Hạ Khanh đứng bên cửa sổ cho đến khi căn phòng tràn ngập ánh sáng. Nhìn bầu trời từng chút từng chút sáng lên ngoài cửa sổ, Hạ Khanh cảm thấy mắt hơi đau, chân tê dại.

Hạ Hành vẫn chưa đến công ty, khi hắn mở cửa, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hạ Khanh, hắn hoảng hồn. Hắn cảm thấy như trở lại hai năm trước, khi chưa có chuyện gì xảy ra, hắn đẩy cửa phòng Hạ Khanh như mọi ngày vẫn làm, sau đó Hạ Khanh sẽ nhìn hắn, cười gọi hắn là anh.

"Khanh Khanh."

Hai chữ Khanh Khanh buột miệng nói ra.

Hạ Khanh nghe thấy giọng nói của Hạ Hành thì quay đầu lại, thì thấy Hạ Hành vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, người đó rõ ràng đang nhìn cậu, nhưng ánh mắt đó dường như đang nhìn một người khác thông qua cậu. Háo hức với lạnh nhạt.

"Anh." Hạ Khanh khẽ gọi Hạ Hành.

Bị mắc kẹt trong ký ức, Hạ Hành tỉnh lại, mới nhận ra người trước mặt không phải là người trong lòng mình, sự mất mát trong mắt hắn gần như tràn ra, nhưng hắn vẫn mỉm cười đi về phía Hạ Khanh. Hắn đi đến bên cạnh Hạ Khanh, xoa đầu Hạ Khanh, hỏi: "Sao em dậy sớm vậy?"

Hạ Khanh không nói gì, tránh ánh mắt Hạ Hành, cậu không biết tại sao trong lòng mình không thích ánh mắt đó, giống như cậu luôn bị ánh mắt như vậy nhìn, vĩnh viễn sẽ không có người quan tâm đến, để ý cậu.

"En không ngủ." Hạ Khanh thành thật trả lời Hạ Hành.

Hạ Hành cau mày, nhưng hắn không phát hiện Hạ Khanh có gì không ổn, hắn chỉ tiếp tục dịu dàng dỗ dành: "Vậy Khanh Khanh, em có muốn ngủ một lát không?"

Hạ Khanh rũ mắt xuống, đôi mắt cậu rơi trên mặt đất. Công việc vệ sinh của dì rất tốt, mặt đất sáng đến nỗi cậu có thể nhìn thấy vẻ mặt đang buồn bực sắp khóc của cậu.

"Em không ngủ." Hạ Khanh cố nén khóc, cậu cũng không biết tại sao mình lại khóc, nhưng một khắc vừa rồi kia, cậu rất muốn khóc, cậu ủy khuất, rất khó chịu, lại không nghĩ ra được nguyên nhân.

Thanh âm Hạ Khanh rất thấp, mang theo tiếng khóc. Hạ Hành đột nhiên hoảng hốt, hắn vươn tay ôm Hạ Khanh vào lòng, Hạ Khanh tựa cằm lên vai hắn, nghiêng đầu dựa vào Hạ Hành. Hạ Hành nhẹ nhàng véo cổ Hạ Khanh,hỏi: "Tại sao em không vui? Là vì ​​những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua sao?"

Nghe Hạ Hành đề cập đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua, cậu lại nghĩ đến Văn Bùi Chi. Khuôn mặt đó rất quen, nhưng cậu không thể nhớ mình đã gặp nó ở đâu trước đây. Sau khi gặp Văn Bùi Chi, khuôn mặt của người đàn ông từng mơ hồ xuất hiện trong giấc mơ đột nhiên trở nên rõ ràng, diện mạo của người đàn ông đó rõ ràng là Văn Bùi Chi.

"Anh, em thật sự không biết nam nhân tên Văn Bùi Chi kia sao?"

Hạ Hành im lặng một lúc, như thể hắn đang suy nghĩ, sau một lúc, hắn chậm rãi nói: "Thật ra cũng quen biết."

