Biệt thự nhà họ Lạc trong nháy mắt đã chìm vào yên tĩnh, ở đây chỉ còn lại hai người là Tiêu Trần và Huyết Nương Tử, đương nhiên còn có cả Lạc Huyền Tư đang phát điên nữa.

“Cô tránh xa một chút.” Tiêu Trần dặn dò một câu, sau đó đưa tay phải lên, chộp vào trong hư không.

Một thanh hiệp dao trắng xuất hiện ở trong tay hắn.

Huyết Nương Tử nhìn thấy thanh Hiệp Đao này, trong mắt đột nhiên phát ra tia sáng lấp lóa.

Rất lâu trước đây, Huyết Nương Tử đã từng nhìn thấy thanh đao này, cũng đã gặp chủ nhân của thanh đao này.

Huyết Nương Tử biết thanh đao này tên Vô Gian, là bội đao của người đàn ông tựa như trích tiên kia, người ấy tên là Thanh Y.

“Anh là Thanh Y ư?” Huyết Nương Tử thấp giọng thì thầm.

Tiêu Trần giơ ngang Vô Gian trước ngực, ngọn lửa xanh lam trong hốc mắt chợt tắt.

Trời đất đột nhiên rơi vào bầu không khí an tĩnh đến quỷ dị.

Dường như tất cả sinh mệnh đều chôn vùi trong nháy mắt này, trong trời đất chỉ còn lại có bóng tối và hư vô.

Hình như hư ảnh bị xích sắt đen trói chặt cảm nhận được biến hóa bên phía Tiêu Trần, đột nhiên bạo phát hung tính.

Hư ảnh bắt đầu điên cuồng giãy giụa, áo giáp đen trên người bắt đầu hiện ra từng đường hoa văn kỳ quái.

Hoa văn không ngừng chạy dọc theo áo giáp, tạo thành một vài hình vẽ khó nói và khó tả được bằng lời.

Hình vẽ phóng ra hào quang rực rỡ, hư ảnh đưa tay như bắt lấy một thứ trong đó, một cây trường đao đỏ như máu bị kéo từ trong hình vẽ ra ngoài

Từng giọt chất lỏng màu đỏ tươi như ngưng đọng thành thực chất, không ngừng nhỏ giọt xuống theo trường đao màu máu, từng tiếng gào thét thê lương phát ra từ trên đó.

Tiếng gào thét này giống như vong hồn bị trường đao huyết sắc chém chết, đang thê lương lên án điều gì đó.

“Rắc.”

Sợi xích sắt đen thế mà lại bị hư ảnh đánh gãy, tay phải hư ảnh được giải phóng ra ngoài.

Trường đao màu máu mang theo sát lực ngất trời bổ thẳng về phía Tiêu Trần đang đứng yên bất động.

Trái tim Huyết Nương Tử sắp nhảy lên cổ họng luôn rồi. Trường đao màu máu càng ngày càng gần, thế nhưng Tiêu Trần vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

“Cẩn thận đấy.” Mắt thấy trường đao màu máu sắp bổ xuống trên Tiêu Trần, Huyết Nương Tử không nhịn được mở miệng nhắc nhở.

“Ầm!”

Ngọn lửa xanh lam đã tắt trong hốc mắt Tiêu Trần bất thình lình bùng lên, cháy hừng hực, giống như người mù đột nhiên có một ngày mở mắt, thế giới hoàn toàn bừng sáng.

Bàn tay nắm chuôi đao của Tiêu Trần đột nhiên căng chặt, hung hăng vung về phía trước.

“Toái Thiên Liệt.” Ngay khi trường đao màu sắp đánh lên đầu Tiêu Trần, một giọng nói to lớn vang lên giữa đất trời.

Từng tia đao khí màu đen nhỏ như sợi tóc bắn ra từ Vô Gian, ngàn tia vạn tia… vô số tia.

Đao khí đen như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, đồng loạt lao về phía hư ảnh.

Đao khí nhỏ như sợi tóc không ngừng xuyên qua thân thể của hư ảnh. Cùng với sự bao phủ của chúng, thân thể hư ảnh bắt đầu xuất hiện những vết nứt cực nhỏ, giống như một món đồ sứ bị đang rạn vỡ.

Vết nứt càng ngày càng nhiều, chằng chịt chi chít, nhiều không đếm nổi

Đao khí cực nhỏ phân tách hư ảnh thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này lại bắt đầu tách ra, một mảnh hai mảnh...

Tiêu Trần thu hồi Vô Gian, không thèm nhìn hư ảnh bắt đầu vỡ nát, đi thẳng vào trong màn sương máu.

Tiêu Trần, Thôn Thiên Đại Đế của Hạo Nhiên đại thế giới, đối mặt với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng chỉ cần một đao là đủ.

Theo hư ảnh ầm ầm vỡ nát, vùng sương máu kia cũng bắt đầu tiêu tán.

Tiêu Trần dắt Lạc Huyền Tư đã bạc phơ mái tóc, giống như cái xác không hồn đi ra.

Hắn nhìn mái tóc bạc trắng của cô ấy, hơi đau lòng mà sờ sờ.

“Thất phu vô tội, hoài bích có tội.”

Tiêu Trần kiểm tra thân thể của Lạc Huyền Tư, so với trong tưởng tượng thì còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Sức sống trôi đi quá nhiều, dự là chỉ còn lại mấy năm tuổi thọ.

Nếu chỉ tuổi thọ thôi thì còn dễ nói, Tiêu Trần vẫn có thể dùng một ít thủ đoạn để bù lại.

Thế nhưng, nghiêm trọng nhất là thần hồn của Lạc Huyền Tư đã hao tổn vô cùng nghiêm trọng.

Tình huống như vậy, không chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ đã coi như là vận khí tốt rồi.

Cái thứ thần hồn này là phiền toái nhất, giống như Sưu Hồn Thuật, tại sao lại bị mọi người căm thù đến tận xương tuỷ?

Bởi vì sự phá hoại mà Sưu Hồn Cầu gây ra cho thần hồn, gần như là không thể đảo ngược. Hơn nữa, một khi thần hồn bị thương sẽ rất khó chữa trị.

Đương nhiên, cái rất khó chữa trị này chỉ là thuyết tương đối mà thôi. Nếu như bây giờ Tiêu Trần vẫn còn thực lực Đại Đế, thì chữa trị một thần hồn cũng không phải là việc gì quá khó khăn.

Nhưng bây giờ Tiêu Trần chỉ có thể nhìn thần hồn Lạc Huyền Tư bị nghiền nát từng chút từng chút một mà không làm được gì khác.

Huyết Nương Tử đi tới gần, thấy Lạc Huyền Tư đầu tóc bạc trắng, nghĩ tới trước đó không lâu cô ấy vẫn chỉ là một cô gái nhỏ đáng yêu thích ăn vặt mà thôi, đôi mắt Huyết Nương Tử chua xót, nước mắt suýt chút nữa đã chảy ra.

Tiêu Trần ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu suy nghĩ.

Huyết Nương Tử không dám quấy nhiễu Tiêu Trần, ở bên cạnh giúp Lạc Huyền Tư lau vết máu trên người.

Một lúc lâu Tiêu Trần bật dậy, tự gõ lên đầu mình.

“Cứ làm vậy trước đi.” Tiêu Trần tự nói.

Tiêu Trần áp tay phải lên trên hốc mắt của mình, một ngọn lửa xanh lam lớn chừng quả đấm bị hắn lấy ra.

Huyết Nương Tử nhìn động tác của Tiêu Trần, có hơi nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”

“Một phần ngọn lửa linh hồn của tôi.” Tiêu Trần thản nhiên đáp.

Huyết Nương Tử không biết ngọn lửa linh hồn là thứ gì, thế nhưng trực giác nói cho cô ta biết vật này rất quan trọng với đối phương.

Tiêu Trần dẫn dắt ngọn lửa xanh lam kia, dẫn nó đến bên trên trán Lạc Huyền Tư.

Hắn vỗ nhẹ, ấn ngọn lửa vào trong đầu cô ấy.

Tiêu Trần hơi đau lòng thở dài, ngọn lửa linh hồn của một vị Đại Đế lớn mạnh cỡ nào chứ? Quan trọng nhất là ngọn lửa linh hồn này mang theo ý chí của Tiêu Trần, rất mềm mỏng nhẹ nhàng, căn bản là sẽ không tạo thành tổn thương gì cho thần hồn của Lạc Huyền Tư.

Hơn nữa, trải qua rèn luyện của ngọn lửa linh hồn Đại Đế, không chỉ có thể chữa trị thần hồn đã vỡ nát Lạc Huyền Tư, mà còn có thể khiến Lạc Huyền Tư một bước lên trời, từ nay về sau ở trên con đường tu luyện, sẽ giảm bớt đi rất nhiều sự phiền phức với việc rèn luyện thần hồn. ( truyện trên app T Y T )

Tiêu Trần nhìn Lạc Huyền Tư, bây giờ vấn đề thần hồn đã được giải quyết, vậy thì tiếp theo chính là giải quyết chuyện bị kích thích về mặt tinh thần như thế nào.

Tiêu Trần nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Lạc Huyền Tư: “Này, con bé kia tỉnh đi, mẹ cô gọi cô về nhà ăn cơm kìa.”

“Nhóc con ăn kẹo này!”

“Nhóc con, cô muốn ăn cái gì, để tôi mua cho cô ha!”

“Má nó, cho mặt mũi mà không cần, còn không tỉnh có phải không hả?”

Tiêu Trần vừa nhéo mặt tròn nhỏ của Lạc Huyền Tư thành đủ loại hình dạng, vừa không nhịn được mà lầu bầu.

Huyết Nương Tử ở bên cạnh nhìn đến đầu đầy mồ hôi: “Đầu óc của tên này không có vấn đề gì thật chứ?”

Cuối cùng, Tiêu Trần cũng từ bỏ cách ‘đánh thức’ có hơi thiểu năng này.

Tiêu Trần nhìn Huyết Nương Tử hỏi: “Bò Sữa, cô có cách nào hay hơn không?”

Nghe cách gọi ‘Bò Sữa’ này, Huyết Nương Tử xạm mặt, giờ phút này cô ta lại nghĩ tới thiếu niên đùa giỡn mình ở cửa bệnh viện.

“Hai con hàng này, nhìn thế nào cũng là cùng một người mà!”

Huyết Nương Tử cũng chỉ dám chửi ở trong lòng, đánh chết cô ta cũng không dám nói ra miệng.

Huyết Nương Tử suy nghĩ một chút nói: “Hay là mang cô ấy đi gặp bác sĩ đi, chuyện này tôi thật sự không có cách nào tốt hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play