Tiểu quỷ bị Tiêu Trần tóm lấy đầu lưỡi không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng cái bạt tai của Tiêu Trần giáng lên mặt mình.

“A!”

Lúc này hai con quỷ còn lại đột nhiên phát ra một tràng tiếng tru thê lương.

Toàn bộ người trong biệt thự đều nghe được âm thanh giống như móng tay cào vào bảng đen vậy, tất cả mọi người toàn thân nổi hết cả da gà.

“Tiếng gì thế, sao lại khủng bố như vậy?”

“Hình như là tiếng kêu của một người phụ nữ.”

“Là từ phòng của ông cụ truyền ra, nhưng mà trong phòng chỉ có hai người là tên tiểu tử đó và ông cụ, lấy đâu ra phụ nữ.”

“Vừa nãy tên tiểu tử đó nói có âm khí, không phải là trong nhà có quỷ đó chứ.”

“Vô lý, trên đời này lấy đâu ra có.”

Lúc này, tiếng tru thê lương lại lần nữa vang lên, người trên hành lang lại một trận xôn xao.

Tiêu Trần nắm đầu lưỡi tiểu quỷ lên, dừng động tác bạt tai lại.

Tiểu quỷ dáng người vốn đã nhỏ gầy, bị Tiêu Trần nắm đầu lưỡi lên, không ngừng lắc lư giữa không trung.

Tiểu quỷ sớm đã không còn bộ dạng kiêu ngạo lúc trước, trong mắt tràn đầy sợ hãi, hoặc có lẽ giây phút này nó cảm thấy tên trước mặt này càng giống lệ quỷ hơn so với mình.

Tiêu Trần tóm đầu lưỡi của tiểu quỷ, quay vài vòng trong không trung, nhìn hai con quỷ lớn gào thét phát cuồng, phì cười một tiếng: “Các ngươi như vậy cũng dám dọa lão tử, hôm nay nếu không xử cả nhà các ngươi thì tên của lão tử cũng viết ngược rồi.”

Nói rồi liền một cước đá về phía nữ quỷ mặt đã thối rữa, nữ quỷ dường như cũng bị kích động mà phát ra hung tính, lộ ra đầu lưỡi đỏ ngầu vung loạn xạ trong không trung.

Tiêu Trần vừa nhìn thấy cái lưỡi lớn liền vui vẻ, đột ngột thu lại bàn chân vừa đá ra, tay phải đột nhiên mang theo sương đen dày đặc đưa về phía trước, tóm lấy đầu lưỡi nữ quỷ.

Nữ quỷ vốn còn đang giương nanh múa vuốt, khi nhìn thấy hắc khí trên tay Tiêu Trần đột nhiên toàn thân run lên, cơ thể không tự chủ lui lại phía sau, dường như vô cùng sợ hãi hắc khí trên tay Tiêu Trần.

Tiêu Trần vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: "Ai da, cũng biết sợ à!”

Nữ quỷ lùi về sau hai bước liền phát hiện cơ thể mình đột nhiên đông cứng lại, bất luận làm thế nào cũng không động đậy được chút nào.

Tiêu Trần tóm lấy đầu lưỡi đỏ lòm của nữa quỷ, lại chuyển đầu lưỡi sang tay trái.

Tiêu Trần ước lượng hai cái lưỡi nằm trong tay, lại nhìn con quỷ nam mặt đã cứng đờ cười nói: “Mày cũng tới đây, thiếu một cái nữa là có thể thắt một cái bím rồi.”

Nói xong Tiêu Trần vươn tay ra chộp về phía con quỷ nam, con quỷ nam như chuột nhìn thấy mèo vậy, toàn bộ thân hình đột nhiên biến thành một đạo hắc khí, liều mạng bay về phía cửa sổ.

Tiêu Trần có chút ngoài ý muốn nói thầm: “Đạo hạnh cũng không tệ, dưới uy áp của bản đế lại còn có thể biến hóa.”

Nói xong, một đạo hắc khí dày đặc như cánh tay thoát ra từ cơ thể Tiêu Trần như giao long bắn về phía nam quỷ với tốc độ cực nhanh.

Hai đạo hắc khí va vào nhau giữa không trung, hắc khí do Tiêu Trần bắn ra mang theo ưu thế rõ ràng khiến cho nam quỷ biến thành hắc khí chỉ đành trốn đông núp tây.

Một phút sau, tay trái Tiêu Trần cầm ba đầu lưỡi lên, ngồi bên cạnh giường vui vẻ thắt bím.

Ba con quỷ quỳ trước người Tiêu Trần, vẻ mặt thống khổ ngửa đầu lên, Tiêu Trần lúc thì giật giật, lúc thì kéo kéo ba đầu lưỡi.

Ba con quỷ tức giận mà không dám nói gì, người trước mặt thực sự là quá khủng bố rồi, hơn nữa cỗ hắc khí trên người không biết là từ đâu mà có, lại có thể tuyệt đối áp chế âm khí của bọn chúng.

Tiêu Trần dùng tử khí trên người mình kết một cái nơ nhỏ hình con bướm trên đuôi bím, như vậy thì cái bím này ngoại trừ Tiêu Trần ra không ai có thể gỡ ra được.

Tiêu Trần vừa vứt cái bím bằng lưỡi trong tay ra liền xoa xoa vào giường: “Thật ghê tởm.”

Ba con quỷ khóc không ra nước mắt: "Ghê tởm mà ngươi còn chơi vui vẻ như vậy à?”

Tiêu Trần nhìn nhìn ông cụ trên giường, âm khí nhập thể nghiêm trọng, may mà thời gian cũng chưa lâu.

Tiêu Trần giơ ngón trỏ tay phải ra, điểm vào trán ông cụ một cái, một cỗ hắc khí mắt thường cũng có thể nhìn thấy được không ngừng bị ngón trỏ của Tiêu Trần hút ra.

Khuôn mặt xanh lét của ông cụ dần dần khôi phục lại bình thường, mạch máu phồng lên trên mặt cũng dần dần xẹp xuống.

“Khụ khụ khụ “

Một trận ho khan kịch liệt vang lên, ông cụ trên giường mở mắt ra.

“Ông nội.”

Một bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng vọt vào trong phòng, lập tức lao vào lòng ông cụ.

Lúc này một đám người cũng theo vào trong phòng, một vài người cười rất miễn cưỡng chào hỏi ông cụ.

Ông cụ nhìn Lạc Huyền Tư trong lòng, nhè nhẹ vỗ vỗ đầu cô, hiền lành nói: “Ngoan, ông nội không sao, không sao rồi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.”

“Ông nội không sao là tốt rồi.”

“Đúng vậy, nghe ông xảy ra chuyện bọn con đều lo lắng gần chết.”

Lúc này đám người mồm năm miệng mười thăm hỏi.

Ông cụ lại nhìn quanh mọi người một lượt, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh: “Các người e là mong ta chết sớm đi một chút thì có.”

Mọi người cúi đầu xuống, có chút chột dạ không dám đối diện với ông cụ, xem ra ông cụ này có ảnh hưởng rất lớn trong nhà.

Lúc này Tiêu Trần đứng dậy, nói với Lạc Huyền Tư: “Tiểu nha đầu chuyện đã giải quyết xong rồi, nhà cậu ai là người kinh doanh đồ cổ vậy?”

Ông cụ hoài nghi nhìn về phía Tiêu Trần: “Cậu nhóc, cậu là?”

“Ông nội, đây là Tiêu Trần, chính là cậu ấy đã cứu ông.”

Ông cụ nhìn nhìn Tiếu đại sư đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt Tiếu đại sư vẫn còn có chút trắng bệch, dù sao thì trước mặt Tiêu Trần vẫn còn có ba con quỷ đang quỳ ở đó.

Tiếu đại sư cảm nhận được ánh mắt của ông cụ, khẽ gật gật đầu.

Ông cụ trong lòng ngạc nhiên, ông bạn già của mình năng lực thế nào ông biết rõ vô cùng, vậy nhưng chính lão lại gật đầu thừa nhận, người thiếu niên này khẳng định không đơn giản chút nào.

Ông cụ mấy lần định đứng dậy nhưng đều không được, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Cậu nhóc, ơn cứu mạng không gì có thể báo đáp được, chỉ cần Lạc gia ta có, cậu cứ việc nói.”

Tiêu Trần nhìn nhìn ông cụ, nói với Lạc Huyền Tư: “Nha đầu, ông lão này đã không có gì đáng ngại nữa, sau này nấu thêm chút canh tẩm bổ là được rồi.”

“Đúng rồi ông lão, nhà này là ông làm chủ phải không?”

Ông cụ có chút ngạc nhiên, bản thân già từng này rồi mà bị một tên nhóc tiếng nào tiếng nấy gọi là ông lão, nghe thế nào cũng không được tự nhiên.

Ông cụ có chút không được tự nhiên lắm gật gật đầu.

