“Đa tạ ân cứu mạng của đại nhân.”
Đầu Đồ Tể dập trên đại thụ, âm thanh bộp bộp truyền đi rất xa trên mặt sông tuyệt đối yên tĩnh này.
Nhưng cục diện khiến người ta lúng túng lại xuất hiện. Người bình thường đối mặt với người khác tạ ân, hẳn là sẽ bày tỏ đây chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến… để thể hiện lòng hiệp nghĩa của mình.
Nhưng con hàng Tiêu Trần này thì ngược lại, cứ như là không nhìn thấy Đồ Tể đang dập đầu, bơ đẹp lão ta ở một bên.
Trong lòng Đồ Tể đắng chát, nhưng Tiêu Trần không nói gì thì lão ta sao mà dám dừng lại. Lúc này chuyện Đồ Tể muốn làm nhất chính là cho mình hai cái bạt tai: “Này thì nhiều chuyện, này thì rảnh rỗi không có gì làm, này thì nịnh nọt.”
Tiếng dập đầu bồm bộp của Đồ Tể khiến bầu không khí quỷ dị trên sông Tịch Tịnh có thêm một tí nhân khí.
Chỗ Đồ Tể dập đầu đã sưng vù lên, lão ta làm ra vẻ đáng thương nhìn về phía Huyết Nương Tử, mong đối phương nói giúp mình một câu.
Huyết Nương Tử bĩu môi nghĩ thầm: ‘Chuyện là ông tự tìm, còn muốn nhờ bà đây biện hộ nữa à, ngộ nhỡ cái tên không làm theo lẽ thường kia quay sang chỉnh mình thì sao, mình biết tìm ai mà nói lý.’
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Đồ Tể, Huyết Nương Tử vẫn kiên trì mở miệng: “Đại nhân, ngài xem Đồ Tể này...”
“Làm sao, cứu cái mạng chó của lão, dập đầu mấy cái vẫn còn ngại lỗ vốn à?” Tiêu Trần quay đầu lại, nhìn cái trán sưng vù của Đồ Tể, suýt nữa thì đã cười ra tiếng.
“Được rồi được rồi, đầu chó này của ông cũng không cứng lắm, chờ lúc về tôi sẽ truyền cho ông một bộ Thiết Đầu Công, đảm bảo ông có dập đầu một ngày một đêm cũng chả bị cái mẹ gì đâu.”
Đồ Tể như được đại xá, ngồi liệt trên đại thụ, nghe câu tiếp theo Tiêu Trần nói, tóc gáy đều dựng hết cả lên.
‘Bị khùng hả! Mẹ nó chứ, ai rảnh rỗi không có việc gì làm, lại đi học Thiết Đầu Công chỉ vì dập đầu chơi chứ?’
Đồ Tể hạ quyết tâm, lần này chỉ cần có thể còn mạng trở về thì sẽ tìm một chỗ trốn cho thật kỹ, cách tên thần kinh này thật xa.
Thế nhưng lời nói tiếp theo của Tiêu Trần đã khiến lão ta vứt bỏ ý nghĩ này.
“Kịch độc trong cơ thể ông tôi không có cách nào trừ tận gốc hết được. Chỉ tạm thời nhốt dư độc ở trong khiếu huyệt của ông. Sau này không nên động võ thì hơn, ngộ nhỡ dẫn động khí tức trong cơ thể, tạo thành dư độc bạo động, ông sẽ chết bất đắc kỳ tử tại chỗ đấy.”
Tiêu Trần cười rạng rỡ nhìn Đồ Tể, lúc này Đồ Tể thật sự có lòng muốn chết luôn đi cho rồi.
“Bò Sữa, cô vừa nói cái thứ kia là cương thi à?” Tiêu Trần nhìn về phía Huyết Nương Tử hỏi.
‘Bò Sữa, cả nhà mi đều là Bò Sữa, cái thằng điên này.’
Huyết Nương Tử nhịn không được, trong lòng thầm mắng Tiêu Trần. Bây giờ, lần đầu tiên cô ta cảm thấy ngực bự thật ra cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt cũng không dám có biểu lộ gì.
Huyết Nương Tử do dự một chút nói: “Nữ thi vừa nãy rất giống cương thi, nhưng chỗ khác nhau ở chỗ cương thi bình thường chúng tôi gặp phải đều là quái vật có ngoại hình xấu xí, cả người mọc đầy lông trắng hoặc lông đen. Đặc nổi bật chính là khiêu cương hoặc là phi cương. Hơn nữa, đến tận bây giờ cũng chưa từng nghe nói cương thi có mắt màu xanh biếc.”
Khiêu cương: nhảy tưng tưng cả 2 chân cùng lúc, rất cứng ngắc.
Phi cương: lướt sát mặt đất.
Lúc này Đồ Tể trở mình một cái, bò dậy nói: “Đại nhân, có lẽ tôi biết được một ít.”
Hàng này nói xong thì nhìn Tiêu Trần với vẻ mong đợi, giống như còn muốn khoe khoang một lần.
Tiêu Trần vừa lườm một cái, cả người Đồ Tể đều run lên, nhớ lại cảnh ngộ ở cửa hàng bánh bao, lập tức nói như bắn súng liên thanh.
“Nhà họ Mã. Nhà họ Mã, Long tộc đuổi ma. Tôi từng có duyên gặp một vãn bối nhà họ Mã. Từng nghe người đó nói, cái gọi là cương thi bình thường mà chúng ta gặp phải như mao cương, khiêu cương, thậm chí phi cương, thật ra đều không phải cương thi chân chính, cùng lắm chỉ là quái vật da dày thịt béo mà thôi.”
“Phù phù.”
Đồ Tể thở dốc một hơi nói tiếp: “Cương thi thật sự trong mắt nhà họ Mã là loại có vẻ ngoài không khác gì người thường. Không sợ bất kỳ pháp thuật có tính khử tà diệt ma nào, thậm chí cả ánh sáng mặt trời bọn nó cũng không sợ. Nhà họ Mã dùng màu mắt để phân chia đẳng cấp cương thi, từ dưới đi lên lần lượt là màu đen, màu lục, màu lam, màu tím, màu đỏ, thậm chí còn có màu vàng trong truyền thuyết.”
Đồ Tể nói một hơi xong thì thở phì phò như kéo bễ.
Đời này lão ta chưa từng nói chuyện mà cũng thấy mệt mỏi như vậy.
Tiêu Trần lại thấy khá hứng thú. Thứ cương thi này, không phải Tiêu Trần không biết: ‘Già không chết làm tặc, sau khi chết nhảy loạn là cương.’
“Có phải đám cương thi này còn có một cách nói, là bất tử bất diệt, có được năm tháng vô hạn không?”
Thấy Tiêu Trần đặt câu hỏi, đôi mắt Đồ Tể sáng lên, giờ mà biểu hiện tốt một chút, nói không chừng người ta mà vui vẻ, thi độc trong cơ thể sẽ có cách đấy.
Lần này Đồ Tể không có lời nào vô ích, đi thẳng vào vấn đề luôn: “Nếu người chết không muốn, trong lòng sinh oán niệm thì thất phách sẽ không tiêu tan. Thất phách là thất tình lục dục của con người, ở lại trong thân thể, không muốn rời đi, hóa thành cương thi.
Cương thi tụ tập oán khí, uế khí trong trời đất mà sống, không già, không chết, bất diệt, bị ba giới Thiên - Địa - Minh vứt bỏ. Nằm ngoài lục đạo chúng sinh, lang thang không nơi nương tựa, trôi dạt khắp nơi, ở trong nhân thế lấy oán làm sức mạnh, lấy máu làm thức ăn. Dùng máu tươi của chúng sinh phát tiết cô tịch vô tận. Không bị quy định của lục đạo quản lý, sở hữu năm tháng vô cùng vô tận.”
Đồ Tể vẫn rất đắc ý về trí nhớ của mình, nghe người nhà họ Mã nọ nói một lần là đã có thể nhớ kỹ, hơn nữa còn là chuyện mười năm trước.
“Bốp.”
Trong lúc Đồ Tể còn đang đắc ý, trên mắt đã trúng một quyền.
“Mẹ nó chứ, ông đang quảng cáo à?” Tiêu Trần liếc mắt. ( truyện trên app T•Y•T )
Đồ Tể che kín miệng, không để bản thân khóc thành tiếng.
‘Cậu thần kinh à? Cậu đặt câu hỏi, tôi trả lời, không phải là rất hợp lý à? Cậu đánh tôi làm gì chứ, tôi đường đường là Tiên Thiên đỉnh phong đấy, không cần mặt mũi chắc!’
Đồ Tể lệ rơi đầy mặt, trong lòng âm thầm phát thề, sau này còn nói mò thì thiên lôi bổ chết.
Tiêu Trần lại cảm thấy hơi có hứng thú với cương thi mà Đồ Tể nói. Nếu như cương thi thật sự có thể bất tử bất diệt vậy còn tu đạo làm mẹ gì nữa, bắt con cương thi cắn một cái, không phải có hết tất cả rồi à?
Lúc này, Tiêu Trần chợt cảm nhận được trong không gian truyền đến một trận dao động kỳ dị. Hắn tạm thời đặt suy nghĩ đi bắt một con cương thi về chơi một tí ở trong lòng sang một bên, ngẩng đầu nhìn về chỗ không gian dị động.
Núi vẫn một màu xám trắng, điểm khác biệt duy nhất là ở dưới chân núi bên phải. Ở đó xuất hiện một khối đất trống.
Chỗ đó hẳn là bãi sông lộ ra sau khi mực nước nước sông giảm xuống, diện tích không lớn lắm, cũng chỉ khoảng chừng trăm mét vuông.
“Tìm được bọn mi rồi.”
Thật ra lúc trước, trong khoảng thời gian mất liên lạc với Minh Trùng trong lòng Tiêu Trần đã đoán được nguồn gốc của sự quỷ quái ở chỗ này.
Ở đây chắc là có kết giới hình thành từ oán khí, về phần rốt cuộc là kết giới gì thì Tiêu Trần vẫn cần đi vào trong kết giới rồi mới có thể xác định được.
Tiêu Trần suy nghĩ một lát, tử khí dưới chân đột nhiên thoát ra, bao vây toàn bộ đại thụ, thậm chí ngay cả Đồ Tể và Huyết Nương Tử đều bị tử khí bao ở trong đó.
Tiêu Trần thản nhiên nói: “Hai người ở đây chờ tôi. Hơn nữa, không nên tùy ý rời khỏi đại thụ, ở đây có thể có oán khí đủ để ảnh hưởng đến tâm cảnh.”
Nói xong, Tiêu Trần ôm Lạc Huyền Tư bay tới bãi sông kia.
“Đại nhân, đại nhân đừng bỏ tôi lại nhé!” Đồ Tể đứng trên đại thụ kêu to, dáng dấp thê thảm, rất giống cô vợ nhỏ bị vứt bỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT