Tiêu Trần hứng thú đánh giá bố cục cả trấn nhỏ, kiến trúc ở đây đều dựa theo quy luật và phương vị nhất định để xây dựng, toàn bộ trấn nhỏ chính là một Mê Hồn Trận.
Nếu có người bên ngoài đi vào trấn nhỏ, chắc chắn sẽ không hiểu tại sao mình lại lạc đường.
Hơn nữa, Tiêu Trần còn phát hiện cây cối nước non bên ngoài trấn nhỏ đều có hơi thở của trận pháp. Đám cây cối, nước non này che dấu toàn bộ trấn nhỏ, khiến người thường không tìm thấy được.
Đương nhiên, những thứ này với Tiêu Trần mà nói, còn chẳng bằng cả đồ chơi cho trẻ nhỏ.
Tiêu Trần cảm nhận khí tức chung quanh, phát hiện có mấy cỗ khí tức rất không thân thiện.
Đồ Tể lướt qua xung quanh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nơi này là trạm đầu tiên để đi vào sông Tịch Tịnh, bị bốn gia tộc kia khống chế rất chặt, người ngoài không thể tới đây được.”
Huyết Nương Tử thở dốc, nói: “Bá đạo thế cơ à, đây có phải địa bàn tư nhân của bọn họ đâu?”
“Nương Tử, nói chuyện ở đây cô cũng phải chú ý một chút. Cho dù cô là cao thủ Kim Cương Cảnh, bốn gia tộc này đoán chừng cũng không coi cô ra gì đâu. Hơn nữa, bọn họ hẳn là đã được ‘Mạng Nhện’ trao quyền cho khống chế ở đây.” Đồ Tể cúi đầu ngày càng dè dặt, xem ra áp lực mà bốn gia tộc này tạo ra cho lão rất lớn.
“Meo ~ eo.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một tiếng mèo kêu mềm mại đưa tới sự chú ý của họ.
Tiêu Trần cúi đầu nhìn, cười cười.
Chẳng biết từ lúc nào, một con mèo nhỏ màu đen đã đi tới bên chân Tiêu Trần, hình như mèo con không sợ người lạ tí nào, cong người lượn quanh chân Tiêu Trần.
Vừa vờn quanh vừa dùng cái đầu nhỏ cọ chân hắn nữa, nhìn như rất thích Tiêu Trần.
Tiêu Trần xòe bàn tay ra, mèo đen nhỏ thoáng cái đã nhảy vào trong lòng bàn tay hắn
Mèo con cọ cọ lòng bàn tay Tiêu Trần, sau đó rất dứt khoát cuộn thành một vòng tròn, nằm trong đó hình như là muốn ngủ.
Tiêu Trần cẩn thận quan sát mèo con, hắn phát hiện nó cũng không hẳn màu đen, nói chính xác thì phải là màu đỏ mới đúng. Bởi vì màu đỏ quá sậm, khiến nó thoạt nhìn thì giống như là màu đen vậy.
“Huyền, huyền miêu của nhà họ Lãnh.” Đồ Tể thấy con mèo này, sắc mặt đại biến.
“Huyền miêu?” Huyết Nương Tử lại là lần đầu tiên nghe nói đến, có chút hiếu kỳ hỏi.
Đồ Tể gật đầu: “Cô nhìn kỹ lại xem, con mèo này thật ra là màu đỏ, chỉ là màu đỏ quá sậm nên mới khiến cho nó nhìn giống như là màu đen.”
Huyết Nương Tử thò đầu lại gần, tò mò muốn nhìn kỹ con mèo nhỏ ngoan ngoãn kia.
Ai biết vừa lại gần, mèo con đột nhiên mở mắt, đôi mắt như bảo thạch của nó chợt co rụt lại, lông toàn thân bỗng dựng đứng, kêu lên một tiếng rất thê lương.
Tiếng kêu này như muốn đâm thủng màng nhĩ, khiến người ta tê dại cả da đầu.
Bất ngờ bị như vậy, Huyết Nương Tử sợ đến mức thân thể khẽ run lên, theo bản năng lùi lại một bước.
Sau khi kêu lên một tiếng, mèo con cọ cọ trong lòng bàn tay của Tiêu Trần, rồi lại thoải mái nằm xuống.
Huyết Nương Tử có hơi tức giận nói: “Mắt chó, không đúng mắt mèo nhìn người thấp, đúng là keo kiệt, nhìn một cái cũng không cho.”
Đồ Tể bên cạnh nói: “Cô nên thấy may mắn vì con mèo này không thân thiết với mình.”
“Tại sao?” Huyết Nương Tử thấy hơi khó hiểu.
“Bởi vì con mèo kia là huyền miêu. Huyền tức là sắc đỏ trên người sậm tới mức chuyển đen, cho nên huyền miêu là linh miêu trong đen có đỏ. Huyền miêu chỉ tiếp cận hai loại người, chủ nhân và người sắp chết.” Đồ Tể vừa giải thích vừa len lén kiểm tra phản ứng của Tiêu Trần.
Huyết Nương Tử nhìn Tiêu Trần, có hơi hiểu tại sao huyền miêu lại thích Tiêu Trần như vậy. Tên này chính là một bộ xương khô đấy được không? Anh ta không phải sắp chết, mà là đã chết ngắc rồi.
“Nếu hai cô cậu còn nói nhảm nhiều như vậy, tôi không ngại xé nát miệng của các người ra đâu.” Tiêu Trần bị hai người này ồn ào đến hơi bực mình.
Huyết Nương Tử lập tức che miệng, tỏ vẻ chắc chắn mình sẽ không nói thêm một lời vô ích nào nữa.
“Này, xin chào. Anh có thể trả Tiểu Tiểu lại cho tôi được không?” Một giọng nói mềm mại mỏng manh vang lên. ( truyện trên app t.y.t )
Lãnh Tiểu Lộ nhìn mèo con trên tay Tiêu Trần, sắc mặt mang theo chút lo lắng,
Phối hợp dung nhan xinh đẹp, có loại cảm giác rất đáng thương.
Nhìn cô gái này, Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt hơi kỳ quái.
Hình như nghe thấy âm thanh của cô gái, mèo con tên Tiểu Tiểu mở mắt, vui vẻ xoay mấy vòng trong tay Tiêu Trần.
“Đi đi.” Tiêu Trần gật đầu, nhìn mèo con nói.
Hình như mèo con thật sự nghe hiểu lời Tiêu Trần, dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay hắn rồi lao thẳng vào lòng cô gái.
Lãnh Tiểu Lộ ôm mèo con đứng đó, do dự hồi lâu như có chuyện muốn nói.
Lãnh Tiểu Lộ thấy Tiêu Trần phải đi, nhẹ nhàng hô lên: “Ừm có thể chờ một xíu được không?”
Tiêu Trần quay đầu lại nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lãnh Tiểu Lộ gật đầu, lấy một hạt châu nhỏ từ trong chiếc túi đeo bên người ra.
Hạt châu có màu lam rất đẹp, bên trong dường như có một chú mèo con đang ngủ.
“Cái này cho anh, nếu như gặp phải chuyện gì hãy bóp nát nó, nó có thể cứu anh một mạng.” Lãnh Tiểu Lộ đưa hạt châu tới trước mặt Tiêu Trần.
“Meo ~ eo.”
Lúc này, mèo con trong ngực Lãnh Tiểu Lộ kêu một tiếng, đôi mắt to tràn đầy mong đợi nhìn Tiêu Trần, hình như rất muốn Tiêu Trần nhận lấy hạt châu này.
“Linh Miêu Châu.” Đồ Tể kinh ngạc hô một tiếng, sau đó điên cuồng nháy mắt với Tiêu Trần, ý bảo Tiêu Trần mau nhận lấy hạt châu này.
Vẻ mặt Huyết Nương Tử cũng hơi thay đổi, ánh mắt nóng hừng hực. Đồ vật có thể khiến cho một vị cao thủ Kim Cương Cảnh nhìn thấy mà thèm như thế tất nhiên không phải là phàm vật.
Linh Miêu Châu này chính là đặc sản của nhà họ Lãnh. Nó được chế tạo thành từ hồn phách của mèo con đã chết.
Loài mèo trời sinh đã có lực sát thương rất lớn với âm vật, chứ đừng nhắc tới Linh Miêu Châu được nhà họ Lãnh đặc biệt chế tạo. Cái thứ này là khắc tinh của các loại âm vật.
Đối với những người khác mà nói, Linh Miêu Châu khắc chế các loại âm vật quả thực là bảo vật vô giá.
Hơn nữa, đi đêm nhiều chắc chắn sẽ có ngày gặp ma. Nếu như gặp phải quỷ vật lớn mạnh, người có cảnh giới ngang hàng chỉ có nước đợi bị làm thịt, có một viên Linh Miêu Châu như thế ở trên người, khác gì có thêm một cái mạng.
Hơn nữa linh miêu hộ chủ, có thể dự báo trước một ít nguy hiểm, chức năng này khiến giá trị của Linh Miêu Châu tăng lên rất nhiều. Nếu là hồn phách của huyền miêu, vậy giá trị của nó còn phải tăng lên gấp mấy.
Quan trọng nhất là lấy hiếm làm quý, Linh Miêu Châu này chỉ có nhà họ Lãnh mới có thể chế tác được.
Số mèo có thể chế tác Linh Miêu Châu vốn đã ít đến đáng thương, nhà họ Lãnh lại nổi danh yêu mèo, không rút bao giờ rút hồn phách mèo còn sống ra chế tác Linh Miêu Châu, dẫn đến việc để một viên Linh Miêu Châu ra đời, phải chờ tới một con huyền miêu chậm rãi chết già.
Những yếu tố này cộng lại, khiến một viên Linh Miêu Châu nhất định phải có giá trên trời.
Tiêu Trần nhìn viên châu màu xanh lam kia, cười cười: “Thu lại đi, tôi không cần.”
Nhìn bóng dáng Tiêu Trần đi xa, Lãnh Tiểu Lộ có hơi khó hiểu gãi gãi đầu, đây phỏng chừng là lần đầu tiên trong lịch sử đưa Linh Miêu Châu ra mà lại bị cự tuyệt.
Đồ Tể đi theo sau Tiêu Trần, không ngừng há hốc miệng, rất muốn nói, nhưng vừa nghĩ tới cảnh cáo lúc trước của Tiêu Trần lại không dám mở miệng, thật sự là khiến lão nghẹn muốn chết.
Huyết Nương Tử cũng là thấy hơi buồn bực, cho dù không cần dùng Linh Miêu Châu kia, cầm bán cũng có được một khoản tiền lớn. Hơn nữa những năm gần đây, nhà họ Lãnh khống chế số lượng Linh Miêu Châu đưa ra ngoài rất nghiêm ngặt, điều này làm cho giá trị của nó lại càng tăng cao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT