Huyết Tu La không hề dừng bước chân đang rơi xuống, gần như mọi người đều đã sử dụng hết sức mạnh, sống chết chẳng qua chỉ trong nháy mắt.

“Ôi, ở chỗ ông Vương còn một ít Bích La Xuân loại tốt, đáng tiếc đến cuối cùng cùng tên khốn keo kiệt đó cũng không cho ông đây nếm thử một ngụm, khụ khụ.” Trát Chỉ Khách ho ra một ngụm máu tươi lớn, vô cùng tức giận nói.

Bây giờ, có lẽ trong tất cả mọi người Thực Thi Nhân là kẻ có tình trạng thê thảm nhất, quần áo trên người gã đã bị máu tươi thấm ướt, trên gương mặt thật thà chất phác xuất hiện từng vết rạn, giống như đồ sứ sắp vỡ vụn.

“Nhóc con, em gái cậu đã có bạn trai chưa, tôi có một đứa cháu trai rất tuấn tú, nhân phẩm tốt lại giàu có, giới thiệu cho em gái cậu làm quen một chút, cậu thấy sao hả?” Đồ Tể thở hổn hển.

“Chẳng ra sao.” Thực Thi Nhân quay đầu cãi Đồ Tể một câu.

“Xí.” Đồ Tể khó chịu phun một ngụm nước bọt: “Đừng thấy ông đây là người bán bánh bao, nhưng ông đây có tiền, chờ trăm năm sau, số tiền kia sẽ thuộc về cháu trai đó của tôi, em gái cậu gả tới đây, đó chính là có số hưởng, thời buổi bây giờ đi đâu tìm được một việc tốt như vậy chứ?”

“Ông đây cũng có tiền.” Thực Thi Nhân thờ ơ đáp lại một câu.

“Khụ khụ.” Đồ Tể phun ra một ngụm máu.

“Đó là gì vậy?” Trát Chỉ Khách hoảng hốt hét lên.

Đồ Tể đang hộc máu ngước mắt nhìn về phía đó, thịt mỡ trên mặt không ngừng run rẩy, thậm chí còn quên luôn cả việc phun máu.

Tiếng hét này của Trát Chỉ Khách thu hút sự chú ý của mấy người xung quanh.

Mọi người đưa mắt nhìn theo Trát Chỉ Khách, đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngạc nhiên đến nỗi thốt không nên lời.

“Mãng… mãng xà?” Đồ Tể lắp bắp hỏi Thực Thi Nhân.

Vết nứt trên mặt Thực Thi Nhân lại tăng thêm một ít, nghe thấy Đồ Tể nói, cũng có chút không chắc chắn nói: “Có… có lẽ là vậy.”

Một con trăn màu đen khổng lồ đang ngóc đầu lên trước mặt mọi người, con ngươi dựng thẳng màu đỏ trong đôi mắt màu vàng kim không hề có cảm tình.

Bị con ngươi dựng thẳng hoàn toàn không chút tình cảm này liếc nhìn, trong lòng mọi người đều lạnh buốt, trái tim như bị treo lên.

“Hình như trên đầu con trăn có người?” Đồ Tể có chút không chắc chắn hỏi.

Trát Chỉ Khách lau máu tươi chảy ra từ trong mắt, nhìn chằm chằm về phía đó, cuối cùng cũng nhìn rõ thứ nhỏ bé màu trắng trên đầu trăn đen.

“Bộ xương… bộ xương khô.” Trát Chỉ Khách hơi lắp bắp nói.

“Đây là yêu quái sao?” Đồ Tể có chút không chắc chắn hỏi.

Đồ Tể vừa dứt lời, đã bị người ta tát một nhát thật mạnh lên mạnh.

Một cú tát này phải nói là rất dùng sức, trực tiếp tát cho cơ thể to con mập mạp của Đồ Tể hất văng ra ngoài, lần này trực tiếp bay thẳng ra khỏi gió lốc, rơi xuống mặt đất.

Mọi người nhìn thấy tên mập bị tát bay, hơn nữa hình như cũng không bị thương gì, trong lòng đều chấn động, không phải họ không muốn rời khỏi gió lốc, mà là không thể rời đi.

Vì bây giờ họ gần như đã sử dụng hết sức mạnh, ở lại trong lòng gió lốc khá an toàn, đột ngột xông ra ngoài có thể sẽ trực tiếp bị bên ngoài gió xoáy ác liệt xé vỡ vụn.

“Yêu quái à, cả nhà ngươi đều là yêu quái.” Một giọng nói vang lên.

Mọi người trông thấy bộ xương biết nói chuyện kia như nhìn thấy ma. Bộ xương trắng xoá như ngọc, tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, lại mang đôi chút mùi vị thần thánh. Điểm tỳ vết duy nhất chính là hình như xương bắp chân trái của bộ xương này bị thiếu sót, được thay bằng một luồng khí đen.

“Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy hả?” Tiêu Trần thấy mấy người họ nhìn mình chăm chú, bực bội lên tiếng.

“Đại tiên…”

Trát Chỉ Khách vẫn chưa nói xong, trên mông đã bị đá một cú, cả người bay ra khỏi gió lốc.

“Cả nhà ông mới là đại tiên, tôi nhổ vào.” Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi không vui nói.

Nháy mắt cơ thể Tiêu Trần đã lao tới bên cạnh Thực Thi Nhân, quan sát giây lát rồi hơi thất vọng nói: “Vừa rồi nghe tên mập kia nói mày có em gái, vốn còn muốn làm quen, nhưng nhìn dáng vẻ mày như vậy, e rằng em gái mày cũng chẳng xinh đẹp gì cho cam.”

Thực Thi Nhân hơi không vui nói: “Em gái tao là người đẹp số một.”

Tiêu Trần đạp một chân lên mông Thực Thi Nhân, đá gã bay ra ngoài: “Người đẹp thì đã sao? Một bộ xương khô như ông đây còn có thể làm chút gì đó sao?”

‘Đồ điên, mày biết bản thân mình là bộ xương khô còn hỏi thăm em gái tao.’ Đây là suy nghĩ trong lúc Thực Thi Nhân bay ra khỏi gió xoáy.

Tiêu Trần đánh bay tất cả mọi người ở trong gió lốc ra ngoài theo cách này, còn về phần những người này có bị té chết hay không, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới.

Chờ đến khi Tiêu Trần nghĩ ra chuyện này, ông lão cuối cùng cũng đã bị hắn đá văng ra ngoài.

Tiêu Trần liếc nhìn tất cả mọi người đã biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng chùng xuống: “Liên quan gì tới mình chứ, ha ha.”

Tiêu Trần quay lại đỉnh đầu trăn đen, tay phải vung vẩy lên xuống: “Lên, lên, lên nữa, được rồi, dừng lại.”

Cơ thể khổng lồ của trăn đen dừng lại, lúc này Tiêu Trần đứng cao hơn Huyết Tu La một ít.

Hắn cúi đầu nhìn Huyết Tu La, không nhịn được cảm thán một tiếng: “Mẹ nó đúng là cay mắt.”

Sau khi trăn đen khổng lồ xuất hiện, Huyết Tu La đã ngừng rơi xuống, gã nhìn cơ thể cồng kềnh của trăn đen kia cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc dao động nào.

Mãi tới khi Tiêu Trần đi đến phía trên của Huyết Tu La, cuối cùng gã cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Thú gác cửa của Minh phủ, Thôn Thiên Mãng?”

“Ồ, thằng nhóc cũng có chút kiến thức, thế mà lại biết thú gác cửa Minh phủ.” Tiêu Trần hơi bất ngờ, trong điển tích chưa từng xuất hiện Tu La đại thế giới. Ngay cả trong sách cổ cũng không hề ghi chép tỉ mỉ về những chuyện có liên quan tới đại thế giới này. Gần như Tu La chưa từng xuất hiện, làm sao gã biết về thú gác cửa của Minh phủ nhỉ?

“Đáng tiếc, chẳng qua chỉ được tạo ra từ âm khí, không có bất cứ lực sát thương nào đối với Tu La tộc của tao.” Huyết Tu La lắc chiếc đầu to lớn, có chút đáng tiếc nói một câu.

Tiêu Trần cảm thấy thú vị: “Đều nói Tu La tộc này ham giết chóc, chiến đấu, bây giờ xem ra quả nhiên không sai.”

Thôn Thiên Mãng là thú gác cửa của Minh phủ, thực lực tuyệt đối không thua kém ba Đại Minh Tư của Minh bộ.

Nếu Huyết Tu La đã biết đến Thôn Thiên Mãng, thế thì chắc chắn cũng hiểu rõ thực lực của nó, mà bây giờ gã lại cảm thấy thất vọng chỉ vì Thôn Thiên Mãng đang ở trước mắt này không phải là hàng thật, ý chí chiến đấu dũng mãnh chảy trong người này thật đúng danh bất hư truyền.

Tiêu Trần sờ quả đầu sáng bóng của mình: “Tên to con, mày tự mình lùi lại hay muốn tao đánh mày trở về.”

“Ha ha ha.” Huyết Tu La nghe xong lời này của Tiêu Trần, bỗng cười lớn.

“Chỉ dựa vào mày sao? Tu La tộc bọn tao trời sinh đã miễn dịch với sự tấn công của âm khí. Ngay cả tử khí của Minh bộ, lực sát thương cũng có hạn đối với bọn tao, dựa vào cái gì một âm vật như mày dám nói lời này?” Huyết Tu La bật cười, dường như nghe thấy chuyện nực cười.

Tiêu Trần nghĩ một chút: “Xem ra Tu La tộc là khắc tinh trời sinh của mấy tên Minh bộ kia, điều này cũng có thể giải thích năm đó Hạo Nhiên đại thế giới xuất hiện Tu La, tại sao Minh bộ còn căng thẳng hơn cả những người năm đó của Hạo Nhiên đại thế giới nhỉ?”

Tiêu Trần nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười vui vẻ.

“Nói cho mày biết một bí mật, thật ra tao sử dụng đao đấy.”

“Ồ, ha ha, con sâu nhỏ, mày muốn dùng đao gãi ngứa cho tao sao?” Huyết Tu La cười nhạo nói.

‘Ầm!’

Ngọn lửa màu xanh trong mắt Tiêu Trần bắt đầu bùng cháy mãnh liệt, ánh lửa màu xanh xông ra khỏi vành mắt.

Tay phải Tiêu Trần giơ ngang trước ngực, xương ngón tay nhẹ nhàng uốn cong như đang nắm vật gì trong tay.

Một khí thế trời sinh hoàn mỹ tỏa ra từ trên người Tiêu Trần, hắn yên lặng đứng đó như cây thông già, không vui không buồn.

“Tao có thể giết chết Tu La bằng một đao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play