"Cái gì?" Hạ Khanh hơi ngạc nhiên, không hiểu Hạ Hành nói gì.

Hạ Hành áp vào mặt Hạ Khanh, nói: "Không có hắn ta, Khanh Khanh sẽ không bị bệnh, sẽ không quên anh trai, vì vậy Khanh Khanh hứa với anh trai sẽ không gần gũi với người đó nữa, được không? Anh không muốn mất em một lần, anh không thể mất em lần nữa." Giọng nói trầm ấm tràn đầy căng thẳng, lo lắng.

Nhưng vào lúc này, Hạ Khanh không thể không quan tâm đến việc an ủi Hạ Hành, tất cả những gì cậu có thể nghĩ là bệnh của cậu có liên quan gì đến Văn Bùi Chi, cậu có liên quan gì đến Văn Bùi Chi? Cậu không tiếp tục hỏi Hạ Hành, trực giác của cậu nói với cậu rằng cho dù cậu có hỏi, Hạ Hành cũng sẽ không nói gì, nếu không thì câu trả lời cũng sẽ không liên quan.

"Em hiểu rồi." Hạ Khanh nói lời đáp ứng Hạ Hành, nhưng trong ánh mặt cậu lại hiện lên một tia phức tạp.

Cậu muốn tìm Văn Bùi Chi.

Sau khi Hạ Hành đi rồi, Hạ Khanh lặng lẽ lẻn ra ngoài. Cậu không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy trong biệt thự còn có rất nhiều bảo vệ, bọn họ tựa hồ đều tới theo dõi cậu, khiến cậu có cảm giác mình không phải chủ nhân mà là tù nhân.

Hạ Khanh thực sự không biết tìm Văn Bùi Chi ở đâu, nhưng đã đến cửa hàng hoa đó với một chút hy vọng. Chính là hi vọng nhỏ nhoi đó, cậu thật sự nhìn thấy Văn Bùi Chi ở cửa hàng hoa trước cửa, trên tay ôm một bó hoa. Đó là loài hoa mà cậu yêu thích. Hạ Khanh càng ngày càng cảm thấy rằng cậu và Văn Bùi Chi đã biết nhau từ trước, nếu không thì tại sao Văn Bùi Chi lại biết sở thích của cậu.

Giống như Hạ Khanh, Văn Bùi Chi cũng đến đây với một tia hy vọng, hắn từng ghét hoa nhất, nhưng không phải hắn ghét hoa, mà là Phương Ý không thích chúng. Bởi vì Phương Ý bị dị ứng với hoa nên hắn đã không trồng một bông hoa nào trong vườn của mình trong nhiều năm.

Mặc dù Chu Tự Thư đã từng rất muốn có được một bó hoa, nhưng hắn không đồng ý, rõ ràng Chu Tự Thư thích hoa nhất. Nhưng hắn tàn nhẫn đến mức thậm chí không trồng một bông hoa nào. Đôi khi Chu Tự Thư mua hoa từ bên ngoài, hắn sẽ ném chúng đi. Sau này, khi người yêu hoa không còn, hắn thường tự hỏi tại sao mình lại tàn nhẫn như vậy, bất quá cũng chỉ là một bông hoa mà thôi. Người bị dị ứng với hoa đã không còn.

Hắn đi đến trước mặt Hạ Khanh với những bông hoa trên tay, đưa cho cậu rồi cười nói: "Gửi cho em, đó là loại em thích nhất."

Hạ Khanh không trả lời. Cậu ngẩng đầu nhìn Văn Bùi Chi, mặt không chút thay đổi

Văn Bùi Chi cảm thấy không thoải mái nên đã lấy lại những bông hoa.

"Tiểu Thư..." Văn Bùi Chi đang muốn nói gì đó lại bị cắt ngang.

"Tôi tên là Hạ khanh. Tôi không phải Chu Tự Thư, tôi cũng không biết ai tên là Chu Tự Thư cả, nhưng tôi muốn biết anh có quan hệ gì với tôi hay giữa chúng ta đã xảy ra điều gì đó không vui sao?"

