Thành phố Minh Hải, trong một chiếc xe việt dã đang chạy như bay.
Huyết Nương Tử lái xe, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thiếu niên thanh tú ngồi ở đằng sau, cô ta cảm thấy đầu mình có hơi đau.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lạc thì Tiêu Trần đã khôi phục lại hình người, dù sao để hình ảnh một bộ xương khô đi nghênh ngang trên đường phố cũng không phải là chuyện hay ho gì.
Huyết Nương Tử nuốt nước miếng hỏi: “Đại nhân, có phải chúng ta đã gặp nhau rồi hay không?”
Tiêu Trần ngồi ở phía sau, giúp Lạc Huyền Tư chỉnh lại mái tóc, nghe được câu hỏi của Huyết Nương Tử, thì trợn trắng trắng: “Ai từng gặp cô chứ, ngực bự thì giỏi lắm à, ngực bự thì tôi phải gặp cô à, bệnh thần kinh.”
Tay lái của Huyết Nương Tử run, suýt nữa thì tông vào xe bên cạnh.
“Anh mới tâm thần có được không? Vừa mới qua được bao lâu mà quên mấy chuyện lưu manh mình làm rồi.”
Huyết Nương Tử quyết định, từ bây giờ sẽ không nói chuyện với Tiêu Trần nữa, cô ta thật sự sợ có lúc không cẩn thận bị tức đến chết bất đắc kỳ tử mất.
...
“Tiệm bánh bao nho nhỏ” không có nghĩa là tiệm bánh bao này rất nhỏ, đây chỉ là tên của cửa hàng bánh bao mà thôi, tuy đúng là nó nhỏ xíu thật.
Phía trước Tiệm Bánh Bao Nho Nhỏ, ông chủ mập mặc quần cộc, chân đi dép lào, đeo cái tạp dề dính đầy mỡ, trên bụng là từng lớp ngấn mỡ, như là một ngọn núi thịt.
Ông chủ mập rút một điều Bạch Kiều sáu tệ một bao ra, có tí buồn bực nhìn con đường xi măng trước mặt.
Bởi vì chuyện của Huyết Tu La nên buổi trưa lão không kịp đến mở cửa. Mấy cô gái trẻ đáng yêu kia không có bánh bao thịt bự do mình làm tẩm bổ, sao có thể dậy thì tốt được chứ?
Ông chủ mập phun ra một vòng khói, mang theo vẻ ư buồn, nếu là một anh chàng đẹp trai làm ra động tác này, có thể sẽ đưa tới tiếng thét chói tai của các cô gái trẻ. Thế nhưng, nếu là con hàng này làm, chỉ có thể dùng hai chữ ‘đau mắt’ để hình dung.
“Két.”
Tiếng phanh xe kịch liệt kéo ông chủ mập ra khỏi cơn rầu rĩ, nhìn người bước từ trên xe xuống, đôi mắt ông chủ mập sáng rực lên.
Nhanh chóng đứng dậy khỏi chiếc ghế, lấy hai cái bánh bao từ trong lồng hấp ra.
Ông chủ mập giơ bánh bao, nhìn Huyết Nương Tử cười híp mắt: “Nương Tử, ăn bánh bao không?”
Huyết Nương Tử suýt nữa thì phun ra một búng máu, nhìn khuôn mặt ú nù đầy dầu mỡ của lão, cô ta không khỏi liên tưởng đến con heo tinh tên là Hắc Phong mà Tiêu Trần đã nói.
Huyết Nương Tử đẩy bánh bao trong tay lão mập ra, vẻ mặt chán ghét: “Đồ Tể, ông bớt bày ra cái vẻ này đi, lại còn gọi đủ tên nữa chứ. Con mẹ nó, ai là ‘nương tử’ của ông hả.”
Đồ Tể lại bắt đầu buồn bực, nhét bánh bao vào trong miệng mình: “Nương Tử, tôi thấy dạo này cô gầy đi đấy, nhất định là ăn không ngon miệng, thật sự không cần bổ sung tí dinh dưỡng à?”
Đồ Tể nói rồi đưa mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô ta.
Huyết Nương Tử giận đến mức thật sự muốn vặn đầu lão mập này xuống luôn. Nhưng nghĩ đến phía sau còn có một tên ôn thần đang đứng, cô ta chỉ có thể nhịn.
Đồ Tể xoay người, lại lấy hai cái bánh bao từ trong lồng hấp ra, nhìn Tiêu Trần đứng sau lưng Huyết Nương Tử nói: “Nhóc con, muốn lấy hai cái bánh bao không, người trẻ tuổi nhất định phải chú ý dinh dưỡng, bánh bao của tôi không lừa già dối trẻ...”
Đồ Tể còn chưa nói hết lời thì trên mắt đã trúng một đấm, thân thể to lớn bay ra ngoài như diều bị đứt dây.
Ván cửa của Tiệm Bánh Bao Nho Nhỏ bị nện cho nát bấy.
Tiêu Trần nắm tay lại cười gằn nói: “Nhóc con? Tôi nói ông nghe này, lão mập. Mấy thằng từng chiếm lời của tôi, chắc bây giờ mộ đều xanh cỏ rồi đấy.”
Đồ Tể lồm cồm bò dậy, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn không giống như người nặng hơn trăm kg.
Mắt trái của Đồ Tể bị Tiêu Trần đấm cho đen sì, lão cố gắng nháy đôi mắt nhỏ vốn không nổi bật của mình: “Người anh em, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta đều là người ăn bánh bao, có câu...”
“Rầm!”
Đồ Tể lại bay ra ngoài, bây giờ cả hai con mắt đều đen thui, phối hợp với thân thể béo mập lão, nhuộm lại tí màu, dự là có thể đi giả làm gấu trúc.
Tiêu Trần đứng phía trên đầu Đồ Tể, trợn mắt: “Thứ bổn Đế phiền nhất chính là mấy đứa định chiếm lời của bản thân đấy.”
Lão mập bị Tiêu Trần dẫm dưới chân,
Nhưng trong lòng thì lại lật lên sóng to gió lớn động trời.
Cường giả Tiên Thiên đỉnh phong như lão, thế mà lại bị một thằng nhóc nhìn gầy như que củi, đập cho không sức đánh trả.
“Chẳng lẽ là thiên chi kiêu tử từ đại gia tộc nào đó chạy ra ngoài?” Đồ Tể âm thầm suy đoán.
Tiêu Trần thấy lão mập dưới chân, lúc này rồi mà còn ngẩn người thì đột nhiên nhảy lên rồi lại hung hăng giẫm xuống.
Đồ Tể tru chéo như heo bị mổ.
“Anh em, chuyện gì cũng từ từ.”
“Anh em hả?”
“Ba, chuyện gì cũng từ từ.”
“Ba?”
“Ông nội, chuyện gì cũng từ từ.”
“Ông nội?”
“Tổ tông, tổ tông được chưa.”
“Tổ tông?”
“Đại tiên, đại tiên.”
“Đại tiên?”
“Hu hu...”
Tuy Đồ Tể tỉnh ngộ ra, mình bị đánh có thể là vì chuyện xưng hô, nhưng lại có một vấn đề là, rốt cuộc thì phải xưng hô vị đại gia này như thế nào chứ?
Đồ Tể đột nhiên khóc nấc, một dòng nước mũi một dòng nước mắt, khóc đến có thể nói là người nghe thương tâm, người nghe rơi lệ.
“Đường đường là một cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, bị một cái đứa con nít đè xuống đất cọ xát, người ta không còn mặt mũi a!”
Đồ Tể vừa khóc vừa nói rất chi là tủi thân, giống như cô vợ nhỏ bị mười mấy anh trai cơ bắp chà đạp.
“Khóc? Còn khóc nữa là đánh nát đầu ông bây giờ.” Tiêu Trần tức giận nói.
Nhìn một lão mập hơn trăm kg khóc lóc thương tâm như vậy, Tiêu Trần đúng là không nỡ đánh tiếp.
Nghe lời Tiêu Trần nói, Đồ Tể ngừng khóc thật, chẳng qua vai vẫn run run, không ngừng nức nở.
Huyết Nương Tử nhìn bộ dạng của Đồ Tể, suýt chút nữa thì vui đến bật cười thành tiếng.
Nhưng là vì đề phòng Đồ Tể bị Tiêu Trần giết chết, đến lúc đó không chiếm được tin tức của Thiên Tà Động, con hàng này lại trút giận lên người mình, Huyết Nương Tử tiến lên nhắc nhở: “Đại nhân, chúng ta còn phải lấy được tin tức của Thiên Tà Động từ miệng lão mập này đấy.”
Huyết Nương Tử nói xong, còn không ngừng quay lại nháy mắt với Đồ Tể vẫn đang nức nở.
Đồ Tể thấy động tác của Huyết Nương Tử, nháy mắt đã hiểu luôn.
“Đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng nên mới mạo phạm, mong đại nhân tha cho tiểu nhân, coi tiểu nhân như cái rắm đánh ra ngoài đi.”
Tiêu Trần móc móc lỗ mũi: “Ờ, cái này thì đúng đấy.”
Đồ Tể suýt chút nữa lại bật khóc: ‘Cậu là người bị bệnh thần kinh đúng không, gọi là tổ tông thì không thích cứ phải gọi đại nhân mới chịu.’
Đồ Tể đầu đầy cục u ngồi trên ghế, sau khi nghe qua ý định khi đến đây của Huyết Nương Tử, khuôn mặt bị đánh thành đầu heo của Đồ Tể đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, tuy đầu lão ta vốn đã rất giống đầu heo.
Đồ Tể ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong mắt hiện lên vẻ nhớ lại.
“Năm đó, tôi mười tám cô ấy cũng mười tám, khi đó tôi còn là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng...”
Nghe giọng nhớ lại chuyện xưa này Đồ Tể, Huyết Nương Tử che mắt, con hàng này chắc chắn lại ăn đòn.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Huyết Nương Tử.
Đồ Tể lại bay ra ngoài, ầm ầm bộp bộp, cửa hàng bánh bao không lớn bị thân thể cồng kềnh đập đến vô cùng thê thảm.
“Lúc bổn Đế mười tám tuổi, vai gánh nhật nguyệt, miệng tụng Đại Đạo, đấy mới thật sự xứng đáng với hai chữ phong lưu.”
Tiêu Trần vừa đánh, vừa hơi hơi nhớ lại, nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT