Tiêu Trần có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn cô gái, mặc dù chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng Tiêu Trần vẫn cảm thấy được trên người cô gái này tản ra lệ khí và huyết tinh.

Lệ khí và huyết tinh kinh người như vậy nếu không từng trải qua một lượng lớn máu lửa là không thể sinh ra được.

Nơi sâu cùng trong đáy mắt Tiêu Trần dấy lên một ngọn lửa màu lam, khí cơ trên người cô gái hoàn toàn bị Tiêu Trần thu vào trong mắt.

Cỗ khí trên người cô gái đã hoàn toàn liên kết thành một dòng suối nhỏ, khí cơ tự động lưu chuyển trong cơ thể, sinh sôi nảy nở.

Khí tức như vậy, so với con rùa già họ Tần gặp hôm qua còn mạnh hơn một bậc.

Hôm qua Tiêu Trần cũng có được không ít thông tin từ ông già họ Tần kia, dựa vào sự phân chia cảnh giới trên trái đất thì cô gái này hẳn là đang ở tiên thiên đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước vào Kim cương cảnh.

Tiêu Trần dùng xương bắp chân đẩy đẩy đầu của cô gái ra bên ngoài nói: “Không có việc gì đừng tự tìm phiền phức.”

Khóe miệng cô gái hơi nhếch lên, mang theo giọng điệu cao ngạo: "Ồ, thế sao?”

Nói xong cô gái đột nhiên chộp thẳng về phía cổ họng Tiêu Trần.

Tiêu Trần căn bản là không nghĩ tới tránh, thậm chí còn chủ động vươn yết hầu ra.

Cô gái chỉ cảm thấy toàn bộ ngón tay bị một trận đau đớn, tựa như toàn bộ ngón tay vừa mới đâm vào tấm thép vậy.

Tiêu Trần rụt rụt cổ theo phản xạ thần kinh, cái tay cầm xương bắp đùi đột nhiên đập vào sau ót của cô gái.

Cô gái kinh sợ phát hiện bất luận là bản thân có làm thế nào cũng đều không thể nhúc nhích được, cảm giác vô lực sâu sắc trong nháy mắt đã chiếm lấy toàn thân.

“Phành.”

Một tiếng trầm đục vang lên, cô gái trợn tròn mắt lên rồi ngất xỉu.

Trước khi ngất đi cô gái nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, bản thân được coi là một thiên tài trăm năm khó gặp, mười lăm tuổi đã tiến vào tiên thiên, hai mươi tuổi là tiên thiên đỉnh phong, không hề kém cạnh chút nào so với đám thiên chi kiêu tử của các đại gia tộc siêu cấp đó, làm sao mà lại bị một tên nhìn như vô hại không cảm nhận được một chút sức lực nào cầm một cái xương bắp chân áp chế như vậy?

Tiêu Trần đỡ lấy cô gái đang ngã đổ về phía mình, hôn hôn cái xương bắp đùi trên tay, cảm khái nói: “Đồ tốt, có thể vừa công vừa thủ.”

Tiêu Trần vác cô gái đang hôn mê vào nhà vệ sinh nữ, một tay ném cô gái vào một phòng vệ sinh, động tác thô lỗ không hề có chút giác ngộ thương hoa tiếc ngọc nào.

Mũi của cô gái đập vào cái bồn cầu bên cạnh, máu mũi không ngừng chảy ra.

Tiêu Trần nhếch nhếch khóe miệng: “ Đồ vỏ dưa, làm phiền bản đế xem kịch, không giết chết cô coi như cô gặp may mắn lắm rồi.”

Tiêu Trần đóng cửa phòng vệ sinh lại, xách cái xương bắp đùi chuẩn bị dời đi.

Lúc này phòng vệ sinh bên cạnh đột nhiên mở cửa ra, một đôi chân dài thẳng tắp đập vào mắt Tiêu Trần.

Bốn mắt nhìn nhau, một tiếng thét chói Tai vang lên: “Bắt lưu manh!”

Tiêu Trần trừng mắt, vung tay lên một cái hắc khí nhàn nhạt liền bao phủ toàn bộ nhà vệ sinh.

“Kêu nữa đi, kêu tới rách cổ họng cũng không ai nghe thấy đâu.”

Cô chân dài kinh hãi lùi về sau hai bước, ôm ngực khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn nhìn cái tên đang cầm khúc xương người kia.

“Cậu, cậu sao lại ở đây?”

Tiêu Trần lúc này cũng đã nhận ra chủ nhân của cặp chân dài, chính là Tiếu Tiểu Tuyết có duyên gặp mặt một lần lúc tối hôm qua ở biệt thự Lạc gia.

Tiêu Trần iền vui vẻ: “Ây da, chuyện tự tìm cái chết các cô đúng thật là rất tích cực.”

Tiếu Tiểu Tuyết thấy là người quen, quả tim sắp nhảy tới cổ họng cũng được hạ xuống.

“Cậu sao lại ở nhà vệ sinh nữ?” Tiếu Tiểu Tuyết có chút hồ nghi hỏi.

Tiêu Trần múa khúc xương một đường rồi nói: “Đến tham quan một chút.”

“Tham quan nhà vệ sinh nữ? Tên này không phải là biến thái đấy chứ?” Tiếu Tiểu Tuyết không nhịn được lẩm bẩm.

“Cô tới bệnh viện làm gì? Khám phụ khoa à?”

Tiếu Tiểu Tuyết trừng mắt: “Hôm nay ông nội tôi tới đây thị sát, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên theo tới gớp vui.”

“Tới góp vui? Cô là đang tự tìm đường chết thì có.” Tiêu Trần bĩu môi.

“Cậu ở bệnh viện làm gì thế?” Tiếu Tiểu Tuyết hiếu kỳ hỏi.

“Cắt bao quy đầu.” Tiêu Trần phất phất tay giải trừ cấm chế, đi ra phía cửa nhà vệ sinh.

“Cắt bao quy đầu.” Tiếu Tiểu Tuyết xấu hổ đỏ mặt, tên này đúng thật là.

Thấy Tiêu Trần sắp đi, Tiếu Tiểu Tuyết vội vàng đi theo.

“Đi theo tôi làm gì, muốn xem tôi cắt bao quy đầu à?” Tiêu Trần nhìn thấy cái đuôi bám theo sau liền hỏi.

Tiếu Tiểu Tuyết lại đỏ mặt, có chút lắp bắp nói: “Tôi hơi sợ.”

“Cũng không phải là cô cắt bao quy đầu, cô sợ cái gì.”

Nghe Tiêu Trần nói vậy, Tiếu tiểu Tuyết xém chút thì phun ra một ngụm máu.

“Rút cuộc thì não tên này chứa cái gì vậy, bản thân một cô gái xinh đẹp như mình nói sợ, mặt hàng này lại có thể thờ ơ, đã thế lại còn mở miệng nạt lại mình, phong độ quý ngài ở đâu vậy?”

Lời này của Tiếu Tiểu Tuyết cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, dù sao thì tối hôm qua cô cũng được tận mắt chứng kiến tên này đánh phụ nữa nhưng cũng chẳng có chút nương tay nào.

Tiếu Tiểu Tuyết nhìn y tá, bác sĩ và có cả người bệnh nữa đi đi lại lại, có chút run run kéo kéo áo Tiêu Trần: “Cậu có cảm thấy, cái bệnh viện này có chút là lạ không?”

Tiêu Trần nhìn Tiếu Tiểu Tuyết một cái: "Linh cảm của cô gái này cũng thật mạnh, không trải qua bất cứ tu hành nào mà lại có thể cảm nhận được sự dị thường ở đây.”

“Là lạ? Chẳng lẽ là chân dài thêm ra à? Thần kinh.” Tiêu Trần trêu ghẹo.

Tiếu Tiểu Tuyết buồn nôn: "Tên này cũng đúng thật là lời gì cũng có thể nói ra được.”

Thần sắc Tiếu Tiểu Tuyết nghiêm túc nói: “Tôi nói thật, từ lúc tôi đi vào bệnh viện này liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, hơn nữa cậu nhìn những người này mà xem, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.”

Tiêu Trần có chút bất ngờ, cô gái này thế mà lại có thể cảm nhận được đến mức này, nếu như mà ở Hạo Nhiên Đại Thế Giới kia thì nói không chừng cũng là thiên chi kiêu tử một phương.

Tiêu Trần không trả lời, Tiếu Tiểu Tuyết tiếp tục nói: “Cậu nhìn những người này mà xem.”

Tiếu Tiểu Tuyết lén lút chỉ vào mấy người đi qua.

“Cậu xem vẻ mặt của bọn họ, động tác của họ có một cảm giác không thể nào diễn tả được, cảm giác rất rất đặc biệt.”

Tiếu Tiểu Tuyết không biết phải hình dung cảm giác đó như thế nào, khắp bệnh viện đều mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ rất khó diễn tả, loại cảm giác này khiến trong lòng cô cảm thấy không thoải mái tới cực độ.

“Giả.” Tiêu Trần nói ra một từ.

Tiếu Tiểu Tuyết lập tức bừng tỉnh: "Đúng, đúng, chính là cảm giác này, nụ cười của những y tá kia, những tiếng rên rỉ đau khổ bệnh hoạn kia, tất cả đều cảm thấy rất là giả, giống như kiểu cố ý diễn xuất như vậy ý.”

Tiêu Trần nhìn nhìn khúc xương bắp chân cầm trên tay, rồi vươn ra đưa cho Tiếu Tiểu Tuyết nói: “Này, cầm cái này cho chắc, tiện thể đi tìm Lạc Tư Nhu rồi dẫn theo cô ấy bên cạnh, nếu có thứ gì kỳ quái, dùng khúc xương nhổ răng nó ra là được.”

Tiêu Trần vừa nói như vậy, lại càng khiến trong lòng Tiếu Tiểu Tuyết sợ hãi hơn: “Thứ gì kỳ quái?”

Tiêu Trần trừng mắt: “Cô cảm thấy cái gì kỳ quái là được, có cầm không?”

Tiêu Trần không kiên nhẫn khua khua khúc xương trên tay.

Tiếu Tiểu Tuyết có chút do dự, có điều nghĩ tới thái độ của ông nội với tên Tiêu Trần này tối qua nên đè nén sợ hãi trong lòng mà đón lấy khúc xương đó.

Ngoài dự liệu của Tiếu Tiểu Tuyết chính là, khúc xương vừa truyền đến tay liền có một cảm giác mát mẻ bắt đầu từ tay truyền tới khắp cơ thể, cảm giác thấp thỏm lo lắng khi nãy lập tức bị đè nén xuống.

Hơn nữa khúc xương bắp chân này không giống với xương của người chết thông thường, khúc xương này trắng nõn như ngọc, thậm chí còn tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Tiếu Tiểu Tuyết có ngốc hơn đi chăng nữa thì cũng biết khúc xương này khẳng định không phải là thứ bình thường, nói không chừng còn là xương của một vị cao tăng đắc đạo nào đó.

“Cậu nói chị Tư Nhu cũng ở bệnh viện này sao?”

Khi Tiếu Tiểu Tuyết rời mắt khỏi khúc xương, Tiêu Trần trước mặt đã biến mất không thấy đâu nữa.

Tiếu Tiểu Tuyết giậm giậm chân: "Chạy nhanh như thế, chẳng có tí phong độ nào.”

Lúc này, bóng dáng một người mặc cảnh phục mở cửa một phòng khám đi ra, chính là Lạc Tư Nhu.

Lạc Tư Nhu thở ra một hơi thật dài, đặt mông ngồi xuống ghế ở hành lang.

“Chị Tư Nhu.”

Ánh mắt Tiếu Tiểu Tuyết sáng lên, bình bịch chạy tới.

“Tiểu Tuyết.”

Lạc Tư Nhu có chút bất ngờ nhìn Tiếu Tiểu Tuyết.

“Chị Tư Nhu, khí sắc của chị sao lại kém như thế, chẳng lẽ tối qua lại thức đêm à?” Tiếu Tiểu Tuyết nhìn thấy thần sắc tiều tụy, vẻ mặt mỏi mệt của Lạc Tư Nhu liền nhịn không được mà hỏi.

Lạc Tư Nhu nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua bất giác toàn thân phát lạnh.

“Không sao, hôm trước lúc truy bắt phạm nhân xảy ra chút chuyện nhỏ.” Lạc Tư Nhu lấy lại tinh thần nói.

Lúc này một người y tá đi qua bên cạnh hai người, người y tá mang theo một nụ cười nhàn nhạt, lúc đi qua hai người lại đột nhiên quay đầu lại nhìn một cái.

Người y tá mang theo nụ cười đột nhiên há to miệng, cái miệng rộng không thể tưởng tượng được vỡ ra giống như một cái động đen ngòm sâu không thấy đáy.

Tiếu Tiểu Tuyết run bắn người, dụi dụi mắt, lúc nhìn lại người y tá lần nữa thì tất cả lại khôi phục lại như bình thường.

Tiếu Tiểu Tuyết kéo tay Lạc Tư Nhu nói: “Chị Tư Nhu, chúng ta mau đi thôi, cái bệnh viện này thật sự quá không bình thường rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play