- Tiêu Mộng Tuyết, Triệu Nhị, lên xe này đi, khó được có xe, chúng ta sẽ không lách vào xe buýt rồi.
Lâm Dật Hiên nhìn Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng nói.
Chút tiểu tâm tư này của Tôn Thành Hổ, Lâm Dật Hiên cũng có thể đoán được, từ vừa bắt đầu Tôn Thành Hổ là nhắm ở trên người Tiêu Mộng Tuyết, hơn nữa lần này Tôn Thành Hổ lại tự mình lái xe đến, nhất định sẽ mời Tiêu Mộng Tuyết đi qua, cho nên Lâm Dật Hiên tiên hạ thủ vi cường, cho Tôn Thành Hổ ăn nghẹn lần nữa.
Quả nhiên Lâm Dật Hiên vừa mới dứt lời, sắc mặt Tôn Thành Hổ liền hơi đổi, hắn vội vàng nói:

- Hay là thôi đi, Mộng Tuyết đi xe của ta là được rồi.
Nói xong Tôn Thành Hổ trực tiếp chỉ vào một chiếc xe thể thao màu đen ngừng ở một bên, xe này Lâm Dật Hiên ngược lại có chút ấn tượng, hình như là một loại xe số lượng có hạn, nghe nói ít nhất phải hơn tám trăm vạn, trong nội tâm Lâm Dật Hiên thầm than, phụ thân Tôn Thành Hổ này rốt cuộc chiều Tôn Thành Hổ bao nhiêu a....
Trên mặt Tôn Thành Hổ mang theo một tia ý cười nhàn nhạt, xe này là hắn vừa mới lấy tới tay, hôm nay đặc biệt chạy tới trường học khoe khoang thoáng một phát.
- Ta ngồi trong xe này, Tôn Thành Hổ, ngươi mời người khác đi.

Tiêu Mộng Tuyết nhẹ nhàng cười nói, đối với tâm tư của Tôn Thành Hổ nàng ít nhiều cũng biết một chút, mặc dù nàng đối với Tôn Thành Hổ không có ác cảm gì, nhưng mà cũng không có đạt tới trình độ hảo cảm.
Tôn Thành Hổ nghe Tiêu Mộng Tuyết nói, trên mặt có chút cứng đờ, hắn chẳng thể nghĩ tới Tiêu Mộng Tuyết sẽ cự tuyệt, điều này làm cho mặt mũi của hắn có chút không nhịn được.
- Tốt rồi, đi nhanh đi, chậm trễ nữa trời sẽ tối .
Lúc này Triệu Nhị cũng trực tiếp mở cửa xe màu xám bạc, sau đó trực tiếp kéo Tiêu Mộng Tuyết vào.
- Đúng, đi nhanh đi, nếu ngươi không đi sẽ không được chơi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười, cũng mặc kệ Tôn Thành Hổ kia mặt đầy hắc tuyến, trực tiếp chui vào bên trong, sau đó cố nén cười, quả nhiên loại người chết sĩ diện này rất dễ đối phó, nếu như hơi chút xấu một chút, tình huống bây giờ khả năng sẽ bất đồng.
Lâm Dật Hiên đã khởi động xe, trực tiếp chạy về phía trước, xe chậm rãi lái vào đường chính, hướng về Long Thủ Sơn.
- Lâm Dật Hiên, thật đúng là không nhìn ra, ngươi vậy mà biết lái xe.
Lúc này Triệu Nhị từ phía sau nhô đầu ra, hướng về Lâm Dật Hiên nói, kỳ thật điều này cũng trách không được Triệu Nhị kỳ quái, hiện tại mặc dù gia đình có xe rất nhiều, nhưng mà học sinh chân chính biết lái xe lại không có mấy người, cho dù có cũng đều là một ít học sinh trong nhà có tiền, như Lâm Dật Hiên cũng khó tránh khỏi làm cho người kỳ quái.
- Cái này có cái gì kỳ quái, sự tình ngươi không nhìn ra còn có rất nhiều, bất quá ngươi tốt nhất cầu nguyện trên đường chúng ta không gặp được cảnh sát thúc thúc đi.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười nói.
- Vì cái gì?
Triệu Nhị kỳ quái hỏi, ngay cả Tiêu Mộng Tuyết cũng tò mò nhìn về phía Lâm Dật Hiên.
- Bởi vì ta không có giấy phép lái xe, không bằng lái mà bị cảnh sát thúc thúc bắt lấy phải phạt tiền đấy.

Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười nói.
- Ta muốn xuống xe.
Triệu Nhị nghe được Lâm Dật Hiên nói, lớn tiếng kêu lên.
- Đã chậm, các ngươi lên xe dễ xuống xe khó, sao có thể dễ dàng cho các ngươi chạy thoát như vậy.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng cười cười lái xe, tiếp tục tiến về phía trước.
Bất quá Tiêu Mộng Tuyết cùng Triệu Nhị nghe Lâm Dật Hiên không có giấy phép lái xe, thần sắc thoáng cái đều khẩn trương lên, tự hồ sợ Lâm Dật Hiên trực tiếp lái xe đụng phải người. Hiện tại Triệu Nhị cũng có chút hối hận vì lên xe của Lâm Dật Hiên.
- Không cần khẩn trương như vậy, chỉ là không có giấy phép lái xe mà thôi, kỹ thuật lái xe của ta còn là phi thường lợi hại đấy.
Lâm Dật Hiên chứng kiến cả hai đều là dáng vẻ khẩn trương, không khỏi khẽ cười nói.

Long Thủ Sơn ở phía đông Long thành, ở gần biển đông, toàn bộ ngọn núi ở phía xa nhìn tới tựu như đầu rồng từ trong lòng đất thò ra, gầm thét hướng về biển rộng. Toàn bộ Long Thủ Sơn cao chừng hơn một ngàn mét, được cho là một tòa núi cao, mà đỉnh núi quanh năm mây mù lượn quanh, chỗ đó lại ở vào chỗ đầu rồng, giống như Cự Long nuốt mây vậy.

Long Thủ Sơn xem như một kỳ cảnh của Long thành, cũng hấp dẫn không ít du khách tới ngắm cảnh, cho nên Long Thủ Sơn cũng được khai phát thành khu du lịch, một đường lớn trực tiếp từ Long thành thông đến Long Thủ Sơn.
Một nhóm người Lâm Dật Hiên thật không có gặp được trở ngại gì, một đường trực tiếp đến Long Thủ Sơn, dưới chân núi Long Thủ Sơn có một bãi đỗ xe cực lớn, Lâm Dật Hiên đỗ xe ở chỗ này, bởi vì lên trên nữa đã không cho phép lái xe, chỉ có thể đi bộ.
- Rất lâu không tới Long Thủ Sơn rồi, nhớ rõ lần trước đến là thời điểm mới tốt nghiệp trường cấp hai, khi đó leo núi nhưng không có leo đến đỉnh.
Triệu Nhị xuống xe, ngẩn đầu nhìn Long Thủ Sơn hùng vĩ cách đó không xa, khẽ thở dài.
Lâm Dật Hiên nhẹ nhàng gật gật đầu, tuy Long Thủ Sơn chỉ cao có ngàn mét, nhưng mà đường núi gập ghềnh, muốn đi lên phải có cơ thể vô cùng mạnh, người bình thường thật đúng là không thể đi lên.
Lâm Dật Hiên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi ẩn vào trong mây mù nói khẽ:

- Lần này đi lên đỉnh núi xem a, nói thật tới mấy lần cũng không tới đỉnh núi xem qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play