"Chúng mày đừng làm bậy, đại nhân nhà tao sẽ về bây giờ đấy." Tiêu Trần vừa ra khỏi kết giới đã nghe quát tháo ầm ĩ.

‘Rầm, rầm! Phịch!’

Kèm theo tiếng kêu như giết heo của Đồ Tể là tiếng vật nặng bị đánh đập thô bạo.

"Ranh con đừng có mà kiêu ngạo, đại nhân nhà chúng tao chính là Miêu Vĩnh Cường, giang hồ xưng là phán quan mặt lớn vô tình đấy!"

‘Ruỳnh.’

Đồ Tể còn chưa dứt lời, tiếng va chạm lại vang dội.

"Nói! Các người tiến vào sông Tịch Tịnh làm gì?" Giọng nói của một thiếu nữ vang lên.

"Công Thâu Mộng, nói nhảm nhiều thế làm gì, đánh cho đến khi nói thì thôi chứ!" Một giọng nói hơi non nớt nhưng đầy tục tằng vang lên.

"Uất Trì Bá, có giỏi thì tự lên đi."

‘Rầm! Rầm! Rầm!’

Tiêu Trần ôm Lạc Huyền Tư vào trong ngực, nheo mắt nhìn về phía tiếng động.

Có một con thuyền nhỏ đỗ trước cái đại thụ phía trước, diện tích không lớn lắm, đủ để chứa vài người.

Bề ngoài thuyền dường như được trùm một lớp da không rõ là da gì, trên da vẽ đầy phù xiêu xiêu vẹo vẹo.

Đám phù này tản ra khí tức âm tà lạnh lẽo, làm cho chiếc thuyền nhỏ mơ hồ không rõ.

Trên thuyền có bốn người đang đứng, Tiêu Trần còn biết một người trong đó, chính là ‘cô gái nhỏ’ gặp ở trấn Thái Bình lúc trước."

Mà cách mặt đất hai, ba mét là một người trẻ tuổi cơ thể rắn chắc, toàn thân tản ra kim quang nhàn nhạt đang đánh đấm đại thụ của đoàn người Tiêu Trần.

"Miệng cứng đúng không, bố nhìn xem miệng mày cứng thế nào."

Uất Trì Bá vừa oanh kích đại thụ bị tử khí bao vây vừa nói.

Thật ra lúc này trong lòng Uất Trì Bá có khổ không nói nên lời. Khí đen bao lấy cái cây kia quái dị cực kỳ, dù đập thế nào cái cây vẫn lù lù bất động.

Nhưng vừa rồi trót khoác lác rồi, có đánh chết Uất Trì Bá cũng không muốn thừa nhận bản thân không làm được gì.

Dù sao thì đàn ông không thể nói không được mà.

Đồ Tể nhìn người trẻ tuổi kia đánh nửa ngày hắc khí cũng không chút dấu hiệu tan rã, ngược lại người kia bị mất sức vô cùng thì vui sướng lấy một cục bột màu đen bị áp bẹp trong túi ra.

"Nhóc này, muốn ăn miếng bánh bao không? Hoàn toàn làm từ thủ công nhân thịt băm rau cải chính tông, cam đoan ăn xong dậy thì tốt đẹp."

Đồ Tể chọc ghẹo vài câu, lại nhìn cục bột đen kia, sau đó chậm rãi nhét cục đen mà mình gọi là bánh bao vào miệng dưới ánh mắt hoảng sợ của đám người.

Đồ Tể chóp chép miệng vài cái, nuốt bánh bao xuống, vẻ mặt còn thèm thuồng.

"Bánh bao mình làm đúng là già trẻ không chê, chất lượng."

Đồ Tể còn chưa nói xong đã ăn một tát lên đầu.

"Bánh bao, này thì bánh bao này, ông cho nhà mi ăn bánh bao này. Cái kia mà gọi là bánh bao à? Lừa ma chắc!"
( truyện trên app T Y T )
Giọng Tiêu Trần vừa vang lên, bóng người cũng như quỷ mị xuất hiện trên cây đại thụ, điên cuồng tát tai Đồ Tể.

Đồ Tể vừa nghe giọng nói này là biết mình xong rồi, tự giác ngồi xổm trên cây, dùng tay bảo vệ đầu, không rên một tiếng, y như cục cưng nghe lời vậy.

"Bánh bao này, bánh bao này, cho ông ăn bánh bao này. Phán quan mặt lớn vô tình đúng không? Nào, nhìn cái bản mặt này đi, nhìn xem lớn cỡ nào. Có to bằng nắp cống không hả?"

Tiêu Trần vừa đánh vừa mắng, tuy Đồ Tể ôm đầu không rên một tiếng nhưng đã lệ rơi đầy mặt.

Lúc này, mấy người trên thuyền nhỏ đều mang tâm trạng khác nhau.

Công Thâu Mộng và một người đàn ông trung niên đều khiếp sợ ra mặt. Bọn họ hoàn toàn không phát hiện người trẻ tuổi đang tát người kia chui ra từ đâu.

Lãnh Tiểu Lộ ôm mèo con tò mò quan sát Tiêu Trần, mèo con trong lòng cô bé không ngừng vỗ vỗ chân, cứ như đang cổ vũ Tiêu Trần vậy.

Mà một người già nua có vẻ là người chèo thuyền thì nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Uất Trì Bá, mau xuống dưới." Người đàn ông trung niên kia gọi to, giọng nói vô cùng nghiêm trang.

Uất Trì Bá bĩu môi, có hơi không tình nguyện, nhưng cậu ta cũng không phải đồ ngu, người có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mắt mọi người như vậy không phải hạng người cậu ta đối phó được.

Tiêu Trần nhướng mày, nhìn thấy Uất Trì Bá muốn quay lại thuyền nhỏ thì nhếch môi cười vui vẻ.

"Chỉ có tao được phép bắt nạt người mình dẫn tới thôi. Mày tính cái thá gì cũng dám khoa tay múa chân."

Tiêu Trần vừa nói xong, chân dậm mạnh nhảy thẳng về phía trước mấy mét, sau đó nghiêng người giữa không trung, dùng chân chỉ Uất Trì Bá.

"Ông mày bay lên làm một cước, đạp chết đồ trí chướng nhà mày."

Tiêu Trần vừa bay người lên đã phóng về phía Uất Trì Bá.

Nhìn đôi chân to cỡ bốn mươi hai kia cách mình ngày càng gần, Uất Trì Bá ứa mồ hôi lạnh toàn thân. Bởi cậu ta phát hiện mình không thể nhúc nhích.

Sau đó Uất Trì Bá chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi chân kia đạp vào cái lưng già cỗi của mình.

Uất Trì Bá phun ra một búng máu tươi, sau đó bay ra ngoài như diều đứt dây vậy.

‘Đứt cái eo già rồi.’ Đây là ý tưởng cuối cùng Uất Trì Bá nghĩ tới khi bay ra.

‘Rầm!’

Uất Trì Bá rơi vào lòng sông, một bóng đen nhanh như điện lướt về phía Uất Trì Bá, đúng là người đàn ông trung niên trên thuyền nhỏ kia.

"Cẩn thận."

Công Thâu Mộng trên thuyền hoảng sợ nhìn giữa không trung, ra tiếng nhắc nhở.

Nhưng vẫn chậm một bước, một điểm nhỏ từ không trung rơi thẳng tắp xuống, sau đó người trung niên kia thấy một đôi chân to.

Người trung niên bị Tiêu Trần dẫm vào lòng sông, khí cơ toàn thân điên cuồng vận chuyển muốn nhảy thoát khỏi sông. Nhưng ông ta vừa nhô lên thì chân to của Tiêu Trần lập tức đón tiếp.

Lúc này, bên cạnh lại có một cái đầu xông ra, chính là Uất Trì Bá.

Tiêu Trần vui vẻ, cúi đầu hỏi đầu to của Uất Trì Bá: "Chơi đập chuột chũi à?"

Uất Trì Bá sửng sốt, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, ngay sau đó chân to của Tiêu Trần dẫm thẳng lên đầu cậu ta, hung hăng nhấn cậu ta xuống nước.

Uất Trì Bá vừa bị dẫm xuống, người đàn ông trung niên lại ngoi đầu lên.

Cứ như vậy một hồi, hai người uống no nước, bụng trướng to như phụ nữ có thai.

Cứ tiếp tục thế này thì chẳng bao lâu hai người sẽ bị căng chết.

"Từng có một kẻ thi lặn với bổn đế. Các ngươi biết không? Đến giờ con hàng kia còn chưa ngoi lên. Đây là lần duy nhất bản đế nhận thua đấy."

Tiêu Trần vừa dẫm vừa nói.

Hai người trong sông có khổ không chỗ tố. Vốn bị dẫm xuống nước thôi thì thuận thế lặn sâu dời khỏi tên khủng bố này là được rồi.

Ai biết vừa định lặn xuống đã bị một luồng lực lượng vô hình kéo lại mặt nước.

"Dừng tay, tiếp tục như vậy bọn họ sẽ chết mất." Công Thâu Mộng hô.

Tiêu Trần thấy Công Thâu Mộng thì cười ngoác miệng: "Hai cái vẫn không vui cho lắm."

Tiêu Trần vung bàn tay to, Công Thâu Mộng lập tức bị kéo bay về phía anh.

Công Thâu Mộng hoảng sợ giãy dụa, nhưng tu vi Tiên Thiên đỉnh phong lúc này lại không chút lực phản kháng.

Tiêu Trần đứng trên sông dẫm dẫm bên này, đạp đạp bên kia, chơi vui quên trời đất. Ba người trong sông ngoại trừ Công Thâu Mộng xuống nước cuối cùng thì hai người kia đã hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, trông như chết đến nơi rồi.

"Xin… xin hỏi ngài có thể thả bọn họ không?"

Một giọng nói yếu ớt vang lên, ngay sau đó là một tiếng mèo kêu mềm mại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play