Trương Bách không chỉ rất quen thuộc khu phố đồ cổ mà gần như tất cả chủ cửa hàng ở đây anh ta đều quen. Mỗi khi bước vào một cửa hàng nào, chủ cửa hàng đều mỉm cười gọi anh ta một tiếng anh Trương.
Hai người Tiêu Triết và Mai Trường Ca không cảm thấy hứng thú gì với mấy người buôn đổ cổ. Mỗi lần Tiêu Triết nói ra yêu cầu nhất định phải là tiền cổ, còn cả ngọc cổ. Tiền cổ thì chỉ cần là Khai nguyên thông bảo hoặc Càn Long thông bảo thì cô đều sẽ rất thoải mái mà quẹt thẻ mua. Chỉ cần ngọc cổ hợp mắt cô là cô cũng sẽ thu lấy. Vì vậy đi từ cửa hàng đầu phố tới cửa hàng đồ cổ thứ hai đếm ngược từ dưới lên, Tiêu Triết đã quẹt mấy trăm nghìn. Trương Bách cũng thấy rât rõ ràng là từ đầu tới cuối ngay cả giữa hai hàng mày Tiêu Triết cũng không nhúc nhích. Anh ta không kiềm được mà có vài phần hứng thú với gia thế của đôi nam nữ thiếu niên này. Nhưng anh ta cũng là một người thông minh. Tuy trong lòng anh ta rất tò mò nhưng không lanh chanh láu táu mà mở miệng hỏi Tiêu Triết và Mai Trường Ca.
Nhưng vì để cảm ơn ơn cứu mạng của Tiêu Triết với bạn gái mình, anh ta quyết định khi tới cửa hàng đồ cổ cuối cùng thì sẽ mua miếng ngọc cổ là báu vật trấn điếm. Đây là một bộ ngọc cổ điêu khắc mười tám vị La Hán, còn có một bộ ngọc cổ khắc hình mười hai con giáp.
Tin rằng hai bộ ngọc cổ điêu khắc này sẽ khiến thần y nhỏ Tiêu Triết hài lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT