Đinh Kiều An dừng lại, quay người lại, thẳng thắn nhìn Viên Tiểu Phi, không nói gì.
Viên Tiểu Phi đi xung quanh cô một vòng: "Sao nào? Cánh cứng cáp nên muốn bay đi sao? Mày muốn bay đi cũng được, nhà họ Đinh có thể bớt đi một miệng ăn."
Đinh Kiều An trợn trừng mắt: "Bà nói đủ chưa?"
"Ôi, đôi cánh này cũng cứng cáp quá nha, mày muốn đi cũng được thôi, nhưng đừng nhân cơ hội mà mang đi những thứ có giá trị trong nhà này, mẹ Trương, đến lục soát cho tôi."
Ngay khi Viên Tiểu Phi vừa hét lên, mẹ Trương lập tức đi ra khỏi phòng bếp, nhìn quanh và lấy tay lau tạp dề.
"Thưa bà, có chuyện gì vậy?"
"Lục soát đồ đạc của nó, kẻo nó lấy đi những thứ có giá trị của nhà họ Đinh."
Nhìn vẻ mặt độc đoán của Viên Tiểu Phi, Đinh Kiều An muốn xé nát khuôn mặt đó, nắm chặt tay, lạnh lùng lên tiếng: "Ai cho bà cái quyền lục soát đồ đạc của tôi?"
"Này, mày ăn uống ở nhà họ Đinh của tao, sống ở nhà họ Đinh của tao, mọi thứ trên người mày đều thuộc về nhà họ Đinh, tao không bắt mày trần chuồng rời khỏi nhà họ Đinh đã là cho mày mặt mũi lắm rồi, mẹ Trương, lục soát đi."
Đinh Kiều An đặt vali ra phía sau lưng: "Nhà họ Đinh, nhà họ Đinh, bà đừng quên rằng tôi họ Đinh, còn bà họ Viên."
"Họ Đinh thì có sao nào? Chẳng qua mày cũng chỉ là đứa con hoang do người chị gái không chung thủy của tap ra ngoài lẳng lơ với người đàn ông khác mà thôi."
Ai cũng có điểm giới hạn của mình, câu nói này thật sự đã chạm đến điểm giới hạn của Đinh Kiều An, cô không hề suy nghĩ gì nữa, giơ tay lên thực sự giáng một cái tát đầu tiên vào mặt Viên Tiểu Phi, bà ta không làm tròn bổn phận của một người bề trên.
"Bà có thể mắng tôi, đánh tôi, nhưng mong bà đừng làm ô uế người đã khuất, mẹ tôi chưa bao giờ phản bội Đinh Vạn Hải, tôi cũng không phải là đứa con hoang."
Đinh Kiều An lớn tiếng nói, cô vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng nhẫn nhịn không có nghĩa là dễ bị bắt nạt, có lẽ là cô thật sự không muốn ở nhà họ Đinh nữa, nên bây giờ cô mới dám ngạo mạn đến vậy.
Viên Tiểu Phi sửng sốt một hồi, bà ta che mặt gào lên: "Muốn chết hả, quản gia, quản gia đâu, mau chóng đem đứa con hoang này vất ra ngoài cho tôi, mẹ Trương, đi lên trông trừng Y Y, đừng để nó xuống đây."
Ngay sau đó có người tiến tới túm lấy tay cô, cô giãy dụa nhưng không may bị người ta xé rách cổ áo, mọi người có mặt đều có thể nhìn thấy những vết đỏ trên cổ, cô muốn trốn, nhưng không có chỗ nào để trốn.
Loại cảm giác xấu hổ này khiến vành mắt của Đinh Kiều An đỏ lên, nhưng cô kìm nén không khóc.
Viên Tiểu Phi giơ cái roi mềm lên rồi vung xuống cơ thể cô, trên người cô dính đầy vết máu đỏ.
Cách đánh của Viên Tiểu Phi cũng khá khéo léo, không làm tổn thương da thịt, nhưng lại là đòn chí mạng, nghiến răng nghiến lợi, đau đến mức mồ hôi ướt đẫm quần áo, cô siết chặt tay, nỗi đau này, rồi có một ngày nào đó cô sẽ trả lại gấp đôi.
"Hoá ra là mày giống hệt với cái con hồ ly kia, để cho mày hầu hạ Tổng giám đốc Vưu nhưng mày không chịu, tự mình chạy lung tung, mày không biết lớn nhỏ, mày để Y Y chặn roi cho mày, mày là đứa ăn trực nhà người ta, mày là đứa vong ân bội nghĩa!"
Mỗi câu mà Viên Tiểu Phi nói ra càng lúc càng thêm độc ác, chỉ đáng tiếc rằng, bởi vì cô quá đau đớn đến mức cắn răng run rẩy, ý thực dần trở nên mơ hồ.
Nhìn thấy Đinh Kiều An bị đánh ngất, Viên Tiểu Phi mới thu tay lại, ném chiếc roi mềm sang một bên, sau đó bắt đầu lục lọi đồ đạc của Đinh Kiều An.
"Cái con hồ ly này còn muốn ăn cắp thẻ tín dụng của Y Y, lại còn mang theo đồ trang sức, hừ, thực sự không cần thể diện nữa mà."
Viên Tiểu Phi thu lại hết những thứ có thể bán được, sau đó nhìn Đinh Kiều An đang nằm chết dở trên mặt đất, giơ tay lên, lãnh đạm nói: "Quản gia, chờ đến khi trời tối, tìm bừa một con đường nào đó rồi ném nó ra đó."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT