Edit: Hương

Khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, điều hòa còn đang vù vù thổi gió lạnh, Ngụy Lam lười biếng uể oải ở trên giường lúc lâu mới xem như tỉnh táo lại.

Cậu cảm thấy mình có một giấc mộng rất kỳ diệu, trong mộng có một người đàn ông làn da lạnh lẽo ôm lấy mình, sau khi phát tiết thân thể mềm nhũn, thậm chí cũng lười nhúc nhích, toàn thân nóng bỏng nhớp nháp mồ hôi, cơ thể vốn không thoải mái, khi da thịt lạnh lẽo đó đến gần cậu cảm thấy toàn thân dễ chịu, cảm giác khô nóng đều biến mất.

Đang lúc thoải mái muốn ngủ, Ngụy Lam cảm giác được có một bàn tay lạnh lẽo sờ lên người mình, từ gò má đến cằm, dọc theo cổ trượt xuống trước ngực, rồi đến eo, sau đó, bàn tay kia tựa như đáp ứng kỳ vọng của anh, phủ lên thứ vừa mới an phận kia, một lần nữa làm cho cậu lên đỉnh. Phương thức vuốt ve kỳ diệu như vậy, làm cho Ngụy Lam sinh ra một loại ảo giác, đó không phải là trêu chọc mà giống như được nâng niu hơn, cảm giác triền miên làm cho người ta nhịn không được khiến toàn thân phát run.

"Thật sự không tệ như vậy..." Cánh tay khoác lên mặt, che khuất ánh sáng chói mắt, Ngụy Lam nhỏ giọng lẩm bẩm, đây gọi là chuyện gì, chẳng lẽ là quá yêu công việc, không quan tâm đến việc chăm sóc đời sống cá nhân của mình sao? Bằng không sao lại đến mức mơ như vậy.

Nắm lấy mấy tờ giấy thối bên đầu gối ném vào trong nhà vệ sinh, Ngụy Lam vội vàng chỉnh đốn lại vẻ ngoài của mình, thân thiết với chó cưng một phen, lại tìm Lục Dương mượn Passat mới mua, vội vàng chạy tới bệnh viện.

Mỗi chủ nhật đều là ngày Ngụy Lam đến thăm Tiếu Tử Hiền, dường như trở thành ngày thăm bệnh theo luật định, kiên trì không thay đổi. Cũng là cháo Quảng Đông, nhưng lại không giống như mấy cái bánh bao thịt có mười tám nếp gấp vỏ mỏng, còn có một phần da lạnh, hôm nay cậu cũng không phải đặc biệt đến để đánh thức Tiếu Tử Hiền, buổi trưa mới rời giường, hai bữa cơm trước mắt đều dựa vào những thứ này để giải quyết.

"Tôi có thể ngủ, nhưng anh còn ngủ tốt hơn tôi, anh định ngủ bao lâu? "Trong miệng nhai bánh bao, Ngụy Lam hàm hồ oán giận, "Anh nói trước giường không có con trai hiếu thảo, đồ đệ như tôi đủ để cho anh dài mặt chưa? ”

Sáu cái bánh bao một chén cháo trong chốc lát liền thấy đáy, chỉ còn lại phần da lạnh bị Ngụy Lam cầm trong tay kéo tới kéo lui, "Cứ nghe tôi một mình nói chuyện ở đây, anh cũng đứng lên nói chuyện cùng tôi đi, gần đây tôi gặp phải quỷ rồi, mắt thấy sắp đến Quỷ Nguyệt, đến lúc tâm trạng còn không lo lắng như bây giờ? ”

"Vụ án này tôi không biết nên giải quyết như thế nào." Ngụy Lam đẩy cái bàn nhỏ ra, lười biếng nằm sấp bên giường bệnh, chọc chọc cánh tay Tiếu Tử Hiền, "Tôi biết đây không phải tai nạn ngoài ý muốn hay án tự sát bình thường, nhưng tôi không thể làm gì được, tôi cảm thấy sẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, nếu là anh, anh sẽ làm như thế nào đây? ”

Trả lời cậu là sự yên tĩnh trước sau như một, Ngụy Lam nghiêng đầu nằm sấp, nhìn chằm chằm sống mũi cao thẳng của Tiếu Tử Hiền đến xuất thần, tay bất giác duỗi tới nhéo cái mũi đẹp đẽ kia, "Anh bình thường cao cao tại thượng, hiện tại bị véo mũi cũng không thể phản kháng, ai bảo anh còn chưa tỉnh. ”

Bị sự trầm mặc lấn át đến không thở nổi, Ngụy Lam không thích trầm mặc như vậy, "Cho dù không còn cách nào khác, tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra, oan có đầu nợ có chủ, tôi cũng không tin không tìm được thủ phạm, dù là người chết, tôi cũng sẽ đào nó ra để giẫm nát, xem nó còn hại người như thế nào! ”

Tiếng gõ cửa lạch cạch cắt ngang lời độc thoại của Ngụy Lam, lần đầu tiên cậu gặp người khác đến thăm bệnh, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm, Ngụy Lam miễn cường đi mở cửa, không nghĩ tới đứng ngoài cửa là người cậu quen thuộc nhưng đã lâu không gặp, hoặc là nói, là không dám đi gặp.

"Chú Tiếu, dì Tôn! "Đối mặt với cha mẹ Tiếu Tử Hiền, Ngụy Lam ít nhiều vẫn có chút không được tự nhiên, mặc kệ lời đồn trong cục là thật hay giả, nói vậy cậu và Tiếu Tử Hiền hôn mê vẫn có quan hệ, hơn nữa chú Tiếu từng là đồng nghiệp an hem tốt của ba cậu, nhìn cậu lớn lên, sau khi ba mất tích, chú Tiếu cũng không ít lần mở đường cho cậu, áy náy trong lòng Ngụy Lam có thể nói là tăng lên gấp bội.

Tiếu Thừa An có thể nhìn ra được sự bối rối của Ngụy Lam, an ủi vỗ vỗ bả vai Ngụy Lam, nhưng không nói gì để an ủi, đứa nhỏ trước mắt này kiên cường đến mức làm cho người ta đau lòng, luôn lộ ra nụ cười không sợ hãi, cả ngày hi hi ha ha, nhưng trong lòng cậu đè nén điều gì, trong lòng Tiếu Thừa An hiểu rõ.

"Đã lâu không gặp, không phải không quen sao? "Tiếu Thừa An có thái độ dạy dỗ con trai, nửa cười nửa không kéo Ngụy Lam đến bên cạnh, rất tự nhiên đem nạng ném vào tay Ngụy Lam, "Đỡ ta ngồi xuống ghế, ngồi gần Tử Hiền một chút để nhìn rõ hơn. ”

Ngụy Lam nghe lời mà cung kính đỡ ông Tiếu ngồi xuống ghế mình đã ngồi trước đó, còn mình thì ngoan ngoãn đứng ở một bên.

"Con cái đứa nhỏ này, cũng là có tâm, thường xuyên chạy đến thăm con trai Tử Hiền của chúng ta, chúng ta đều biết. ”

"Làm sao mà chú biết?" "Nghe được lời nói của Tiếu Thừa An, Ngụy Lam giật mình, nói thẳng ra, cậu có chút sợ hãi khi gặp cha mẹ Tiếu Tử Hiền, luôn cảm thấy có chút hổ thẹn, cho nên mỗi lần tới phòng bệnh đều nhìn xem bên trong có ai, tận lực tránh gặp bọn họ.