Tiêu Trần hỏi: “Nhà ông nếu như đã kinh doanh đồ cổ, vậy có tử ngọc không.”

“Tử ngọc” trong miệng Tiêu Trần cũng không phải là tử ngọc trong miệng người bình thường.

“Tử ngọc” trong miệng người bình thường chính là loại ngọc thạch sẽ không xảy ra biến đổi nào, loại ngọc thạch này kết cấu đã trở nên rất ổn định, giống như là đã chết vậy, cho nên được gọi là “Tử ngọc”.

Còn “Tử ngọc” trong miệng Tiêu Trần là loại được người chết đeo nhiều năm, hấp thụ tà khí.

Loại ngọc này xưa nay là vật tà môn, không chỉ dễ dàng trêu chọc vào những thứ không sạch sẽ mà thậm chí ngay cả trong bản thân khối ngọc cũng mang theo tà vật.

Đương nhiên những người bây giờ đều không tin vào mấy thứ này, hơn nữa chất lượng của “Tử ngọc” bình thường đều rất tốt, cho nên “Tử ngọc” cũng là một bảo bối cực kỳ khan hiếm.

Ông cụ đương nhiên hiểu “Tử ngọc” trong miệng Tiêu Trần nói, ông cụ gật gật đầu: “Nói đến cũng thật trùng hợp, hai ngày trước tôi vừa nhận được một khối ngọc loại này.”

Trong một gian thư phòng ở Lạc gia.

Tiêu Trần nhìn miếng ngọc thạch to bằng lòng bàn tay trong tay, mắt híp lại dài dài.

Ngọc đích thực là “Tử ngọc”, chỉ là người bán ngọc này khẳng định là cũng chẳng phải có lòng tốt gì.

Sau khi Tiêu Trần kiểm tra phát hiện, trong “Tử ngọc” có một pháp trận na ná giống như tụ âm trận, điều này có thể giải thích được âm khí trong biệt thự của Lạc gia là từ đâu mà có.

Một tia tử khí trên ngón tay Tiêu Trần chui vào trong miếng ngọc, trận pháp kia trong nháy mắt liền bị xóa đi.

Lúc này trong một căn hầm âm u dưới đất ở phía nam thành phố Minh Hải, một người đàn ông toàn thân bao phủ bởi bóng đêm đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

“Gặp phải cao nhân rồi.” Người đàn ông lau sạch máu tươi ở khóe miệng, suy nghĩ một lát rồi đi ra khỏi tầng hầm ngầm.

Tiêu Trần xoa xoa cằm, nở một nụ cười có chút bỡn cợt.

Tiêu Trần từ khối “Tử ngọc” bẻ ra một miếng ngọc to cỡ bằng ngón tay cái, nhắm mắt lại cầm miếng ngọc vỡ đó trong tay.

Hắc khí cuồn cuộn từ trên người Tiêu Trần tràn ra, hắc khí chảy xuống đất giống như là có sinh mệnh vậy, tạo thành một cái đầm đen kịt khoảng ba mét vuông.

Tiếu đại sư và ông nội của Lạc Huyền Tư ở trong thư phòng chứng kiến cảnh không thể tưởng tượng này, Tiếu đại sư vẫn còn tốt, dù sao vừa nãy cũng đã được chứng kiến đủ kiểu không thể tưởng tượng được của Tiêu Trần rồi.

Còn ông lão Lạc lại là lần đầu tiên chứng kiến, tim muốn nhảy lên đến tận cổ họng rồi, dù sao thì bộ dạng của Tiêu Trần lúc này cũng không hề giống người tốt chút nào.

Tiếu đại sư kéo kéo ông lão Lạc, ý bảo ông đừng lộn xộn.

“Minh Cửu Âm.”

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Trần vang lên trong thư phòng, lời vừa mới dứt, đoàn tử khí trên mặt đất đột nhiên cuộn trào hết cả lên.

Bọt khí to bằng cỡ nắm tay không ngừng hình thành và vỡ ra trong đám tử khí, dần dần, tốc độ hình thành và vỡ ra của bọt khí càng ngày càng nhanh, sùng sục giống như nước sôi vậy.

Một thứ bề ngoài giống như một con diều hâu từ trong đám tử khí quay cuồng đứng lên, cái không giống với diều hâu bình thường chính là con này có tới bốn con mắt, phải trái mỗi bên hai con mắt, đôi mắt có màu xanh lam quỷ dị, nhìn qua mang theo cảm giác yêu dị khó có thể diễn tả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play