Nhìn bảy người trước mắt huy vũ đao kiếm xông lại, Lâm Dật Hiên cũng không có bất kỳ sợ hãi, ở hắn xem ra bảy người này so sánh với người bò sát thì an toàn nhiều hơn, Lâm Dật Hiên trực tiếp vận dụng chân khí, thúc dục tốc độ Phong Thần Thối, lập tức tốc độ của Lâm Dật Hiên như gió, trong nháy mắt liền xuất hiện ở bên cạnh một người, tránh thoát trường kiếm người nọ đâm tới, một quyền trực tiếp đánh vào ngực người này.
Lập tức người nọ như là bị xe tải đụng vào, toàn bộ ngực lập tức lõm vào, một ngụm máu tươi bắn ra, sau đó liền bay rớt ra ngoài, bay thẳng đến mấy chục thước mới nặng nề ném tới trên mặt đất, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Lâm Dật Hiên một chiêu liền giết một cái, trực tiếp làm cho mấy người Tinh Tú Phái giật mình, bọn hắn không rõ, vì cái gì Lâm Dật Hiên trúng Hủ Thi Độc, còn có thể lợi hại như vậy, bọn hắn quay đầu muốn hướng Lưu Phương Tử hỏi đến tột cùng là chuyện gì, nhưng lại chứng kiến Lưu Phương Tử sớm chạy ra rất xa, lúc này bọn hắn rốt cục minh bạch là chuyện gì xảy ra, bọn hắn bị trở thành pháo hôi rồi.
Chạy!
Đây là ý niệm trong đầu tất cả mọi người, nhưng mà bọn hắn muốn chạy, Lâm Dật Hiên không có đáp ứng, mấy người kia vừa nhìn liền biết là mặt hàng bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, bình thường không biết trải qua bao nhiêu chuyện thất đức, đương nhiên quan trọng nhất là, vừa rồi bọn hắn đã xuất thủ với hắn, cho nên Lâm Dật Hiên giết một chút cũng không có gánh nặng.
Ra lại một chưởng, lại là một người trực tiếp bị Lâm Dật Hiên bổ bay ra ngoài, lúc này Lâm Dật Hiên cũng coi như đã nhìn ra, những người Tinh Tú Phái này, trên người vốn không có công phu gì, có thể nói là vô cùng kém cỏi, nghĩ đến môn nhân Tinh Tú Phái đem toàn bộ công phu luyện ở vuốt mông ngựa, bất quá tuy như thế, Lâm Dật Hiên cũng không có ý định nương tay.
Trong nháy mắt, Lâm Dật Hiên liền giết ba người, mà mấy người khác nhìn thấy bộ dạng Lâm Dật Hiên giết chóc kia, không khỏi đều dọa bể mật, một người trong đó hét lớn:
- Không liên quan chúng ta, là Lưu Phương Tử xuất thủ với ngươi, ngươi hẳn là đối phó hắn mới đúng.
Người này Lâm Dật Hiên nhận ra, đúng là vừa bắt đầu không ngừng nói khoác Lưu Phương Tử lợi hại. Bất quá lúc này hắn ngay cả sư huynh cũng không gọi, trực tiếp gọi lên danh tự Lưu Phương Tử.
Lâm Dật Hiên cười lạnh một tiếng, tuy vừa bắt đầu là Lưu Phương Tử xuất thủ, nhưng mà về sau thời điểm muốn giết hắn, những người này không có một cái nào nương tay, hơn nữa hắn còn có nhiệm vụ thí luyện, tự nhiên không có khả năng buông tha mấy người kia.
Lâm Dật Hiên xông tới, trực tiếp vọt tới bên cạnh người kêu to nọ, người nọ hiển nhiên cũng biết mình trốn không thoát, trực tiếp quay người huy kiếm chém qua Lâm Dật Hiên, đối với kiếm chém tới, Lâm Dật Hiên ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, thân hình hơi nghiêng, trong nháy mắt liền đến bên cạnh hắn, sau đó một chưởng khắc ở ngực người nọ, người nọ như là đạn pháo, trực tiếp đập lấy trên vách đá, mắt thấy là không sống nổi.
Trong chốc lát, Lâm Dật Hiên liền chém giết toàn bộ mấy người còn lại, sau khi giết mấy người kia xong, Lâm Dật Hiên không khỏi than nhẹ một tiếng, hắn nghĩ tới đệ tử Tinh Tú Phái sẽ rất gà, nhưng như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới sẽ gà đến loại trình độ này, quả thực chính là không chịu nổi một kích.
Chém giết mấy người kia xong, Lâm Dật Hiên cũng không có dừng lại, trực tiếp đuổi theo phương hướng Lưu Phương Tử chạy trốn, Lâm Dật Hiên trực tiếp vận dụng chân khí, Phong Thần Thối gia trì tốc độ, lại để cho Lâm Dật Hiên chẳng qua là trong chốc lát, liền thấy được Lưu Phương Tử, Lưu Phương Tử này cũng không ngu ngốc, hắn cũng không có trực tiếp chạy trên đường lớn, mà là hướng về trên núi chạy tới.
Bất quá hắn hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Dật Hiên sẽ đến nhanh như vậy, Lâm Dật Hiên vận khởi Phong Thần Thối, tốc độ là gấp mấy lần Lưu Phương Tử, muốn đuổi theo kịp hắn còn không phải dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt, Lâm Dật Hiên liền đến trước người Lưu Phương Tử.
- Xem Tam Tiếu Tiêu Diêu Tán của ta.
Lưu Phương Tử thấy Lâm Dật Hiên truy tới đây, trực tiếp vung về Lâm Dật Hiên một ít bột phấn màu trắng, chứng kiến những bột phấn kia, Lâm Dật Hiên nhướng mày, tuy hắn biết rõ những bột phấn kia cũng không phải là Tam Tiếu Tiêu Diêu Tán, nhưng mà hắn không biết là cái gì, cho nên không dám để bột phấn văng trúng, hắn trực tiếp dời thân qua một bên, tất cả bột phấn tung bay không dính vào Lâm Dật Hiên mảy may.
- Ngươi lấn môn nhân Tinh Tú ta như vậy, thật không sợ lão tiên chém giết ngươi sao?
Lưu Phương Tử thấy mình tựa hồ trốn không thoát, không khỏi lại giơ tên tuổi Tinh Tú Lão Tiên lên.
- Nếu là sợ, cũng không dám giết các ngươi rồi.
Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, trực tiếp vọt tới bên cạnh Lưu Phương Tử, Lưu Phương Tử nhìn thấy Lâm Dật Hiên tới đây, quay người một kiếm, mang theo một âm thanh kình phong trực tiếp chém tới Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên nhíu mày, quả nhiên kiếm chiêu của Lưu Phương Tử này so với bảy người lúc trước kia tốt hơn quá nhiều, hơn nữa tốc độ hắn xuất kiếm cũng cực nhanh, kiếm chiêu hết sức lăng lệ ác liệt, hiển nhiên là trải qua khổ luyện, bất quá những thứ này Lâm Dật Hiên cũng không để vào mắt, Lâm Dật Hiên sợ hãi đối với thế giới này, chỉ có mấy người công phu thâm hậu, bởi vì đối mặt nội lực cường đại, Lâm Dật Hiên không thể nào ngăn cản, mà không có đạt tới nội lực siêu cường, một ít công phu chỉ chú trọng chiêu thức đối với Lâm Dật Hiên mà nói cơ bản vô dụng, chỉ cần lực lượng không cao hơn quá nhiều, Véc-tơ Hoạt Động của hắn cũng có thể hoàn toàn chống đỡ được.
Chỉ có chân khí công kích, Lâm Dật Hiên mới không có hoàn toàn nắm chắc dùng Véc-tơ Hoạt Động chống đỡ.
Mà nhị tam lưu trên giang hồ, nội lực bình thường cũng không tính quá mạnh mẽ, không đạt được cảnh giới phóng ra ngoài, cho nên Lâm Dật Hiên tự tin chỉ cần không gặp nhất lưu cao thủ, hắn từ bảo vệ có lẽ đủ.
Lúc này đối mặt Lưu Phương Tử công kích, Lâm Dật Hiên di chuyển cũng không di chuyển, trực tiếp phát động ra Véc-tơ Hoạt Động, lập tức lực lượng chém về phía mình bị bắn ngược đi trở về một nửa, chỉ thấy kiếm của Lưu Phương Tử thoáng cái định ở trước mắt Lâm Dật Hiên, phảng phất trước người Lâm Dật Hiên có một tường kính vô hình, ngăn cản công kích của Lưu Phương Tử xuống dưới.
Lưu Phương Tử nhìn thấy tình hình này, trong nội tâm một hồi hoảng sợ, chân khí hộ thể của Lâm Dật Hiên đã vậy còn quá lợi hại, hôm nay hắn thật đúng là khó chạy thoát tử lộ, bất quá Lưu Phương Tử không muốn chết như vậy, hắn vậy mà trực tiếp quăng kiếm, sau đó không có tiết tháo chút nào quỳ xuống trước mặt Lâm Dật Hiên, đồng thời lớn tiếng nói ra:
- Ta biết rõ ta đắc tội thiếu hiệp, tội ta đáng chết vạn lần, bất quá thiếu hiệp, ta hy vọng dùng một đồ vật đổi một mạng của mình.
- Vật gì?
Lâm Dật Hiên nao nao, xem vẻ mặt Lưu Phương Tử này, hiển nhiên hắn tin tưởng chỉ cần mình nhìn thấy thứ này, nhất định sẽ động tâm.
- Hóa Công đại pháp, bí tịch thành danh của Tinh Tú Lão Tiên.
Khóe miệng Lưu Phương Tử lộ ra một nụ cười quỷ dị, đồng thời từ trong lòng lấy ra một quyển sách, trên sách da viết bốn chữ “ Hóa Công đại pháp “ .
Hóa Công đại pháp? Lâm Dật Hiên nao nao, không nghĩ tới trên người Lưu Phương Tử này thậm chí có Hóa Công đại pháp, bởi như vậy, hắn liền chính thức thu tập được bản bí tịch võ công đầu tiên.
Hơn nữa Hóa Công đại pháp cũng có chỗ độc đáo, tuy hắn không nhất định phải học tập Hóa Công đại pháp, nhưng cũng có thể tham khảo một ít huyền ảo trong đó. Nghĩ tới đây Lâm Dật Hiên thò tay trực tiếp lấy bản “ Hóa Công đại pháp “ vào tay.