Trong một tứ hợp viện yên tĩnh độc đáo của Yến Kinh.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ áo dài màu xanh, tóc vén lên trên đỉnh đầu, cố định lại bằng một cây trâm gỗ đơn giản đang trông về nơi xa.
Kiểu ăn mặc như vậy có thể sẽ bị tưởng thành kẻ điên trong xã hội này, hơn nữa áo dài thế kia đã không phải người của thời đại này có thể điều khiển nổi.
Cho dù khí chất hay khuôn mặt của một người tốt đến mức nào, mặc lên áo dài như vậy đều sẽ khiến người khác cảm thấy thiếu đi chút gì đó.
Nhưng người đàn ông này rất khác biệt, anh ta mặc áo dài màu xanh trên người, mang đến một cảm giác rất đặc biệt cho người khác.
Sinh ra đã hoàn hảo, dường như anh ta cần thiết phải mặc quần áo như thế, bộ quần áo này chính là được may dành riêng cho anh ta.
“Thanh Y.” Một giọng đàn ông dịu dàng vang lên trong căn phòng.
Tiếp theo đó, một thanh niên nho nhã mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, cài một cây bút máy trên túi áo trước ngực xuất hiện ở cửa.
Trong tay người thanh niên đó đang ôm một chiếc laptop, vẻ mặt hơi nặng nề.
Người nọ được xưng là Thanh Y kia quay đầu lại, thoáng nhìn thanh niên nho nhã nhưng không lên tiếng, tuy nhiên khóe miệng khẽ nở nụ cười thản nhiên, khiến người ta cảm thấy như đang tắm gió xuân.
Thanh niên nho nhã đi mấy bước tới trước mặt Thanh Y, quay mặt laptop về phía Thanh Y.
“Anh thấy thế nào?”
Trên màn hình laptop trong tay cậu ta có một tấm ảnh phóng to, chính là cảnh tượng toàn thân Huyết Tu La giáng xuống trên bầu trời thành phố Minh Hải.
Thanh Y chăm chú nhìn tấm hình rất lâu.
“Huyết Vân Đại Trận, Huyết Tu La.” Thanh Y thốt ra một câu như vậy.
“Cần đi không?”
Thanh Y gật đầu: “Chắc chắn phải đi.”
Thanh niên nho nhã suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có mấy phần thắng?”
Thanh Y ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đưa tay phải ra làm ký hiệu ok giữa không trung.
Vẻ mặt thanh niên nho nhã mừng rỡ: “Ba chiêu là được ư?”
Thanh Y lắc đầu.
Cậu ta thấy Thanh Y lắc đầu, đột nhiên sắc mặt trở nên nặng nề: “Chẳng lẽ chỉ có ba phần thắng?”
Thanh Y lại lắc đầu, thanh niên nho nhã thở phào, trong lòng nhẹ nhõm đi không ít.
Thanh niên nho nhã nhìn động tác này của Thanh Y, có chút thắc mắc hỏi: “Không phải ba chiêu cũng không phải ba phần, vậy ý nghĩa động tác tay này của anh là gì thế?”
“Ba mươi năm.” Thanh Y thờ ơ nói.
“Anh làm như vậy là ý ba mươi năm sao?” Trong lòng thanh niên nho nhã không nhịn được phỉ nhổ.
“Cái gì ba mươi năm?” Cậu ta cảm thấy hơi khó hiểu.
“Đánh thắng Huyết Tu La, tu vi lùi ngược ba mươi năm.”
“Gì cơ? Nghiêm trọng tới cỡ này.” Giọng nói của thanh niên nho nhã lập tức nâng cao tám độ, sắc mặt đỏ bừng. ( truyện trên app T•Y•T )
“Không được, anh không thể đi, từ trận chiến Phong Thần Nhai, cao thủ bậc nhất của Hoa Hạ ta bị chết và bị thương gần hết, nếu bây giờ tu vi của anh lại lùi ngược ba mươi năm, e rằng đám ngưu ma xà thần đều sẽ bắt đầu hành động.”
Thanh niên nho nhã lên tiếng với vẻ mặt kích động, giọng điệu cực kỳ kiên quyết.
Thanh Y lại không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Hãy chuẩn bị đi, lập tức xuất phát.”
“Rốt… rốt… rốt cuộc anh có nghe tôi nói chuyện không đấy?” Thanh niên nho nhã tức giận hỏi.
Thanh Y gật đầu, tỏ ý mình đã nghe thấy lời của cậu ta.
“Dùng Lưu Vân Thoa, như thế tốc độ sẽ nhanh chút.” Thanh Y nói xong lập tức đi về phía căn phòng.
“Gì cơ, Lưu Vân Thoa? Anh điên rồi, Lưu Vân Thoa tiêu hao lớn như vậy, anh sợ bản thân mình chết không đủ nhanh sao?” Thanh niên nho nhã gào thét với bóng lưng của Thanh Y.
Thành phố Minh Hải, sân thượng bệnh viện Hoài Nghĩa.
Gió lốc bắt đầu cuồn cuộn dâng lên không trung, Trát Chỉ Khách nhìn cơn gió lốc rồi khẽ gật đầu với vẻ mặt khâm phục: “Ông Triệu, ông dùng Ngự Phong Quyết này càng lúc càng thành thạo rồi.”
Triệu Nhạc Thành cũng không tiếp lời, chỉ ngẩng đầu lên nhìn vật to lớn trên bầu trời kia.
Cùng với khoảng cách ngày càng gần, mọi người mới cảm nhận được sát khí và máu tanh ngút trời truyền đến từ trên người Huyết Tu La, thần hồn mọi người đều bị chấn động.
Còn cách xa như vậy, nhưng áp lực như sóng lớn vỗ bờ này khiến họ hít thở có chút khó khăn.
Ngọc Hư Tử cười khổ một tiếng: “Chúng ta thế này có khác gì tự tìm đường chết đâu?”
Triệu Nhạc Thành cũng bày ra vẻ mặt đau khổ, đánh giá sai lầm về thực lực của Huyết Tu La khiến ông ta biết có lẽ sự việc sẽ không phát triển như trong tưởng tượng của mình.
Triệu Nhạc Thành vốn muốn giữ chân tên đó trên bầu trời được một khoảng thời gian cũng tốt, không cần liều mạng, chỉ cần kéo dài tới khi Thanh Y Hầu tới đây, vậy coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bây giờ xem ra, e rằng muốn hoàn thành nhiệm vụ này có hơi kẻ ngốc nói mê rồi.
Triệu Nhạc Thành nhìn thoáng qua Huyết Nương Tử ở bên cạnh, lại quay đầu nhìn đồ đệ của mình cùng Dạ Nha đang ở cách đó không xa, giơ tay lên rồi đè mạnh xuống.
Huyết Nương Tử trông thấy hành động của Triệu Nhạc Thành, cau mày lại hỏi một cách cảnh giác: “Ông già ông làm gì vậy?”
Ngay khi Triệu Nhạc Thành đè tay xuống, Huyết Nương Tử bất ngờ bị một cơn gió mạnh cuốn ra ngoài, Dạ Nha cùng thiếu nữ cách đó không xa cũng chung cảnh ngộ, bị gió mạnh cuốn vào bên trong gió lốc ném lên cao.
Ba người rơi nhanh xuống dưới, Huyết Nương Tử đang ở giữa không trung nổi trận lôi đình: “Ông già chết tiệt, ông làm gì thế hả?”
“Các người vẫn còn trẻ.” Giọng nói thản nhiên của Triệu Nhạc Thành vang lên trong không trung.
Đồ Tể mập mạp nhìn hai người đang rơi xuống, giơ dao phay trong tay lên với vẻ mặt buồn bã.
“Ông ơi, tôi cũng còn trẻ.”
Triệu Nhạc Thành lườm Đồ Tể: “Năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?”
Đồ Tể vốn định nói ba mươi tuổi, tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt thản nhiên kia của Triệu Nhạc Thành, đột ngột thay đổi chủ ý.
Đồ Tể thở dài: “Ngày mai đón sinh nhật sáu mươi lăm tuổi.”
Triệu Nhạc Thành gật đầu: “Sáu mươi lăm tuổi rồi à, có thể chết được rồi.”
Ba người rơi xuống sân thượng, nhìn đám người Triệu Nhạc Thành cách mình càng lúc càng xa, siết chặt nắm đấm nhưng lại không thể làm gì được.
Không đạt được Du Dạ Cảnh thì không thể sử dụng khinh công, mà đạt tới Kim Cương Cảnh có thể bay được như Triệu Nhạc Thành hoàn toàn là bởi vì ông ta tu luyện công pháp ‘Ngự Phong Quyết’.
Thiếu nữ nước mắt giàn dụa nhìn lên trời.
“Sư phụ!” Cô ta hô lên một tiếng, có lẽ cũng biết rằng đây có thể là lần cuối cùng mình gặp được sư phụ.
Huyết Nương Tử nhìn bầu trời, một hồi lâu mới thở dài nặng nề: “Ai cũng không muốn chết, chỉ có điều bắt buộc phải chết mà thôi.”
Dạ Nha nắm chặt tay nắm của dao nhỏ sau eo, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trên trời, đột nhiên Huyết Tu La vẫn luôn yên lặng đứng giữa không trung mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ tanh, từng lớp sương máu giống như thật chất toả ra, ngưng tụ không tan giữa không trung.
Huyết Tu La nhìn phía xa, những phù văn quái lạ phủ đầy trên người chợt sáng lên.
“Đây là khí tức của vương.” Niềm vui phát ra từ trên người Huyết Tu La, thân xác khổng lồ đáp xuống mặt đất.
Bóng tối trên đỉnh đầu khiến tất cả mọi người trong gió lốc đều thay đổi sắc mặt, thân xác khổng lồ như vậy đáp xuống mặt đất, không cần dùng bất cứ thủ đoạn nào, cứ đi dạo bừa bãi một vòng như thế, có lẽ tàn phá một nửa thành phố Minh Hải rồi.
Triệu Nhạc Thành nhìn bàn chân khổng lồ của Huyết Tu La, sắc mặt âm trầm không rõ, sau cùng ông ta thở dài: “Thôi, thôi, cũng ngần này tuổi rồi, có điều gì đáng lưu luyến nữa đâu.”
Một luồng khí thế ngút trời bùng nổ từ trong cơ thể Triệu Nhạc Thành, gió xoáy đang bao bọc mọi người bắt đầu nở phình ra với tốc độ cực nhanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT