Tiêu Tuấn nghe được Tiêu Mộng Tuyết vẫn chưa về, lông mày không khỏi có chút nhíu thoáng một phát, sau đó nhàn nhạt nói:
- Các em ai có số điện thoại của Tiêu Mộng Tuyết, gọi điện thoại xem em ấy ở nơi nào.
- Giảng viên, không gọi được, vừa rồi ta đã gọi mấy lần, nhưng điện thoại của Tiêu Mộng Tuyết đã tắt rồi.
Trên mặt Triệu Nhị mang theo vẻ lo lắng.
Tiêu Tuấn nghe Triệu Nhị nói, lông mày càng là chăm chú nhăn lại, sau đó trực tiếp nhìn mấy bạn học trai, nói ra:
- Mấy người các em ai đi tìm Tiêu Mộng Tuyết.
- Ta đi tìm a.
Lâm Dật Hiên đi ra, nhàn nhạt nói một tiếng, đối với Tiêu Mộng Tuyết chưa có trở về, hắn vẫn là hết sức lo lắng, phải biết rõ nơi này chính là trên núi, ai biết nơi này sẽ có nguy hiểm gì, quan trọng nhất là điện thoại của Tiêu Mộng Tuyết không gọi được, quả thực làm cho người ta lo lắng.
- Ta cũng cùng đi.
Lúc này Tôn Thành Hổ thấy Lâm Dật Hiên cũng đi ra ngoài tìm, hắn cũng nói một tiếng, đi theo đám người ra khỏi hàng.
- Mọi người phân tán tìm một chút.
Tiêu Tuấn nói một tiếng, cũng bắt đầu đi ra ngoài tìm, trên mặt của hắn cũng có mang theo một tia lo lắng, phải biết rõ lần này mang học sinh đi chơi là hắn, nếu như lần này có bất kỳ một học sinh nào xảy ra ngoài ý muốn, như vậy hắn sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Lâm Dật Hiên nhớ rõ thời điểm cuối cùng chứng kiến Tiêu Mộng Tuyết, hình như nàng là đi lên núi, cho nên Lâm Dật Hiên quyết định dọc theo đường núi tìm lên, trên sơn đạo có lẽ không có địa phương nào có thể đi, cho nên cũng dễ tìm, chẳng qua là lộ trình hơi xa một chút, bất quá điểm khoảng cách ấy đối với Lâm Dật Hiên mà nói, thật đúng là không coi vào đâu.
Mỗi lần đi một đoạn đường, Lâm Dật Hiên liền hô lớn danh tự Tiêu Mộng Tuyết, bất quá không có nghe được thanh âm trả lời, chỉ chốc lát sau, Lâm Dật Hiên liền tới Vọng Tiên Đài, bất quá nơi đây cũng không có thân ảnh Tiêu Mộng Tuyết, trong nội tâm Lâm Dật Hiên cũng có chút nóng nảy, Tiêu Mộng Tuyết sẽ không phải lại lên đỉnh núi chứ, mặc dù khả năng này không lớn, nhưng Lâm Dật Hiên vẫn quyết định đi lên xem một chút, tốc độ cao nhất hướng lên, trong chốc lát liền tới đỉnh núi, lúc này mặt trời xuống núi, đem mây mù chân trời nhiễm lên một tia kim hoàng sắc, mà trên Long Thủ Sơn này cũng mang lên một tia ấm áp mờ nhạt, khiến cho nơi đây ngược lại là có một phen ý cảnh khác.
Bất quá cảnh sắc tuy đẹp, nhưng Lâm Dật Hiên lại không rảnh thưởng thức, hắn bây giờ còn nóng lòng tìm Tiêu Mộng Tuyết.
- Tiêu Mộng Tuyết... Ngươi ở đâu?
Lâm Dật Hiên chậm rãi tìm trên đỉnh núi, lại nói tiếp cái đỉnh núi này còn rất lớn, muốn tìm ra được thật đúng là không dễ dàng, mà đỉnh núi lại có từng trận gió, đối với truyền thanh âm cũng có trở ngại rất lớn.
- Lâm Dật Hiên, là ngươi sao?
Đúng lúc này thanh âm của Tiêu Mộng Tuyết có chút phiêu hốt từ trong gió truyền tới, nếu không phải hiện tại thính lực của Lâm Dật Hiên kinh người, thật đúng là khả năng nghe không được thanh âm này.
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên vui vẻ, khá tốt Tiêu Mộng Tuyết không có xảy ra chuyện gì, hắn vội vàng chạy tới địa phương phát ra thanh âm.
Lâm Dật Hiên đi về phía trước trong chốc lát, liền phát hiện địa phương thanh âm phát ra kia là địa phương Long khẩu lúc trước nhóm bọn hắn lên núi, Lâm Dật Hiên đến đó mới phát hiện Tiêu Mộng Tuyết đang dùng tay chèo chống thân thể tựa ở trên mặt đá, mà một chân lại có chút nâng lên, chỉ dùng chân còn lại gắng sức.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mộng Tuyết lóe lên một tia trắng xám, đôi mi thanh tú đồng dạng nhíu chặt lên, hiển nhiên là thừa nhận thống khổ gì đó.
- Tiêu Mộng Tuyết, ngươi không sao chứ.
Lâm Dật Hiên vội vàng chạy tới.
Tiêu Mộng Tuyết chứng kiến Lâm Dật Hiên vội vội vàng vàng chạy tới, trong mắt hiện lên vẻ vui, nhìn sắc mặt Lâm Dật Hiên lo lắng, Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng nói ra:
- Chân của ta bị trật rồi, hình như không có thể động.
- Chân bị trật rồi hả?
Lâm Dật Hiên nao nao, trực tiếp bế Tiêu Mộng Tuyết lên, sau đó nhẹ nhàng để ở trên mặt đá tương đối bằng phẳng, để cho Tiêu Mộng Tuyết ngồi xuống, mà Tiêu Mộng Tuyết bị Lâm Dật Hiên đột nhiên ôm như vậy, trên mặt tái nhợt không tự chủ nổi lên một tia đỏ ửng.
Lâm Dật Hiên cẩn thận cỡi giày chân bị trật của Tiêu Mộng Tuyết ra, sau đó lại cỡi tất tuyết trắng ra, lập tức chân ngọc trắng noãn, lại óng ánh khéo léo kia của Tiêu Mộng Tuyết liền hiện ra trước mặt Lâm Dật Hiên, không thể không nói chân ngọc của Tiêu Mộng Tuyết rất đẹp, cho dù thời cổ ba thốn kim liên cũng không bằng a.
Đương nhiên chân ngọc của Tiêu Mộng Tuyết tự nhiên sẽ không chỉ có ba thốn, nhưng lại đầy đủ khéo léo, Lâm Dật Hiên tự nhận là người không ái luyến, cũng không khỏi bị chân ngọc này hấp dẫn.
Bất quá nhìn trên chân ngọc, hiện tại bộ phận mắt cá chân đã đỏ sưng lên một khối lớn, Lâm Dật Hiên nhìn mà khẽ nhíu mày, trong nội tâm không khỏi bay lên một cảm giác đau lòng.
- Ta giúp ngươi trị liệu thoáng một phát, lập tức sẽ hết đau.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng đưa tay đặt lên mắt cá chân sưng lên kia, chân khí từ bàn tay chậm rãi thả ra, Lâm Dật Hiên một bên nhẹ nhàng vuốt ve lưu thông máu cho Tiêu Mộng Tuyết, một bên dùng chân khí khơi thông kinh mạch.
Tiêu Mộng Tuyết nhìn bộ dáng Lâm Dật Hiên vì mình lo lắng, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ấm áp vui vẻ, nói thật vừa rồi nàng đã có tuyệt vọng cam chịu, nàng lên đỉnh núi bị trượt chân, lại hết sức nghiêm trọng, dùng điều kiện như vậy muốn xuống núi, chỉ sợ khó như lên trời, mà điện thoại bởi vì hết pin mà tự động tắt máy, mắt thấy mặt trời muốn xuống núi, trong nội tâm Tiêu Mộng Tuyết tự nhiên là lo lắng vạn phần, lại không nghĩ rằng lúc này, Lâm Dật Hiên đột nhiên xuất hiện ở trước người nàng.