Đinh Kiều An vừa tỉnh lại nên đầu óc vẫn còn mơ màng, Sở Niệm Tình đang nói cái gì? Ba bị mù rồi, ba trong miệng đứa nhỏ này hẳn là Tiểu Hy Tử kia. Cô liếc nhìn anh, thấy dáng vẻ của anh như một tên ngốc, anh đang nhìn chằm chằm vào một chỗ, cô nhìn theo tầm mắt của anh, thấy chỗ anh nhìn là hư không, không có thứ gì.

Chỉ là hốc mắt anh có chút phiếm hồng không giống bình thường, con mắt cũng hơi kỳ lạ nhưng kỳ lạ ở đâu thì cô không nói rõ được. Sở Niệm Tình vẫn còn đang dựa vào người cô khóc lớn, khóc vô cùng thảm thiết, trông rất đáng thương, đứa trẻ nhỏ như vậy chắc sẽ không gạt người đâu nhỉ?

Trẻ con hẳn sẽ không lừa người, vậy người lớn thì sao? Đinh Kiều An gượng cười, nâng Sở Niệm Tình dậy, lấy tay lau nước mắt trên má cô bé. Chắc là cô nghe nhầm rồi, người kia xấu xa như vậy, sao có thể nói mù là mù, cho dù mắt bị dính ớt cay cũng không có khả năng nói mù là mù được. Đinh Kiều An tỏ vẻ cô chưa bao giờ nghe thấy ớt cay làm mù mắt.

“Bây giờ chúng ta nói chuyện hẳn hoi, xon vừa nói cái gì? Mẹ nghe chưa rõ.” Chỉ cần Sở Niệm Tình nói lại lần nữa thì mọi việc sẽ sáng tỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play