"Tiêu Tiêu, đến nhà tôi đi, Thành phố Minh Hải loạn rồi, cô đi một mình tôi không yên tâm."
"Tiêu Tiêu, cô biết nhà tôi làm gì rồi đấy. Mặc kệ Thành phố Minh Hải loạn thành thế nào tôi cũng có thể bảo đảm mẹ con cô bình an."
Mập mạp không ngừng vây quanh thiếu phụ nói chuyện.
Thiếu phụ cười gượng: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng ba của bé đang chờ chúng tôi ở nhà."
Thiếu phụ nói xong cầm chìa khóa xe ra muốn mở cửa.
‘Chát!’
Người trẻ tuổi đánh bay chìa khóa trong tay thiếu phụ, vẻ mặt âm trầm nói: "Mặc Tiêu Tiêu, hôm nay cô đi thì đi, không đi cũng phải đi."
Thiếu phụ không dám tin tưởng ánh mắt của mình. Người bình thường vẫn luôn lễ độ, ôn hòa lại tao nhã sao lúc này như thay đổi một người vậy.
"Lưu Bồng, anh làm gì vậy?" Mặc Tiêu Tiêu hỏi, bởi tính cách quá mức hiền lành nên lúc này cô cũng không thể hiện ra tức giận cỡ nào.
"Làm gì à? Ha ha, cô nói xem tôi muốn ‘làm’ gì?" Lưu Bồng cắn nặng từ ‘làm’.
"Ông đây đã sớm điều tra rõ mày là mặt hàng gì rồi. Còn định lừa ông à? Chồng đang đợi? Ha ha, mày đùa với ai chứ. Có khi chính mày cũng chẳng biết ba thằng ranh này là ai đi. Nếu không phải thấy mày có vài phần sắc đẹp, ông đây còn lâu mới thèm thứ giày rách nhà mày."
"Anh… anh!" Mặc Tiêu Tiêu tức giận đỏ cả mắt, nước mắt ở đảo vòng trong hốc mắt không ngừng.
Lớn như vậy rồi, Mặc Tiêu Tiêu chưa từng gặp chuyện như vậy.
Xung quanh thỉnh thoảng có người nhìn về bên này, nhưng chỉ là ngẩng đầu nhìn thoáng qua mà thôi. Lúc này toàn Thành phố Minh Hải đã loạn, nào có ai rảnh quản chuyện của người khác nữa.
Lưu Bồng kéo cổ tay Mặc Tiêu Tiêu, cưỡng ép kéo cô về phía xe của mình.
Mặc Tiêu Tiêu gắng sức giằng ra, nhưng sức lực của phụ nữ vào những lúc thế này thật là nhỏ nhặt không đáng kể.
"Lưu Bồng, anh làm gì vây? Anh làm đau tôi! Mau buông ra!" Mặc Tiêu Tiêu bị lôi đi.
"Đau? Ha ha, chờ lát nữa mới càng đau." Lưu Bồng cười dâm đãng mở cửa xe.
"Cứu mạng! Cứu với!" Mặc Tiêu Tiêu rốt cuộc buông tha dè đặt, không ngừng cầu xin kêu cứu người xung quanh.
Đáng tiếc, mọi người cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay mặt đi.
Có mấy thiếu niên vốn định tiến lên trượng nghĩa tương trợ, lại bị đồng bạn bên cạnh ngăn lại.
"Mày ngu à? Nhìn cái xe kia đi, một cái bánh xe của người ta cũng đủ cho mày mấy năm ăn không uống không đấy! Mày chọc được người như thế à?"
Lưu Bồng phách lối nhìn về người chung quanh, đám người đón ánh mắt Lưu Bồng đều len lén gục đầu xuống, làm bộ như không nhìn thấy.
Lưu Bồng mở cửa xe, dùng sức nhét Mặc Tiêu Tiêu vào trong.
"Chậc chậc, Mặc Tiêu Tiêu nhà cô sinh con xong vóc người còn tốt như vậy, hôm nay ông đây đúng là có phúc hưởng."
Lưu Bồng vừa nhét người vào xe vừa nói mấy câu bỉ ổi, Mặc Tiêu Tiêu không ngừng rơi nước mắt.
"Á!"
Lưu Bồng đang được nước lấn tới bỗng cảm thấy bắp đùi truyền tới một trận đau nhức, cúi đầu nhìn lại mới thấy bé loli hung hăng cắn bắp đùi mình.
"Ranh con khốn kiếp."
Lưu Bồng giận dữ giơ nắm tay lên, đập về phía bé loli.
Lần này nếu đập trúng e rằng đi luôn nửa cái mạng.
"Đừng." Mặc Tiêu Tiêu bi thương hét lên, không biết từ đâu tới sức lực tránh thoát tay Lưu Bồng, nhào lên người bé con.
Mặc Tiêu Tiêu ôm chặt con, muốn dùng cơ thể ngăn trở nắm tay của Lưu Bồng.
Không có đau đớn như trong tưởng tượng, Mặc Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, một cánh tay hơi gầy yếu nắm chặt quả đấm của Lưu Bồng.
‘Rầm’.
Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, cơ thể heo mập của Lưu Bồng nện thẳng vào thân xe.
"Anh Tiêu Trần."
Bé loli chui ra dưới cánh tay Mặc Tiêu Tiêu, vui vẻ gọi người.
"Nhóc ngốc."
"Anh Tiêu Trần, người này bắt nạt mẹ." Vương Đa Đa chỉ Lưu Bồng vừa giãy dụa đứng lên.
"Tiểu Trần." Mặc Tiêu Tiêu bật người dậy, xoa nước mắt. ( truyện trên app T Y T )
"Chó chết! Mày biết tao là ai không?" Lưu Bồng lảo đảo tựa vào chiếc xe sang của mình, oán độc nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần bước thẳng tới trước, giáng cho Lưu Bồng một cái tát.
"Mày biết tao là ai không hả?"
‘Chát!’
"Chú tao là…"
‘Chát!’
"Đại ca! Em sai rồi, đừng đánh nữa!"
‘Chát!’
Tiêu Trần tát một cái bên trái, lại tát một cái bên phải tát đến vui sướng.
"Thế mày biết tao là ai không?"
‘Chát!’
"Biết tao là ai không?"
‘Chát!’
Tiêu Trần một tát hỏi một lần, gương mặt mập như heo của Lưu Bồng bị đánh sưng phù.
"Hu hu."
Lưu Bồng vừa định nói gì đã bị bàn tay của Tiêu Trần quạt ngược lại, cứ vậy một lần lại một lần, Lưu Bồng không nói nên nổi một lời.
Tiêu Trần chán ghét lau tay trên áo của Lưu Bồng.
"Ra nhiều dầu như vậy cũng đủ để xào rau rồi."
Lúc này Lưu Bồng đã bị Tiêu Trần đánh không ra hình người, mặt thật sự phù thành đầu lợn, mắt cũng bị chen cho không thấy đâu.
Tiêu Trần kéo cổ áo Lưu Bồng, hung tợn hỏi: "Biết tao là ai không?"
"Á a… "
Miệng Lưu Bồng sưng như hai cây lạp xưởng, trên dưới khép mở vẫn không thốt ra được lời nào.
"Ông mày là ông cố Hai của nhà mày đấy." Tiêu Trần nói xong lại hung hăng quạt mấy bàn tay.
"Tiểu Trần, cảm ơn cậu."
"Anh Tiêu Trần giỏi quá."
Tiêu Trần nhìn bầu trời một chút, Huyết Vân đã ngừng bành trướng, nhưng lúc này diện tích mảnh mây máu đã rộng lớn đến đáng sợ.
"Bà lớn à, mang nhóc ngốc mau chóng rời Thành phố Minh Hải đi."
Mặc Tiêu Tiêu nghe Tiêu Trần nói vậy thì hơi uể oải gật đầu.
Tiêu Trần đang định rời đi, lại cảm thấy có cái gì không đúng.
Tiêu Trần xoa cằm nhìn Lưu Bồng đang rên rỉ đau đớn bên kia.
"Bổn đế năm nay cũng mười ngàn lẻ mấy chục tuổi, dư sức làm tổ tông cho tổ tông nhà mày. Lại còn ông cố Hai? Thế chẳng phải bổn đế chịu lỗ à."
Tiêu Trần nghĩ đến mình vô thanh vô tức chịu thiệt nhiều như vậy thì hai mắt hừng hực lửa giận, ác từ gan sinh.
Tiêu Trần giơ bàn tay về phía đầu heo không còn hình người kia là một tát.
"Mày là kẻ đầu tiên dám trắng trợn chiếm hời của bổn đế như vậy."
‘Chát!’
"Muốn để Bổn đế làm ông cố Hai nhà mày! Gan chó to quá rồi đấy!"
‘Chát!’
Lưu Bồng thật muốn đập đầu vào xe tự tử: "Bệnh thần kinh ở đâu chạy ra vậy? Ai muốn mày làm ông cố Hai, là chính mày muốn làm có được không?"
Lưu Bồng không chịu nổi thể xác và tinh thần song song đả kích, nhắm hai mắt dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần xoa xoa tay, đi về phía trước hai bước lại dừng lại.
Ngẫm nghĩ một hồi vẫn cảm thấy mình bị thua thiệt nhiều, Tiêu Trần về tới bên người Lưu Bồng, mà người kia đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần nâng chân lên, hung hăng dẫm xuống thân dưới Lưu Bồng.
‘Rắc rắc!’
Đám người đi ngang qua thấy cảnh này đều hít một hơi khí lạnh, con mẹ nó đây không phải đau trứng nữa, nát mẹ nó trứng rồi.
Có mấy vị đàn ông theo bản năng che đáy quần mình, bước nhanh rời đi.
Tiêu Trần hài lòng gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Vương Đa Đa lại kéo kéo áo Tiêu Trần: "Anh Tiêu Trần, chìa khóa xe của mẹ mất rồi."
Tiêu Trần nhìn Mặc Tiêu Tiêu đang nôn nóng tìm quanh bốn phía, vỗ trán: "Cả ngày toàn chuyện không đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT