Tiêu Trần thấy mọi chuyện xảy ra trong kết giới, đáy lòng không chút gợn sóng, thậm chí còn hơi muốn cười.

Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, sinh và tử là một vòng quan trọng nhất của một thế giới.

Đây cũng là lý do vì sao người tu đạo luôn bị đại đạo thiên địa vứt bỏ. Bởi bọn họ là một đám người nghịch thiên mà đi.

Tiêu Trần biết chuyện trước mắt chẳng qua là một mảnh nhỏ không đáng kể được phát sinh trong dòng chảy thời gian bất tận mà thôi. Có lẽ mỗi ngày đều sẽ xảy ra. Tiêu Trần không muốn quản, cũng không tiện quản.

Muốn xuyên qua dòng chảy thời gian thay đổi một ít chuyện đã xảy ra là phải lây dính nhân quả rất nặng.

Tu đạo là tu cái gì, tu cô độc, tiêu dao thiên địa mà thôi, không có nhiều đạo lý lớn như thế.

Đối với người tu đạo, đặc biệt là dạng người tu đạo có năng lực lớn mà nói, nhân quả như vậy thường là trí mạng nhất.

Bởi vì vượt qua dòng chảy thời gian thay đổi một việc, bạn vĩnh viễn không biết trước được chuyện này về sau sẽ liên lụy tới bao nhiêu người, bao nhiêu việc.

Tuy vượt qua dòng chảy thời gian thật sự nghiêm trọng, nhưng trước kia Tiêu Trần ở Hạo Nhiên đại thế giới cũng làm không ít.

Sau khi Tiêu Trần thành Đế, cả ngày trừ ngủ ra chính là đi điền lỗ hổng hư không, sau đó Tiêu Trần phát hiện một chuyện rất vui. Ấy là tiến vào dòng chảy thời gian nhìn trộm tiên tử tắm rửa.

Nhưng mà chỉ chuyện nhỏ như nhìn người khác tắm rửa cũng khiến Tiêu Trần dính vào nhân quả, kết quả là một lần kia Tiêu Trần đang di chuyển trên hư không thì gặp gỡ hư không đại tan vỡ mà mấy chục vạn năm chưa chắc gặp một lần, cũng vì thế mà Tiêu Trần một lần nữa về tới địa cầu.

Tuy lần đó hư không đại tan vỡ có chút kỳ hoặc, hơn nữa trong đó loáng thoáng có bóng dáng người nào đó. Nhưng nói chung một phần là do Tiêu Trần lây dính nhân quả gặp báo ứng. Nhiều lắm là bị người ta nhân cơ hội lợi dụng một chút mà thôi.

Tiêu Trần ôm Lạc Huyền Tư chuẩn bị rời đi, đi vài bước lại ngừng lại.

Tiêu Trần nhìn Lạc Huyền Tư ngơ ngác thì hỏi: "Cô nhóc, địa cầu này bé con con thế thôi, đánh rắm là chạy xong một vòng. Thiên đạo ở đây cũng là thằng em trai, dù có động điểm tay chân cũng không ai làm khó được anh đây đâu. Hơn nữa, anh đây cũng muốn tiến vào dòng chảy thời gian xem vì sao sắp tới địa cầu sẽ xuất hiện đại thời đại nữa."

"Không nói gì à? Không nói gì anh coi như cô nhóc đồng ý đấy nhé!" Tiêu Trần ôm Lạc Huyền Tư, cằn nhằn nói liên mồm như bệnh nhân tâm thần.

Tiêu Trần có vẻ rất vừa lòng thái độ của Lạc Huyền Tư, gật gù nói: "Anh biết cô nhóc là một cô búp bê tốt bụng mà."

Tiêu Trần nhìn Mã Tiểu Hạm chết thấu trong kết giới, ánh mắt ngắm ngực đối phương: "Còn nhỏ đã có nguyên cái sân bay rồi, đúng là con nhà giàu có khác!"

Tiêu Trần cảm thán xong mới buông Lạc Huyền Tư trong lòng xuống.

Tiêu Trần vuốt cằm, nghĩ làm thế nào mới có thể xuyên qua kết giới này, đi tới thế giới thực lúc trước.

Lúc này cũng vì sự tồn tại của kết giới nên thiên địa mới không cảm ứng tới sự tồn tại của mình. Như vậy thì mọi chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.

Tiêu Trần ngồi chồm hổm dưới đất, cười khà khà ngây ngô như tâm thần.

Tiêu Trần đứng lên, toàn thân chợt dấy lên ngọn lửa màu đen, tiếp theo lộ ra chân thân.

Tiêu Trần hủy toàn bộ xương cốt trên người xuống dưới.

Nhìn xương chất thành đống dưới đất, Tiêu Trần không nhịn được cảm thán: "Con mẹ nó quá tiện!"

Tiêu Trần chỉ dư một cái đầu lâu lơ lửng giữa không trung, cất tiếng cười đầy quái dị.

Tử khí bắt đầu cuồn cuộn khắp người Tiêu Trần, tiếp theo, một cơ thể do tử khí đắp nặn dần thành hình.

Tiêu Trần bắt đầu đùa nghịch xương cốt trên mặt đất, không lâu sau, một trận đồ xuất hiện.

Trận đồ cũng không phức tạp, nhưng lại tản mát ra cảm giác tang thương của thời gian trôi qua.

Tiêu Trần cũng không định mang Lạc Huyền Tư theo cùng, nếu để cô nhóc lây dính nhân quả gì đó thì đúng là mất nhiều hơn được.

Tiêu Trần phân ra một ít tử khí để ý Lạc Huyền Tư, sau đó nhấc chân bước vào trận đồ, tử khí dưới chân nháy mắt phủ kín phạm vi trận đồ, ánh đen lập lòe, Tiêu Trần nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Một dòng sông nhỏ yên ả xuất hiện trước mắt Tiêu Trần, từng mảnh vỡ quá khứ chìm nổi phập phù giữa sông.

"Đúng là em trai nha. Sông nhỏ thế này đứng tè vào là có thể lũ lụt luôn." Nhìn thấy con sông nhỏ này, Tiêu Trần không nhịn được trêu chọc.

Tiêu Trần đi ngược dòng chảy của sông thời gian, cảnh sắc trước mắt biến hóa cực nhanh, xuân hạ thu đông, sinh lão bệnh tử.

Nhưng Tiêu Trần đi không bao lâu, cả con sông bất chợt biến mất.

Trước mắt đã không còn sông thời gian, chỉ dư lại bóng tối vô hạn.

"Dòng chảy thời gian bị cắt đứt, dù là thiên đạo nơi này cũng không thể làm được." Tiêu Trần đứng trước bóng tối trầm tư suy nghĩ.

"Chẳng lẽ là tiểu động thiên của vị đại năng nào dưới địa cầu? Không thể nào. Tiểu động thiên không thể sinh ra thiên đạo, bởi vì đại đạo của tiểu động thiên không được toàn vẹn."

Tiêu Trần đứng trước bóng đen vô tận thật lâu cũng không nghĩ ra đáp án. Tiêu Trần chưa từng gặp phải tình huống như vậy.

"Thôi bỏ qua, cái chỗ bé như cục cức thế này còn có người chơi ra đóa hoa được hay thế nào."

Tiêu Trần từng bước tiến vào dòng chảy thời gian.

Thi Vương không ngừng dập đầu với không trung, trong miệng phát ra tiếng nức nở. Lúc này dường như hắn còn chưa khôi phục công năng nói chuyện.

Không khí chợt xuất hiện vặn vẹo quái dị, tiếp đó Thi Vương tiên sinh thấy chuyện cả đời không thể quên được.

Một kẻ đầu lâu xương khô, toàn thân khí đen lượn lờ chợt xuất hiện trước mặt hắn.

"Thiếu niên lang, vì sao ngươi lại bi thương đến vậy." Đây là câu đầu tiên cái đầu lâu khô kia nói ra, Thi Vương vĩnh viễn cũng quên không được, bởi vì đây là vận mệnh ban tặng.

Tiêu Trần lơ lửng giữa trời như kẻ lừa đảo, hỏi ra câu đầu tiên.

Thi Vương nhìn cái đầu lâu còn quái vật hơn cả mình trên đỉnh đầu, không biết làm sao cho phải.

‘Mẹ nó, đần hay sao? Thành Thi Vương cũng là đồ ngu.’ Tiêu Trần không nhịn được chửi thầm trong lòng.

"Thiếu niên lang, là ngươi vừa kêu gọi bản đế sao?" Tiêu Trần không thể không hướng dẫn Thi Vương ngu ngốc này một chút. ( truyện trên app T•Y•T )

Thi Vương nghe lời này như bất chợt thông suốt đầu óc, điên cuồng dập đầu với Tiêu Trần trên không trung.

Độ mạnh Thi Vương dập đầu làm Tiêu Trần rất vừa lòng. Dù sao trên đời này hiếm ai dập đầu mà đập nền đất ra thành cái hố to như này lắm. So với mập mạp dập mấy cái đã sưng phù như bánh bao kia thì khá hơn nhiều.

"Thiếu niên lang, thành ý của ngươi đã cảm động đến ta. Ta có thể thỏa mãn ngươi một nguyện vọng nha. À hú ù u." Lúc này Tiêu Trần rất giống ông chú kỳ quái lừa gạt bé gái đi xem cá vàng.

Thi Vương ngẩng đầu, cặp mắt đỏ tươi tràn đầy mong đợi. Kết quả vừa nhìn thấy hai mắt Tiêu Trần lại bắt đầu dập đầu rầm rầm.

Tiêu Trần khép hai hàm răng đầu lâu lại, tử khí hình thành tay tát cái ‘bép’ lên mặt Thi Vương.

"Ngươi ngu con mẹ nó à, bảo ngươi nói chuyện ngươi dập đầu làm cái gì? Ngươi khinh thường ta đúng không!" Tiêu Trần nói xong lại tát ‘bốp bốp’ hai cái lên đầu dưa của Thi Vương.

Hai tát này đánh cho Thi Vương cắm đầu xuống đất.

Thi Vương nhổ đầu mình dưới đất lên, nhanh như chớp chạy tới bên người Mã Tiểu Hạm đã tắt thở, ôm cô ta đến cạnh Tiêu Trần.

Tiêu Trần nhìn hai lỗ to trước ngực Mã Tiểu Hạm cũng không nhịn được mà cảm thán: ‘Thảm thì thảm thật, nhưng sửa một chút chắc cũng chắp vá được đi.’

"Đặt xuống đất." Tiêu Trần chỉ huy Thi Vương.

Tiêu Trần cởi áo khoác của Mã Tiểu Hạm ra, nhìn vòng ngực bình thản của đối phương không nhịn được bịt hốc mắt: "Đúng là người có tiền có khác, chất lượng của sân bay này, phẳng đến dọa người."

Tiêu Trần dùng tử khí vẽ lên người Mã Tiểu Hạm một đồ án quái dị. Sau khi đồ án hoàn thành, ba hồn bảy vía đã rời khỏi thân thể của Mã Tiểu Hạm đều bị cường ngạnh lôi ngược về.

Sau khi làm xong, Tiêu Trần lại nhìn nửa quả tim bị Thi Vương ăn dở, xoa cằm suy nghĩ.

Sau đó, Tiêu Trần lại tát lên đầu Thi Vương: "Thiếu niên lang, đi đem bữa khuya ngươi ăn dư tới đây."

Thi Vương nghe không hiểu lời Tiêu Trần, ánh mắt đầy mờ mịt.

Thi Vương mới sửng sốt một chút, đầu lại ăn một tát: "Ngươi chắc là đồ ngu thật đấy nhỉ. Vừa rồi mới ăn cái gì? Mới đó đã quên à?"

Thi Vương nhìn trái tim rách nát bên kia, toàn thân tản ra bi thương nồng đậm.

Tiêu Trần nhìn nửa quả tim trong tay Thi Vương, đầu to như cái đấu. Tuy rằng bây giờ chỉ có đầu lâu, không phải đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play