"Hai cậu mau buông tay nhau ra đi!" Tiểu Hà vội nói.

Tiểu Mỹ và Tiểu Nghiên lúc này sắp khóc đến nơi rồi: "Bọn mình không buông ra nổi!"

Giang San căng thẳng nhìn hai người, lúc này Tiểu Mỹ và Tiểu Nghiên đã gần khóc lên nhưng bút trong tay họ lại càng vẽ càng điên cuồng, khiến cả mặt bàn đều đầy dấu gạch. Cây bút bắt đầu dẫn hai người đi vẽ khắp nơi, rồi còn vẽ cả trên tường.

"Chuyện gì xảy ra thế này?!" Tiểu Hà vừa nói vừa lao đến, cô ta nhanh chóng với tay đè cây bút trong tay Tiểu Nghiên và Tiểu Mỹ lại.

Ngay khi bàn tay Tiểu Hà vồ tới ngòi bút, cuối cùng cây bút điên kia cũng dừng lại.

"A!" Tiểu Hà không thể ngờ được những chuyện này, cô ta ngây ngốc nhìn cây bút lăn sang một bên và cả Tiểu Mỹ, Tiểu Nghiên ngã ngồi bên cạnh sợ đến mất mật.

"Hộc, hộc, hộc..." Tuy xưa nay Tiểu Hà luôn tỏ ra to gan lớn mật, nhưng thật ra bây giờ trong lòng cô ta đang "Bình bịch, bình bịch, bình bịch..." nảy mãi không ngừng.

Lúc này, Giang San cuối cùng cũng thở phào một hơi. Vừa nãy cây bút kia lại có thể trở nên điên cuồng như vậy, trường hợp này chắc chỉ có trên phim mà thôi.

"Lách tách, lách tách, lách tách..." Lúc này, âm thanh như tiếng nhỏ giọt nước rất khẽ cũng truyền vào tai Giang San. Lòng cô ấy khẽ run lên, vội ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Sau đó cô ấy giật mình trông thấy ngón tay Tiểu Hà đang không ngừng nhỏ máu, bấy giờ dưới chân cô nàng cũng nhanh chóng hóa thành một vùng đồ án máu đỏ ngòm.

"Tiểu Hà!" Giang San vội hét lên một tiếng nhưng Tiểu Hà không nhúc nhích chút nào, như thể hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Giang San.

Mà tiếng "lách tách, lách tách, lách tách..." cứ truyền vào tai Giang San liên miên không dứt. Hơn nữa, theo thời gian, không, nói cho đúng là chỉ qua mấy giây thôi, âm thanh đã biến thành song tấu.

Tim đã vọt đến tận cổ họng, hai tay Giang San ôm chặt trái tim mình. Ngay lúc này, cô ấy bắt đầu cảm thấy mình không thể thở nổi, cảm giác sợ hãi đến hít thở không thông từ trái tim dần khuếch rộng ra.

Nhưng chỉ giây lát sau, âm thanh "lách tách, lách tách, lách tách..." lại trở thành tam tấu.

"Hộc, hộc, hộc..." Giang San khép hờ đôi mắt, trong lòng không ngừng động viên bản thân: Không có gì, không có gì đâu, thế giới này vốn không có ma quỷ, không cần phải sợ, không cần phải sợ, giờ mình sang xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Khi Giang San mở mắt lần nữa, đáy mắt cô ấy không có vẻ bình tĩnh như bản thân mong muốn, mà càng trở nên hoảng loạn hơn. Nhưng cô ấy vẫn kiên trì bước từng bước một về phía Tiểu Hà. Lại gần, lại gần hơn nữa, cô ấy đi đến gần vũng máu dưới thân Tiểu Hà.

Thấy rõ rồi, tay Tiểu Mỹ và Tiểu Nghiên cũng nhỏ giọt máu không ngừng, sau đó máu tươi của cả hai, cả ba nhỏ xuống, tạo thành tiếng tam tấu quái dị.

Mà máu của ba người lúc này đang chảy xuôi uốn lượn thành dòng suối nhỏ, không ngừng tụ về một chỗ.

Giang San cảm giác đầu óc mình bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng, đôi mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào chỗ máu tươi trên mặt đất, dần men theo tụ đến cùng một điểm, thế mà chúng lại tạo thành đồ án máu chỉnh tề.

"Ầm!" một tiếng, cửa sổ lại bị gió thổi bật mở, sau đó đèn điện trong phòng học cũng tắt ngóm.

Giang Sang đứng ngây ngốc ở đó. Cô ấy cố gắng trợn tròn mắt, muốn nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ trước mặt mình. Nhưng dù mắt cô ấy có trừng lớn đến mức nào cũng chỉ tốn công vô ích.

Ấy vậy mà, chẳng mấy chốc, điện tròng phòng học lại bừng sáng lần nữa. Lúc này Giang San cũng phát hiện trên đồ án máu chỉnh tề hiện lên mấy chữ rành mạch thành dòng, chữ viết mạnh mẽ có lực, cực kỳ đẹp.

Trên cao nhất lại là hai chữ: Hôn thú.

Mà ở phía dưới cùng, chỗ mục ký tên, chỗ khung ký tên thứ nhất lại là một tấm hình. Giang San cực kỳ quen thuộc với người trong tấm ảnh ấy, chính là xác người đàn ông mà cô ấy thích nhất.

Trong đáy lòng lúc này dường như có một âm thanh đang vang lên: Cầm bút viết tên của cô xuống đấy, cầm bút viết tên của cô xuống...

Lúc này đầu óc Giang San gần như hoàn toàn trống rỗng, cô ấy cũng chẳng biết bản thân đang làm gì, mà thân thể của cô ta cũng chỉ máy móc làm theo những gì âm thanh trong lòng vang lên mách bảo.

Sau đó, Giang San cứ thế ngây ngốc nhặt bút lên, vươn tay về phía cột ký tên, chậm rãi viết xuống một chữ "Giang". Nhưng ngay khi khi cô ta mới viết được bộ "Vương" trong chữ "San", cửa phòng học lại bị phá tung: "Không được viết!"

Cùng lúc đó, một mũi tên lông vũ màu trắng bạc bay thẳng từ cửa sổ vào, vừa hay đánh bật cây bút trong tay Giang San ra.

"Hộc, hộc, hộc!" Tiêu Triết thở phì phò từng cơn. Ai dà, nói xem, cô đang trong ký túc ngủ yên lành, mơ thấy mình gặm cái đùi gà siêu to khổng lồ đấy. Thế mà đùng đùng bị cái tên khốn Trần La Y kia gọi tỉnh, bảo cô là có quỷ đang câu hồn người, phải đến cứu người.

Được rồi, được rồi, cả áo ngủ cô còn chưa kịp thay, cứ thế lao thẳng đến, dép lê vội quá cũng lạc mất một chiếc. Nhưng cũng may, cũng may, chạy đến vừa kịp lúc, chỉ là...

Tiêu Triết híp mắt nhìn chăm chăm chiếc mũi tên lông vũ bạc cắm trên cột ký tên. Ôi chao, thế kỷ hai mươi mốt rồi mà còn có người chơi loại hàng năng lực kém thế này à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play