Văn Bùi Chi liếc nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, sau đó ra hiệu cho Hạ Khanh, nói: "Lên xe nói chuyện hay ngồi trong nhà hàng?"

Hạ Khanh quay đầu liếc xe một cái, cậu chưa ăn sáng đã chạy ra ngoài, cậu luôn đói bụng nhưng rất ít ăn, nghĩ đến cái bụng trống rỗng của mình, liền chọn một quán ăn.

Chỉ là Hạ Khanh không hiểu tại sao bây giờ cậu lại đứng trước một nhà hàng lẩu? Cậu nhìn về phía Văn Bùi Chi, liền nghe Văn Bùi Chi nói: "Em thích ăn cay nhất, em từng có nguyện vọng một ngày ăn ba bữa lẩu, chỉ là..."

Thanh âm Văn Bùi Chi lúc nói chuyện trở nên trầm xuống, những câu sau cũng không nói ra được, chỉ có thể âm thầm nói trong lòng, chỉ là sau đó hắn luôn ép cậu ăn đồ ngọt, cậu cũng không bao giờ ăn đồ cay nữa.

"Thích ăn cay sao?" Hạ Khanh tự hỏi mình, nhưng cậu không biết câu trả lời.

Trong phòng riêng chỉ có hai người, vị cay của nồi lẩu đặc biệt hấp dẫn, mùi thơm kích thích cảm giác thèm ăn đã lâu không có của Hạ Khanh. Trong lúc nhất thời, cậu quên mất mình đang làm gì ở đây,  nhìn thẳng vào nồi lẩu trước mặt.

Văn Bùi Chi nhìn Hạ Khanh như vậy có chút mơ về vài năm trước, khi Văn Bùi Chi vẫn còn là Văn Bùi Chi, Phương Ý cũng ở đó. Ba người thỉnh thoảng cùng nhau ăn lẩu, Phương Ý mặc dù không thích ăn cay nhưng vẫn sẵn lòng đi cùng Chu Tự Thư, nhưng lần nào cũng ăn cay đến mức dạ dày cảm thấy khó chịu.

Nhưng hắn không muốn, hắn cảm thấy có lỗi với Phương Ý, vì vậy lúc đó hắn đã mắng Chu Tự Thư trong lòng không biết bao nhiêu lần, vì vậy sau này hắn không cho Chu Tự Thư chạm vào bất cứ thứ gì có vị cay mà bắt cậu ăn đồ ngọt, bởi vì Phương Ý thích nó.

Sau này nghĩ lại, hắn luôn cảm thấy mình quá ngu, cho nên hôm nay mới mang Hạ Khanh tới đây, nghĩ có thể bù đắp một chút.

Tuy nhiên, sau khi cắn một miếng, Hạ Khanh cảm thấy hơi buồn nôn, cậu cố gắng nhịn để không nhổ ra trước mặt Văn Bùi Chi, nhưng cậu cũng không động đũa nữa. Hạ Khanh cảm thấy rất khó chịu, vị giác và dạ dày của cậu dường như bị thứ gì đó làm tổn thương, cậu không thích món này, món kia cũng không thích.

"Làm sao vậy?" Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Khanh, Văn Bùi Chi lo lắng hỏi.

"Tựa hồ tôi không thích ăn cay." vẻ mặt Hạ Khanh rối rắm.

Những lời của Hạ Khanh giống như một con dao đâm vào trái tim Văn Bùi Chi, nó rỉ máu, nó đau đến mức hắn không thể thở được. Làm sao hắn có thể không nhìn thấy ánh mắt Hạ Khanh vừa rồi nhìn nồi lẩu, ánh mắt đó rõ ràng là Chu Từ Thư như trước, nhưng bây giờ cậu nói rằng cậu không thích.

Văn Bùi Chi không thể nói một lời, thậm chí không thể cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play