ngẩng đầu lên, hai tay buông trên phím đàn, một giọt lệ chậm rãi rơi xuống, rơi lên chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của tay trái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT