Tiêu Trần vừa liếc qua, Đồ Tể đã tự giác ôm đầu ngồi xổm xuống.
Lần này Tiêu Trần không đánh người, ngược lại rất hứng thú hỏi: "Vì sao không thể ở lại?"
Tiêu Trần hỏi như vậy là bởi vì phát hiện theo sắc trời dần chuyển ám, cả sông Tịch Tịnh tựa hồ bắt đầu có chút không bình thường.
Vốn dòng sông hơi chảy xiết theo sắc trời trở tối hoàn toàn ngừng lại, hơn nữa toàn bộ oán khí trong không gian lúc trước đều tiêu tán không thấy, chỉ dư lại từng trận âm khí.
Đồ Tể vẻ mặt cầu xin: "Đại nhân, ta thật sự không biết, việc này đều là do trước kia nghe động chủ nói."
"Động chủ từng nói qua, sông Tịch Tịnh vào đêm khủng bố hơn ban ngày vô số lần, nếu không nhanh chóng đi tới khu an toàn trước khi trời tối, dù có quỷ thuyền da người cũng không ăn thua gì."
Tiêu Trần nắm sẵn lỗ tai Đồ Tể: "Nói nhảm đấy à?"
Đồ Tể quýnh lên, biết mình chắc chắn lại bị đánh đến nơi rồi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trợn trắng mắt đương trường ngất xỉu.
Tiêu Trần sao sẽ để ý đến sông Tịch Tịnh vào đêm, nhấc Đồ Tể đã ngất xỉu lên tát lấy tát để.
"Tỉnh tỉnh, mập mạp. Tỉnh tỉnh, mập mạp."
Tiêu Trần tát nửa ngày cũng không thấy Đồ Tể tỉnh, nhức đầu nói: "Mập mạp, đứng lên ăn bánh bao này."
Đồ Tể từ từ mở to mắt, đập vào mắt là vẻ mặt châm biếm của Tiêu Trần, Đồ Tể hai mắt trợn trắng, lại muốn biểu diễn ngất xỉu tại trận.
"Còn dám ngất nữa thì tôi ném ông vào sông bây giờ."
Đồ Tể run bắn lên, nháy mắt tỉnh táo lại: "Đại nhân anh minh thần võ, thiên hạ vô địch, sao có thể sợ sông Tịch Tịnh vào đêm, đúng không Nương Tử."
Đồ Tể quay đầu nhìn về phía Huyết Nương Tử, Huyết Nương Tử bĩu môi quay đầu sang chỗ khác: "Bệnh thần kinh, không đâu cứ phải tự kiếm phiền phức làm gì. Đã biết không thể thay đổi ý tưởng của người ta còn cứ nhất định muốn dùng thân thể nghiệm."
"Còn bao xa mới đến Thiên Tà Động khốn kiếp kia?"
Đồ Tể nghĩ nghĩ: "Nếu không đi khu an toàn thì ngang qua tử địa Điếu Hoàng Tuyền cũng rất gần, với tốc độ bây giờ của chúng ta thì đại khái cần ba tiếng nữa."
Đêm đến.
Sông Tịch Tịnh vào đêm vẫn là yên tĩnh như đã chết.
Trăng tròn màu máu đã treo lên cao trên bầu trời, khắp sông Tịch Tịnh được huyết nguyệt chiếu rọi tựa như phủ lên một tầng sương máu nhàn nhạt.
Không biết từ khi nào bắt đầu, sông Tịch Tịnh nổi gió, gió rất lớn nhưng không mang theo chút âm thanh nào.
Huyết Nương Tử điều động khí cơ toàn thân để ngăn cản làn gió quỷ dị này. Gió này khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đồ Tể trúng thi độc nên không dám điều động khí cơ trong cơ thể, chỉ có thể dựa vào một thân mỡ béo chống lại gió lớn.
Môi Đồ Tể tái nhợt không một tia huyết sắc, trên mặt hiện lên lượng lớn hắc khí khiến ông ta thoạt nhìn như người chết.
Tiêu Trần vung tay lên, tử khí bao hai người lại, ngăn cản làn gió âm lãnh cùng cực kia ở bên ngoài, hai người đồng thời thở phào một hơi.
Đồ Tể đặt mông ngồi xuống cây, há hốc miệng thở phì phò, mồ hôi lạnh từ trên người không ngừng chảy xuống.
Huyết Nương Tử có thể điều động khí cơ nên tình huống khá hơn Đồ Tể một chút. Cô ta lên tiếng hỏi: "Đại nhân, cơn gió này là gì?"
Tiêu Trần nhìn trái ngó phải, nhàn rỗi không có việc gì trả lời: "Hơi giống Thực Cốt Âm Phong, nhưng uy lực quá nhỏ, nhiều nhất chính là âm phong bản update."
‘Uy lực quá nhỏ? Ai có thể so được với biến thái nhà ngài chứ.’ Huyết Nương Tử nghe Tiêu Trần nói xong thì bực bội thầm nói trong bụng.
Huyết Nương Tử nhìn lên vầng trăng máu trên bầu trời, đáy lòng luôn lơ đãng lại nhiễm thêm tầng khí lạnh.
"Đại nhân, Huyết Nguyệt lên cao, chỉ e sẽ có thứ gì đó sinh ra."
Tiêu Trần đào lỗ mũi, không chút để ý nói: "Huyết Nguyệt lên cao, tất có yêu ma hiện thế thôi, không có gì quan trọng lắm."
Huyết Nương Tử co giật khóe miệng, vừa thoáng liếc qua bên phải dòng sông thì vẻ mặt kịch biến.
Không biết từ khi nào, bên kia sông xuất hiện vài bàn tay quỷ tái nhợt vươn khỏi mặt nước, tay quỷ không ngừng lắc lư trên mặt sông, trông như bách hợp bị gió to thổi lay động vậy.
Ánh trăng màu đỏ bao trùm lên bàn tay quỷ tái nhợt khiến đám tay quỷ này trông càng thêm khiếp người.
Khiến trái tim Huyết Nương Tử càng thêm băng giá là số lượng tay quỷ đang gia tăng cực nhanh, chỉ chớp mắt mặt hồ đã lan đầy tay quỷ. Từ xa nhìn lại, số lượng tay quỷ như vô tận không có điểm cuối, không biết kéo dài tới nơi nào.
Tiêu Trần điều khiển đại thụ dựa vào chân núi ngừng lại, nhìn con đường kéo dài từ tay quỷ lẩm bẩm: "Rất giống đường người chết của Minh Phủ. Nhưng nghe mấy con quỷ lúc trước nói thì vong hồn trên địa cầu không về Minh Phủ. Vậy con đường này rốt cuộc thông tới nơi nào?"
Đồ Tể cũng phát hiện mặt sông khác thường, thấy con đường tay quỷ kia thì hai mắt trợn trắng, dứt khoát ngất xỉu cho xong việc, mắt không thấy tim không hãi.
"Đại nhân, chúng ta dừng lại nơi này làm gì?" Huyết Nương Tử nhìn con đường tựa như thông hướng Âm Phủ kia, sợ hãi hỏi.
"Xem diễn chứ làm gì nữa?" Tiêu Trần nhìn chằm chằm tay quỷ trên mặt hồ trả lời.
"Xem ai diễn cơ?" Trái tim Huyết Nương Tử thật sự có hơi không thể thừa nhận không khí hiện tại, nhưng càng không thể tùy tâm tùy ý ngất xỉu như Đồ Tể được. Việc này khiến cô ta rất đau khổ.
Trong lúc hai người nói chuyện, tay quỷ đã phủ kín toàn bộ mặt sông, thậm chí ngay cả vách đá Tử Sơn bên cạnh cũng vươn ra vô số tay quỷ đếm không hết.
Huyết Nương Tử nhìn biển tay quỷ, tim bắt đầu không nghe sai khiến nảy lên mãnh liệt, tựa như mặt trống bị người hung hăng gõ vậy.
Huyết Nương Tử đau đớn che ngực.
Tiêu Trần cau mày, tử khí trên người phiêu ra bao vây cả đại thụ lại, tim Huyết Nương Tử rốt cuộc bình tĩnh lại, ngồi bệt xuống cây thở hổn hển.
Âm khí tụ tập tại nơi này đã nồng đến dọa người, phần nhỏ tử khí đã không đủ chống đỡ.
Kế đến, vách đá đối diện xuất hiện một bóng dáng trong suốt.
Huyết Nương Tử giương mắt nhìn lên, bóng dáng trong suốt kia mặc một bộ khôi giáp cổ đại rách nát, biểu cảm chết lặng mà cứng ngắc, tựa như một con rối gỗ bị dây điều khiển.
Bóng mờ từ núi đi ra liền đứng thẳng bất động, mặc cho quỷ thủ lắc lư đưa mình tiến xa về phía sông Tịch Tịnh.
Sau khi hư ảnh đầu tiên bước ra, tiếp theo là người thứ hai, thứ ba, hằng hà vô số.
Rất nhanh, trên sông Tịch Tịnh đứng đầy hư ảnh, chậm rãi tăng lên tới vô hạn.
Tay quỷ nâng hư ảnh đi tới, tựa như một đội quân chuẩn bị đi đánh giặc vậy.
"Đại nhân, đây là âm binh mượn đường trong truyền thuyết sao?" Huyết Nương Tử phát hiện đại thụ bị tử khí bao bọc hoàn toàn không có hư ảnh xuất hiện xung quanh thì thở phào nhẹ nhõm.
"Mượn đường? Mượn cái búa chứ mượn. Đường bản đế đi cũng dám mượn à? Gan lớn nhỉ." Tiêu Trần nghe Huyết Nương Tử nói vậy thì tức giận đáp.
Huyết Nương Tử suýt khóc thét. Nghe hàng này nói như vậy là muốn gây chuyện nha!
Huyết Nương Tử bây giờ rất muốn giang tay tát chết bản thân. Biết rõ hàng này là bệnh thần kinh mà thời điểm quan trọng cứ muốn kích thích người ta làm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT