Hoàng Hiểu Tuyền 22 tuổi, là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, có lẽ khi còn sống tràn đầy sức sống, chỉ là dưới sự tra tấn bệnh tật nhìn có chút tiều tâm.

Càng đến gần thi thể, mùi hương quái dị khiến người ta khó chịu kia càng rõ ràng, vẻ mặt cô gái nằm trên giường trong nhà xác, không hề phát hiện ra bất kỳ sự căng cơ nào do bệnh tật, dường như đã qua đời trong giấc ngủ mà không hề hay biết.

Da của thi thể hiện ra sự tái nhợt bất thường, mông và mặt sau đùi xuất hiện máu bầm, nhiệt độ thi thể đã gần bằng nhiệt độ phòng, xem ra thời gian tử vong sớm hơn thời điểm thi thể được phát hiện.

Lạnh quá nhanh, máu đọng quá nhanh, bộ phận tập trung ở mông và đùi, chứng tỏ thi thể đã ngồi một thời gian dài, tình huống này rất quen, quả nhiên giống như cái chết của Hách Lâm. Người đã chết, nhưng vẫn có thể tự do di chuyển mà không bị phát hiện, giống như những tế bào bạch cầu kỳ lạ trong thuốc.

"Chính thức thông báo cho người phụ nữ bên ngoài cửa đi.” Ngụy Lam nói với y tá hỗ trợ khám nghiệm tử thi, "Chúng tôi yêu cầu tiến hành khám nghiệm tử thi tại chỗ, cưỡng chế thi hành, nếu bà ấy từ chối thì coi như là cản trở thi hành công vụ. ”

Nữ y tá tuy rằng mặt lộ ra vẻ khó xử, nhưng cũng không thể không làm theo, rất nhanh ngoài cửa lại vang lên tiếng khóc thảm thiết, còn có tiếng quát mắng của bảo vệ.

Tay của bác sĩ thực hiện khám nghiệm run lên, dưới ánh mắt chăm chú của Ngụy Lam, anh ta đâm con dao phẫu thuật vào trong da thịt của thi thể, anh ta là bác sĩ phẫu thuật, đã thay gan mổ dạ dày cho bệnh nhân sống sờ sờ, còn chưa từng căng thẳng như bây giờ, bị cảnh sát theo dõi khi phẫu thuật có thể coi là trải nghiệm khó quên nhất đời này, nhưng cảm giác ngột ngạt này khiến cho người ta nhịn không được sinh lòng sợ hãi, động tác trên tay có chút chậm chạp.

Các cơ quan nội tạng lẽ ra phải được nhìn thấy chỉ sau hai nhát dao thì sau ba bốn nhát rạch mới lộ ra, bác sĩ nâng cánh tay lên cọ mồ hôi lạnh vào tay áo, "Bề mặt gan xỉn màu với dịch nhầy màu trắng, mô hiện ra trạng thái hoàn toàn cứng ngắc, tôi chưa từng nghiên cứu thi thể, không thể tính toán thời gian tử vong chính xác chỉ bằng cách nhìn vào xác chết, nhưng mức độ cứng ngắc này, ít nhất đã mười hai giờ kể từ khi tử vong. ”

Ngụy Lam gật đầu, im lặng đẩy cửa đi ra ngoài, đứng bất động trước mặt bà Hoàng đang khóc nháo. Nụ cười biến mất, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, "Trong khoảng thời gian trước khi Hoàng Hiểu Tuyền qua đời, có phải cô ấy vẫn dùng một loại thuốc tâm thần là Cyclochlorobencaine không, hiệu quả tương tự như thuốc an thần. ”

"Đúng vậy, có vấn đề gì không? Sau khi con bé bị bệnh, trạng thái tinh thần luôn không được tốt, khám ở rất nhiều bệnh viện cũng đã uống rất nhiều loại thuốc nhưng chỉ có loại thuốc này mới có hiệu quả." Lần này, bà Hoàng cũng nhận thấy sự tình không đơn giản như vậy, cuối cùng cũng bình tĩnh lại cẩn thận lắng nghe từng câu nói của đối phương.

"Cái chết của con gái dì không bình thường, nghi là do ma túy gây ra, cách đây không lâu cũng xuất hiện một trường hợp tương tự như vậy, trước mắt cảnh sát còn đang điều tra, hy vọng dì có thể tích cực hỗ trợ, coi như là vì con gái của dì mà hãy nói ra nguyên nhân thật sự..." Đồng tử màu nâu nhạt tràn đầy chờ mong, ngữ khí thành khẩn làm cho người ta không đành lòng từ chối, "Vì sao dì lại nóng lòng hỏa táng để tiêu hủy chứng cứ? ”

Nóng lòng tiêu hủy... Chứng cứ?

Trong mắt bà Hoàng đan xen giữa giãy dụa và hoang mang, bà chưa bao giờ nghĩ tới vì sao mình lại nóng lòng muốn hỏa táng như vậy, không muốn hủy hoại thân thể con gái là thật, nhưng lúc đầu vì sao bà lại nóng lòng muốn hỏa táng như vậy? Bà gần như quên mất mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Một câu đã đánh thức người trong mộng, vì sao bà không nghĩ ra nguyên nhân người kia lại lo lắng như vậy? Nhất định là có chuyện gì không thể nhìn thấy được đang lừa gạt bà.

Nhưng bị ma quỷ ám ảnh thì cũng bị so tiền bồi thường khổng lồ che mắt, không có lập trường gì để chỉ trích người khác. Nghe nói người đàn ông kia là đại gia, có vợ có con, không biết vì sao lại yêu Hiểu Tuyền nhà bà, ban đầu bà rất phản đối việc con gái bà hẹn hò với người đàn ông đó, luôn cảm thấy người đàn ông kia không giống người tốt, nhưng đối phương lại hào phóng cho tiền, mua đông mua tây cho hai mẹ con cô độc không nơi nương tựa, trực tiếp đảo ngược cuộc sống nghèo khổ bấy lâu nay của họ, dần dà, cũng chấp nhận mối quan hệ ô nhục của này.

Và sau đó thì sao? Từ khi nào mà cô con gái luôn ngoan ngoãn bắt đầu học hút thuốc uống rượu? Thường xuyên đi chơi thâu đêm, mặc quần áo đắt tiền ra vào nhà khiến hàng xóm chỉ trích, bắt đầu từ khi nào?

"Tên khốn đó, đúng rồi, chính là tên khốn đó!" Hai mắt bà Hoàng sáng lên, phản chiếu bóng dáng của Ngụy Lam, "Tôi nhớ ra rồi, là Vương Tường! Hắn ta cho tôi một triệu tiền bồi thường, nói không thể để Hiểu Chương nhà chúng tôi chịu ấm ức, để con bé ra đi thật xinh đẹp phải nhanh chóng hỏa táng, kẻo nội tạng của con bé bị bệnh viện trộm mất. Vương Tường này là người đã trải sự đời, những chuyện trong bệnh viện hắn đều hiểu, liên tục dặn dò tôi đừng để bị lừa. ”

"Dì đã bị hắn lừa." Ngụy Lam bình tĩnh nói.

Không giống như những tiếng khóc trước đó, bà Hòang suy sụp ngồi trên xuống nền nhà lạnh lẽo, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Khi không biết sự thật, còn có thể khóc lóc thảm thiết, nhưng khi bà nhận ra mình vô tình tham gia vào cuộc "mưu sát" từ từ này, thì khóc lại trở nên xa xỉ như vậy, mọi suy nghĩ đều bay biến, bà làm gì còn mặt mũi nào để khóc nữa?

"Nén bi thương." Ngụy Lam kéo tay bà Hoàng, nhét danh thiếp của mình vào trong tay đối phương, "Nếu có gì đáng nghi thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi. ”

Thi thể được chuyển đến phòng nghiên cứu pháp y của tổng cục khu Tây, trong lòng Ngụy Lam hơi phiền muộn, liệu có một ngày thi thể của cậu cũng bị nhét vào trong những phòng lạnh này để người ta nghiên cứu khám nghiệm hay không? Liên tưởng này thật khiến người ta rất khó chịu, Ngụy Lam hứng nước lạnh chảy ra từ vòi nước, hất mạnh lên mặt mình, "Bà nội nó, ai cũng phải chết, thích chết như thế nào thì chết, phát sầu cái quái gì. ”

Phụt một tiếng, Lữ Duy đi theo vào nhà vệ sinh vuốt nước trên mặt, nhịn không được cười ra tiếng, "Tôi thật sự không biết là anh Ngụy cũng sẽ sợ chết.”

"Ai mà không sợ chết? Dễ nghe lời người khác cũng sẽ chết, chỉ là chưa đến lúc chết thôi." Ngụy Lam thô bạo rửa mặt làm ướt tóc, nhếch miệng cười rộ lên.

Nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Lam, Lữ Duy cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng, ở phương diện nào đó mà nói, hắn cho rằng mình vẫn rất hiểu Ngụy Lam. Ngụy Lam và Doãn Hàng có tính cách tương tự nhau, hai người đều là động vật đơn bào thẳng thắn, tâm trạng đều viết trên mặt, lúc không cười đương nhiên là mất hứng, mà lúc cười, nhất định là loại bỏ hết phiền não, nở nụ cười xuất phát từ trái tim, không hề có tạp chất, hay giả dối.

Nếu có chỗ nào khác nhau, so với Doãn Hàng ồn ào thì Ngụy Lam đôi khi dường như quá im lặng. Lữ Duy tâm hồn tinh tế có thể nhìn ra được trong lòng Ngụy Lam cất giấu rất nhiều chuyện, mặc dù những chuyện kia không hẳn là tồi tệ hay đau đớn, nhưng nếu chúng tích tụ càng nhiều cũng sẽ gây áp lực trong lòng cậu. Vừa từ bệnh viện trở lại cục, vẻ mặt của Ngụy Lam khiến trong lòng hắn bất an, sau khi đã quen với khuôn mặt tươi cười đó, Lữ Duy luôn có một dự đoán kỳ diệu rằng nếu một ngày nào đó, khi khuôn mặt tươi cười đó biến mất, thì đây có phải là trạng thái tinh thần của một người đột nhiên phát triển theo hướng rất tệ hay không?

Hy vọng sự việc có thể nhanh chóng kết thúc một chút, hy vọng đội trưởng Tiêu sớm tỉnh lại, hy vọng người này mãi mãi có thể nở nụ cười hồn nhiên như vậy, để cho cả hai đều được giải thoát.

"Này! Cậu đang nghĩ gì vậy?" Ngụy Lam quơ tay lắc qua lắc lại trước mặt Lữ Duy đang ngẩn người, "Cậu nói xem Vương Tường này có là thị trưởng phía nam không? ”

Lữ Duy bị động tác của Ngụy Lam làm cho hoảng sợ, "Tôi cũng có chút tò mò, thời gian Hoàng Hiểu Tuyền hẹn hò với anh ta cũng không tính là quá ngắn, vậy mà không biết thân phận của anh ta sao? Hay chỉ là cùng tên thôi? ”

"Vương Tường hơn bốn mươi tuổi có địa vị có tiền cậu có thể nghĩ tới bao nhiêu người?" Ngụy Lam xoa cằm cười xấu xa, "Không phải năm ngoái đã ly hôn rồi sao? Chẳng qua cuối cùng cũng không rời đi, không biết giải quyết như thế nào. ”

"Hình như là có chuyện như vậy, về sau bọn họ còn bác bỏ tin đồn.” Lữ Duy tỏ vẻ có ấn tượng, "Nếu thật sự là anh ta, chuyện này nhất định sẽ náo loạn, nhà mẹ đẻ của hắn bên kia còn không lật trời lên sao? ”

"Vậy chắc chắn sẽ gây rắc rối, vợ anh ta là họ hàng của thị trưởng, vốn ban đầu anh ta chỉ làm việc cho con trai thị trưởng tại Công ty dược phẩm CK, được giới thiệu nên quan hệ của anh ta và họ hàng của thị trưởng mới tốt lên, có mối quan hệ nên được vào chính phủ lamd việc, chuyện lần này nếu truyền ra ngoài, đừng nói là vợ anh ta. Tôi e là thị trưởng cũng sẽ không tha cho anh ta. ”

Lữ Duy đẩy kính, lạnh lùng nói, "Hình như anh đã quên một chuyện, câu lạc bộ Tân Cảnh quy định sử dụng tên thật, chỉ cần kiểm tra hồ sơ ra vào của Hoàng Hiểu Tuyền trong cùng khảng thời gian ấy là biết có phải là anh ta hay không. ”

"Nói đơn giản, trước mắt không thể coi đây là án giết người, nếu chúng ta không xin lệnh khám xét, Tân Cảnh nhất định sẽ không cung cấp thông tin khách hàng. ”

"Trực tiếp tìm đến Tân Cảnh đương nhiên là không được, nhưng việc này có thể tìm Từ Tân giúp đỡ." Lữ Duy mở một tệp tài liệu trên máy tính bảng đưa cho Ngụy Lam.

Nội dung tài liệu rất đơn giản, liệt kê các thông tin liên quan đến câu lạc bộ Tân Cảnh, nhà thầu của câu lạc bộ Tân Cảnh là bất động sản Từ thị, đồng thời cũng có 45% vốn nằm trong tay bất động sản Từ thị, bất động sản Từ thị ở Hối Thành và các thành phố xung quanh đều được hưởng danh tiếng, người sáng lập là một người nổi tiếng bị chỉ trích - Từ Ngạn.

"Chẳng lẽ Từ Ngạn Là ba của Từ Tân sao?" Ngụy Lam chỉ biết Từ Ngạn sắp trở thành cha dượng của Hàn Chiêu, nhưng quan hệ rất khó xử, chỉ sợ Hàn Chiêu sẽ không giúp cậu liên lạc với Từ Ngạn.

Lữ Duy khinh bỉ nhìn Ngụy Lam, "Tôi đã từng nói không chỉ một lần rồi, cậu nên xem TV nhiều vào và bớt chơi game lại đi." Nói xong, Lữ Duy tìm kiếm một liên kết video, văn tự xoay quanh khung video là tổng quan về nội dung. "Từ Ngạn được mời phỏng vấn, có một số chuyện cũng không phải là bí mật, anh tự mình xem đi. ”

Xem video này khiến cậu kinh ngạc, thì ra Từ Ngạn là một người si tình, trong video còn nói những lời không rõ như tỏ tình. Từ Ngạn nói trong lòng vẫn luôn yêu mến một cô gái cùng lớp thời trung học, lúc trước bởi vì yếu tố gia đình mà không thể đến với nhau, nhưng anh ta chưa từ bỏ ý định, nên mới chưa kết hôn, chỉ vì chờ đợi người phụ nữ kia chấp nhận tình cảm của anh ta.

Mà người phụ nữ trong miệng Từ Ngạn, Ngụy Lam lập tức nghĩ đến mẹ Hàn Chiêu, không khỏi cảm thán, thế giới này thật nhỏ bé. Về phần quan hệ giữa Từ Tân và Từ Ngạn, trong cuộc phỏng vấn chỉ đề cập đến một vài từ, chỉ có một vài câu ít ỏi, Từ Tân là cháu ruột của Từ Ngạn, ba mẹ đều làm việc ở nước ngoài nên Từ Tân là do một tay Từ Ngạn nuôi lớn, tình cảm thân thiết như ba con.

Nếu Từ Tân chịu ra mặt nhờ Từ Ngạn giúp việc này, có thể tra được nội dung họ muốn tra trong bí mật mà không biết xấu hổ. Chỉ là, bất kể là đối mặt với Từ Tân hay là Từ Ngạn, cái ân tình này rất lớn, nếu không thân thiết thì rất khó mở miệng.

Đang lúc lo lắng, điện thoại trong túi rung làm mông Ngụy Lam tê dại, vội vàng lấy ra nghe, "Hàn Chiêu? Hôm nay anh rảnh rỗi nên nhớ đến tôi sao? ”

Giọng Hàn Chiêu đối diện nghe có chút buồn bực, rất có cảm giác ông chú đau lòng rơi vào sự bàng hoàng, "Cậu tan tầm chưa? Tôi đang ở cổng đơn vị của cậu, cùng tôi uống vài ly đi. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play