Thấy dáng vẻ giật mình của Ngụy Lam, Tiếu Thừa An cười, trầm giọng nói, "Ta biết con trốn tránh chúng ta, mấy lần nhìn thấy con ở đây, chúng ta cũng không muốn quấy rầy con cho nên chúng ta trở về trước, sợ con cảm thấy ngoài cửa có người, mở cửa chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của con. ”

Ngụy Lam không nói lời nào, không phát hiện còn dễ làm, người ta còn thấy cậu chạy trốn thì rất xấu hổ, đành phải dùng kỹ năng quản gia của mình tiếp tục cợt nhả, "Chú Tiếu, con không phải cũng là sợ quấy rầy chú nói chuyện sao, vất vả lắm mới đến thăm anh Tiếu để nói chuyện, người ngoài như cháu ở đây rất phiền phức. ”

"Nhìn đứa nhỏ này xem, nói cái gì vậy! "Lần này không vui chính là dì Tôn, "Chúng ta nhìn con từ nhỏ lớn đến lớn như vậy, cũng coi con như con trai, đứa nhỏ Tử Hiền này không thích nói không thích cười, cũng không thân cận với chúng ta, đâu như con làm cho người ta thích, còn mong mỗi ngày con đều đến ăn cơm náo nhiệt vui vẻ với chúng ta, sao con có thể coi mình là người ngoài như vậy. ”

Lời này nói không sai, Ngụy Lam nhỏ hơn Tiếu Tử Hiền vài tuổi, khi còn bé cậu đến nhà ông Tiếu với ba Ngụy, Tiếu Tử Hiền hoặc là đi ra ngoài đi học, hoặc là buồn bực ở trong phòng đọc sách, có thể nói là chỉ nghe tên không gặp người, "quen biết" nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp nhau, thật sự không khoa trương chút nào. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau đó Ngụy gia xảy ra chuyện, Tiếu Thừa An bị thương mất đi bắp chân trái, cả nhà đều bận chăm sóc Tiếu Thừa An, cũng không để ý đến Ngụy Lam, Ngụy Lam vào viện phúc lợi lại càng không có tin tức của Tiếu Tử Hiền, sau đó, Tiếu Tử Hiền học đại học, ở trường học, sau khi tốt nghiệp ở ký túc xá cục cảnh sát, ngay cả gặp mặt Ngụy Lam cũng không gặp lại, cũng khó trách khi Tiếu Tử Hiền trở về trường giảng dạy, Ngụy Lam hoàn toàn không biết "Tiếu lão sư" trước mắt. Tiếu học trưởng chính là anh trai Tiếu gia mà mình chưa từng gặp mặt.

"Dì Tôn, dì đừng tức giận, con đây không phải là sợ gây thêm phiền toái cho dì sao, nếu dì đã nói như vậy, sau này con không có việc gì sẽ đến nhà dì ăn cơm, cũng đừng chê cháu ăn nhiều. ”

Nghe Ngụy Lam nói như vậy, Tôn Học Linh mới nở nụ cười, "Thật ra hôm nay nhìn thấy con ở đây, chúng ta cũng định đi, nhưng sau này ngẫm lại, tránh như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì, tránh càng lâu, tình cảm càng giảm, có một số lời nói ra là tốt rồi. "Tôn Học Linh kéo tay Ngụy Lam ngồi trên một chiếc giường trống khác, "Những lời đồn đãi kia, chúng ta cũng đã nghe, mặc kệ là thật hay giả, đều không phụ thuộc vào con, đây đều là tai họa trong mạng, nhìn chân Tiếu thúc của con..."

"Bởi vì vết thương của chú, ban đầu chúng ta đều không hy vọng Tử Hiền thi vào trường cảnh sát,Cảnh sát là một nghề nguy hiểm, mất chân còn tốt, nói không

chừng lúc nào mạng cũng không hay." Tiếu Thừa An tiếp lời, "Nhưng có vài người, sinh ra để làm công việc này, trốn không thoát, Tử Hiền và cả con cũng vậy, không biết làm sao vẫn bước vào vòng luẩn quẩn này, không ai có thể giúp được. ”

Tiếu Thừa An theo thói quen lấy ra một điếu thuốc, vừa muốn bỏ vào miệng đã bị Tôn Học Linh ở một bên đập tay, "À, quên ở bệnh viện, không hút, không hút.” Cất điếu thuốc đi, Tiếu Thừa An lại nói, "Hôm nay chú quyết định gõ cửa đi vào, là bởi vì có một số chuyện muốn nói với con. ”

"Chú nói đi con nghe." Ngụy Lam hiếm khi nhu thuận trả lời.

"Làm nghề này, con phải kiềm chế được chính mình, không phải tất cả vụ án con đều có thể giải quyết, có thể can thiệp vào, không thể can thiệp thì tốt nhất vẫn nên trốn càng xa càng tốt, đừng nhúng tay vào. ”

Ngụy Lam mẫn cảm nghe ra trong lời nói của Tiếu Thừa An, ánh mắt cười đùa ngay lập tức trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào mắt ông hỏi, "Hai vụ án gần đây, có phải chú biết chút gì không? ”

Tiếu Thừa An cũng không kiêng kị, "Chú cũng không ngại nói cho con biết sự thật, chú cũng không biết nhiều lắm, dù sao sau khi bị thương rời bỏ nghề này, có thể nhận được rất ít tin tức, chú chỉ nghe nói hai vụ án này đều xảy ra ở tòa nhà số 9 tiểu khu Hòa Hiệp, bản thân tòa nhà này đã không thích hợp, hai vụ án này lại xảy ra ở tòa số 9, càng không thích hợp. Chú làm nghề này đã lâu, những chuyện cổ quái cũng đã gặp qua, nên dừng lại đi, đừng như chú biến thành phế nhân. ”

Thì ra có vấn đề không chỉ là hai vụ án này, mà là tòa nhà số 9 Hòa Hiệp sao? Đây đối với Ngụy Lam mà nói là một tin tức tương đối hữu dụng, tuy rằng hiện tại còn không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu, nhưng biết phương hướng chung quy không có chỗ xấu. Về phần Tiếu Thừa An tận tình khuyên can mình như vậy, Ngụy Lam lại xấu hổ không thể làm trái lòng tốt của người khác, chỉ có thể thuận miệng đáp ứng, "Được, Chú yên tâm, con cũng biết nặng nhẹ, sẽ không đến mức đem mình ra đùa giỡn. ”

Ngồi một lúc, nói nhảm một ít chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, biết Ngụy Lam hiện tại sống không tệ, hai vợ chồng già cũng cảm thấy hài lòng trở về nhà.

Chà xát cộng thêm xoa bóp cơ bắp, Ngụy Lam đã làm thuần thục như hộ lý, chọn chủ nhật đến thăm Tiếu Tử Hiền, cũng là bởi vì chủ nhật hộ lý nghỉ. Hầu hạ bệnh nhân xong, Ngụy Lam cũng nóng đến toát mồ hôi, quần áo dính trên người rất không thoải mái.

Trời đã tối, Ngụy Lam và Lục Dương hẹn buổi tối trở về cùng nhau ăn cơm, đẩy cửa ra liền ngửi thấy một mùi mì thịt kho nồng nặc, chưa kịp nói gì, bụng đã kêu lên trước.

"Dương Dương, cậu thật sự quá hiền huệ, ai gả cho cậu phải hạnh phúc đến chết. "Nhìn Lục Dương bưng ba món hầm cao lương mĩ vị từ phòng bếp đi ra, Ngụy Lam cũng không giễu cợt hắn, bình thường vào lúc này, Lục Dương đều dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ trừng mắt nhìn cậu một cái. Nhưng hôm nay, biểu tình Của Lục Dương có chút kỳ quái, thậm chí còn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cậu, cái bát lớn trong tay cũng quên đặt xuống, "Nhìn cái gì vậy? Hôm nay phát hiện ra tôi rất đẹp trai, đúng không? ”

Lục Dương hoàn toàn không để ý tới Ngụy Lam, cau mày nhìn chằm chằm sương mù mờ ảo sau lưng Ngụy Lam, không biết có phải ảo giác hay không, sương mù đang từ từ dâng lên, khiến cho cánh cửa sau lưng Ngụy Lam có chút vặn vẹo.

"Có phải có thứ gì đó đi theo cậu vào không? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play