Tuy trong lòng Lâm Dật Hiên có chút sinh khí, nhưng không có ly khai như vậy, hai tay của hắn ôm cánh tay, đứng ở cửa đình viện, nhìn thanh niên kia đi vào trong đình viện, phía trước đình viện tựa hồ có một tòa lầu nhỏ đơn độc 2 tầng, lầu nhỏ hết sức trang nhã, thanh niên kia tựa hồ chính là chạy đi nơi đâu.
Cũng không biết chỗ đó người nào ở, có nên đi nơi này hỏi đường thoáng một phát hay không, tuy thanh niên kia nói nơi đây không phải hắn có thể đi vào, nhưng mà đối với thanh niên kia nói, hắn mới không nghiêm túc để ý tới như vậy. Nhìn thái độ thanh niên kia, địa phương hắn không muốn cho Lâm Dật Hiên tiến, Lâm Dật Hiên càng muốn đi vào.
Chẳng qua là trong chốc lát, thanh niên kia liền đến trước mặt lầu nhỏ, thanh niên kia còn không có tiến lên, cửa liền mở ra, bên trong đi ra một nữ tử thanh lệ, thanh niên kia còn chưa mở miệng, nữ tử thanh lệ đã nói:
- Hình thiếu gia, tiểu thư nhà ta nói, không muốn gặp ngươi, Hình thiếu gia mời trở về đi.
Sau khi thanh niên kia nghe được cũng không có tức giận, ngược lại nhẹ cười nói:
- Làm phiền nói cho tiểu thư nhà ngươi, nói ta mang theo Băng Liên Trà nàng thích nhất, hy vọng cùng nàng phẩm trà.
Nữ tử thanh lệ gật đầu, vừa muốn đi vào thông báo, lại nghe một thanh âm từ bên cạnh vang lên:
- Vị tỷ tỷ này, không biết từ nơi này đến sảnh yến hội phải đi như thế nào?
Hai người ngay ngắn quay đầu, đã thấy Lâm Dật Hiên đi tới trước người của bọn hắn, lúc này bộ dạng của Lâm Dật Hiên rất có lễ phép, hướng nữ tử thanh lệ kia hỏi.
- Ngươi như thế nào vào đây? Không phải ta nói nơi đây ngươi không thể vào sao?
Thanh niên kia chứng kiến Lâm Dật Hiên vậy mà vào đây, trong mắt không khỏi hiện lên một tia lãnh ý.
- Ta hướng ngươi hỏi đường, ngươi lại không nói cho ta, ta dĩ nhiên là phải hỏi người khác, hơn nữa nơi đây bề ngoài hình như cũng không phải nhà của ngươi, vì cái gì ngươi có thể đi vào, ta không thể vào chứ?
Lâm Dật Hiên lạnh nhạt cười nói, hắn không muốn cùng người tranh chấp là không có sai, nhưng cũng không có nghĩa là hắn chỉ biết nhường nhịn, người không phạm ta, ta không phạm người, đầy là nguyên tắc của hắn.
- Ngươi là người nào? Cũng muốn đánh đồng cùng ta.
Lần này khinh thường trong mắt thanh niên kia rõ ràng có thể thấy được.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn thanh niên kia một cái, liền không có phản ứng đến hắn, loại người cuồng ngạo này, để ý nhiều đến hắn sẽ chỉ làm mình không thoải mái, Lâm Dật Hiên quay đầu nhìn về phía nữ tử thanh lệ kia, nói ra:
- Vị tỷ tỷ này, ta là đến nơi đây tham gia yến hội, không nghĩ qua lại lạc đường, cho nên mới đi đến nơi đây, xin tỷ nói cho ta biết đến sảnh yến hội đi như thế nào.
- Nguyên lai là khách nhân, từ nơi này đến sảnh yến hội rất khó đi, xin chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi một bản đồ.
Nữ tử thanh lệ kia đối với Lâm Dật Hiên ngược lại là hết sức lễ phép, cùng Lâm Dật Hiên nói một câu, liền về tới trong phòng.
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đắc tội người không thể đắc tội, sẽ mang đến cho mình tai hoạ gì không?
Thanh niên kia thấy nữ tử thanh lệ rời khỏi, trong ánh mắt toát ra một tia âm tàn, ngữ khí nói chuyện cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.
- Người không thể đắc tội? Ngươi là nói ngươi sao?
Lâm Dật Hiên cười nhạt nhìn thanh niên kia một cái, có lẽ người thanh niên này thật sự có bối cảnh hết sức lợi hại, nhưng không có nghĩa là Lâm Dật Hiên sẽ bó tay bó chân, đối với người khách khí cùng mình, Lâm Dật Hiên tự nhiên cũng dùng lễ đối đãi, mà đối với người không khách khí với mình, như vậy Lâm Dật Hiên tự nhiên cũng sẽ không khách khí với hắn, dù bối cảnh đối phương kinh người, hắn cũng sẽ không vì thế khom lưng.
Thanh niên kia nghe Lâm Dật Hiên nói, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, hắn lạnh lùng nói ra:
- Tiểu tử, ngươi tên là gì?
- Tiểu tử ngươi là tên gọi gì? Hỏi danh tự người khác cũng không tự nói tính danh, thật sự là không có lễ phép.
Lâm Dật Hiên hơi khinh thường nhìn thanh niên một cái, bộ dạng ngươi thật không có gia giáo.
- Ngươi... Ta là Hình Phóng, nhớ kỹ cái tên này, cái này sẽ trở thành ác mộng của ngươi.
Hàn quang trong mắt thanh niên càng mạnh, nhìn ra hắn ngay cả tâm giết Lâm Dật Hiên cũng đã có, chẳng qua là lòng có bận tâm, cũng không có động thủ ở chỗ này.
- Ta đối với tên của nam nhân không có hứng thú gì, sẽ không ghi nhớ ở trong lòng, hơn nữa ta nằm mơ cũng không có thói quen mơ tới nam nhân, chẳng qua nếu như thật sự mơ tới ngươi, cái kia chính xác là một ác mộng.
Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, Hình Phóng này rõ ràng đã coi hắn trở thành địch nhân, hắn tự nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
- Tốt, tốt, ngươi rất tốt, tiểu tử, có gan nói cho ta biết tên của ngươi.
Hình Phóng hiển nhiên bị Lâm Dật Hiên nói đến tức giận, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có người dám đối với hắn nói như vậy.
- Ta vốn là rất tốt, không cần ngươi nói, về phần danh tự ta, vì cái gì nói cho ngươi biết? Ta và ngươi lại không quen.
Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười nói.
Hình Phóng thiếu chút nữa bị Lâm Dật Hiên nói làm tức hộc máu, hiện tại hắn biết mình bị Lâm Dật Hiên đùa bỡn, lập tức hàn quang trong mắt của hắn ứa ra, hai đấm nắm chặt, nhưng mà nhớ tới nơi đây không phải địa phương đánh nhau, hắn lại từ từ buông lỏng tay ra, chậm rãi dẹp loạn khí tức thoáng một phát, nhàn nhạt nói:
- Rất tốt, ta nhớ kỹ ngươi rồi.
- Ngươi vẫn là sớm quên ta đi, bị một đại nam nhân nhớ trong lòng, ngẫm lại sẽ rất buồn nôn.
Lâm Dật Hiên thoáng cái lui về sau hai bước, làm ra một bộ e sợ tránh không kịp, phảng phất Hình Phóng là mãnh thú hồng hoang vậy.
Đúng lúc này, cửa lặng yên mở ra, nữ tử thanh lệ kia đi ra, nàng hơi nhíu đôi mi thanh tú, nhìn thoáng qua Hình Phóng mặt mũi tràn đầy dữ tợn, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Hình công tử thật xin lỗi, tiểu thư nói, nàng trong chốc lát phải đi tham gia yến hội, cho nên không thể cùng ngài phẩm trà.
- Đã như vậy, Hình Phóng ở trên yến hội cung đón tiểu thư đại giá, đây là Băng Liên Trà, làm phiền giao cho đại tiểu thư.