Lâm Dật Hiên còn chưa có kêu lên, liền nghe được xa xa truyền đến một hồi gầm rú như là Long ngâm, như là Chân Long tung bay gào thét.
- Chúng ta vượt qua Long ngâm rồi, mau qua nhìn xem.
Triệu Nhị nghe được tiếng gầm rú như Long ngâm này, lập tức đại hỉ, lôi kéo Tiêu Mộng Tuyết hướng về phương hướng Long ngâm kia chạy tới.
Long ngâm coi như là một đại kỳ quan của Long Thủ Sơn, Long ngâm hình thành là vì trong núi có một cái hang, nghe nói miệng hang kia từ đỉnh núi nối thẳng đáy biển, đáy biển không biết là vỏ quả đất vận động, hay là có núi lửa tồn tại, thường xuyên sẽ có nước biển dùng lực lượng khổng lồ trực tiếp áp vào hang, sau đó trực tiếp theo miệng hang phát ra.
Mà thanh âm Long ngâm chính là do không gian cái hang kia bị ép hình thành tiếng gió, vừa nghe thật đúng như là Long ngâm.
Bất quá Long ngâm cũng không thông thường, có vô số người đợi ở Long Thủ Sơn, cũng chưa từng may mắn kiến thức kỳ quan Long ngâm một chút.
Không nghĩ tới lần này hắn lại may mắn nhìn thấy kỳ quan này, Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, cũng vội vàng bước tới chỗ kia, muốn nói chỉ là Long ngâm kia cũng không có gì đẹp mắt, dù sao Long ngâm là thanh âm, chỉ cần nghe là tốt rồi, chính thức muốn xem chính là Long nhả nước sau khi Long ngâm, thủy áp cực lớn đem nước biển từ trong nham động ép đi ra, cho nên ở sau Long ngâm, chính là Long nhả nước đồ sộ, nước chảy cường đại từ trong hang phun ra, có thể đạt tới khoảng cách mấy trăm trượng xa, nếu như gặp được thời tiết tốt, còn có thể chứng kiến cầu vồng xinh đẹp treo ở chân trời, quả nhiên là một cảnh đẹp.
Những thứ này Lâm Dật Hiên cũng chỉ là nghe nói qua, lại chưa từng gặp, loại may mắn mở mang kiến thức này nên xem một chút, coi như là một loại hạnh phúc a.
Vừa đi mấy bước, đột nhiên Lâm Dật Hiên cảm giác trong nội tâm lạnh lẽo, tựa hồ có một đạo hàn ý như có như không không ngừng đánh úp lại, Lâm Dật Hiên vội vàng kéo căng toàn thân, lực cảm giác của hắn bây giờ hết sức mạnh mẽ, cho nên đối với nguy hiểm trong nội tâm đều có chút báo động trước, rốt cuộc là nguy hiểm gì.
- CHÍU...U...U!...
Đúng lúc này Lâm Dật Hiên cảm giác được trên ót truyền đến một hồi cảm giác đau đớn, trong nội tâm cảm giác được không tốt, thân thể rất nhanh lách qua một bên, sau đó hắn lập tức cảm thấy một cổ kình phong lướt qua bên tai của hắn bay đi.
Là viên đạn, đồng tử của Lâm Dật Hiên có chút co rụt lại, mới vừa rồi hắn bị người dùng súng bắn, nếu như không phải hắn cảm ứng được không đúng dời đi thân thể, hiện tại chỉ sợ hắn đã bị một súng bắn bể đầu, nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa thì xong rồi.
- Thật không nghĩ tới, ngươi thậm chí ngay cả viên đạn cũng có thể tránh thoát.
Lúc này Triệu Cương từ đằng sau một khối nham thạch đi ra, trong tay hắn giơ súng, chẳng qua là họng súng cũng không có nhắm Lâm Dật Hiên, mà là trực tiếp nhắm Tiêu Mộng Tuyết cùng Triệu Nhị cách đó không xa.
Lúc này Tiêu Mộng Tuyết cùng Triệu Nhị đang bị Long ngâm hấp dẫn, cũng không có chú ý tới tình huống bên này, mà bởi vì thanh âm Long ngâm rất lớn, nên che dấu lời của Triệu Cương, cho nên hai nữ nhân kia không có nghe được lời nói bên này, các nàng như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới mình đang bị một họng súng đen ngòm nhắm ngay đầu a.
- Không biết các nàng cũng có thân thủ tốt như ngươi hay không, có thể trực tiếp né tránh viên đạn.
Triệu Cương cười lạnh nhìn về phía Lâm Dật Hiên, hắn thừa nhận mình xem thường Lâm Dật Hiên, bất quá muốn giết Lâm Dật Hiên cũng không phải là có một phương pháp, dùng con tin áp chế, hắn cũng dùng qua không ít.
Mà một sát na Lâm Dật Hiên nhìn thấy Triệu Cương đi ra kia, trong đôi mắt chậm rãi lạnh thoáng một phát, sau đó khí chất trên người Lâm Dật Hiên tựa hồ chậm rãi xảy ra cải biến, phảng phất trong nháy mắt, Lâm Dật Hiên lại trở về trong không gian sinh hóa kia.
- Ta thật đúng là xem thường các ngươi rồi? Các ngươi cũng dám trực tiếp giết người.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt của Lâm Dật Hiên cất dấu sát ý nhàn nhạt, nếu như người này đã đối với hắn động sát tâm, như vậy hắn cũng không cần phải bận tâm cái gì nữa rồi, vừa bắt đầu hắn cho rằng Triệu Thiên chỉ là một thiếu gia ăn chơi có chút kiêu ngạo, hiện tại xem ra là hắn sai rồi, sai rồi tự nhiên cũng vì thế phải trả một cái giá cực đắt, mà Lâm Dật Hiên trả giá chính là hiện tại bị người chế trụ, tánh mạng của Tiêu Mộng Tuyết cùng Triệu Nhị tựa hồ nằm trong một ý niệm của Triệu Cương.
- Giết người? Chúng ta vì cái gì không dám giết người?
Triệu Cương như là nghe được sự tình buồn cười gì đó, khịt mũi cười cười, sau đó lạnh lùng nói:
- Không cần kỳ quái, trên thế giới này, luật pháp cho tới bây giờ chỉ có thể ước thúc kẻ yếu, đối với cường giả mà nói, đây chẳng qua là một tờ nói suông, đây là một thế giới cường giả, kẻ yếu không có quyền lợi nói gì.
- Ngươi cho rằng ngươi là cường giả?
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, thân thể chậm rãi dời một bước nhỏ về phía bên trái.
- Ta có lẽ không phải là cường giả, nhưng mà cường giả có khi cũng không phải chỉ một người, mà là một quần thể, mà ta là người thuộc về quần thể cường giả này.
Triệu Cương cười nhạt một tiếng, đem họng súng trực tiếp nhắm trúng trên đầu Triệu Nhị, tin tưởng chỉ cần hắn nhẹ nhàng bóp cò, như vậy Triệu Nhị sẽ trực tiếp bị đạn xỏ xuyên qua.
- Ngươi cho là ta sẽ chịu uy hiếp sao?
Lâm Dật Hiên lạnh lùng nói.
- Ngươi có thể thử một chút, dù sao bên kia có hai người, cho dù chết một cái, ta còn có thể có bắt một người.
Triệu Cương cười nhạt một tiếng, tuy hắn nói như vậy, nhưng đáy lòng cũng sợ Lâm Dật Hiên không quản hai nữ nhân kia chết sống hướng hắn công kích, dùng bổn sự có thể tránh né viên đạn của Lâm Dật Hiên, cho dù trong tay hắn có súng, cũng không có nắm chắc quần nhau cùng Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên đồng dạng sợ ném chuột vỡ bình, Triệu Cương nói không sai, hắn thật không dám thử, có hai người trong tay, thấy thế nào đều là Triệu Cương chiếm thượng phong, Lâm Dật Hiên không có khả năng bởi vì mình mà làm phiền hà tánh mạng hai nữ nhân kia, dù sao việc này bắt đầu chính là do hắn mà ra, Triệu Thiên Khiếu kia chính là bị tam ca tìm đến, về phần hắn dây dưa Tiêu Mộng Tuyết cũng không quá đáng là trùng hợp mà thôi.