Bởi vì Giang Nguyệt Bạch không nói ra, cho nên dù là Tiêu Triết hay Mai Trường Ca, hoặc là Giang Nguyệt Hàn cũng đều không biết Giang Nguyệt Bạch có nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ, do đó mấy người họ vẫn cứ đi thẳng về phía trước.

Giang Nguyệt Bạch càng chíu chặt chân mày, bởi vì giờ phút này Giang Nguyệt Bạch có cảm giác tiếng khóc của đứa bé kia giống như dòi bám trên xương vậy, cho dù anh ta bước nhanh hay bước chậm thì vẫn không thể bỏ lại tiếng khóc thút thít của đứa bé kia.

“Hu, hu, hu… chú ơi cứu cháu với, chú ơi chân của cháu bị đâm rồi, hu, hu, hu… chú ơi cháu đau quá, hu, hu, hu, chú ơi xin chú mau cứu cháu đi mà…”

Nghe thấy đứa bé kia hiện tại đã khóc không thành tiếng, nghe vào khiến người ta cảm thấy đau lòng, trái tim Giang Nguyệt Bạch hơi dao động. Anh ta quay đầu nhìn về hướng tiếng khóc trẻ con truyền đến, nhưng đập vào mắt vẫn là rừng cây một màu đen kịt, nơi đó căn bản không có người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play