Edit: Hương
Thời tiết đầu thu cuối cùng cũng không còn oi bức, lá cây úa vàng cũng hiện ra một nét đẹp khác.
Cuộc họp buổi chiều khiến ngụy Lam cảm thấy phiền não, không biết mấy ông già đứng đầu trong cục đang suy nghĩ cái gì, vụ án đuối nước của Ôn Bằng được lâp thành án giết người, nhưng lâu như vậy vẫn không tìm được manh mối gì để phá án, cấp trên yêu cầu đội điều tra hình sự số 1 đội vào hỗ trợ, hai đội hợp lực để giải quyết, trong vòng ba tháng phải giải quyết được vụ án, tập thể còn không giải quyết được thì bị điều đến phòng giao thông.
Họ đã là châu chấu trên dây, những người trong đội 2 vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa là có ý gì? Mang theo đồ ăn khuya trở lại văn phòng, vừa ăn cơm vừa xem hồ sơ, ban đêm là thời gian yên tĩnh thích hợp nhất để suy nghĩ sự tình.
"Hôm nay cháu trực ban à?” Quách Văn mang theo một túi bia ngồi đối diện bàn làm việc của Ngụy Lam.
Ngụy Lam khó nén vẻ mặt kinh ngạc, "Lão Quách? Sao cả ngày chú cứ mất tắm mất tích ở đâu vậy. ”
"Haha, làm nhiệm vụ đặc biệt, không còn cách nào. ”
Nếu đối phương đã nói như vậy, Ngụy Lam cũng không tiện hỏi tiếp, đây là luật bất thành văn, có rất nhiều nhiệm vụ cơ mật chỉ có mình người đó biết, quan hệ tốt đến mấy cũng không thể nói ra.
"Tới uống với chú đi." Quách Văn chuẩn bị tương đối đầy đủ, không chỉ bia, còn có chân gà, đậu phộng luộc, gà rán, xiên nướng, "Khó lắm mới được hôm rảnh rỗi, hai chú cháu chúng ta cứ uống thoải mái đi. ”
"Đừng nói chú cháu, nhiều năm như vậy chú một chút cũng không thay đổi, càng sống càng trẻ, bây giờ nói chúng ta là hai anh em cũng có người tin." Ngụy Lam đẩy cơm vừa mới ăn được mấy miếng sang một bên, cầm gà rán lên gặm, "Vẫn là chú hiểu khẩu vị của cháu. ”
"Chỉ có cháu là biết nói chuyện, biết cháu thích ăn gà rán nên mua nhiều một chút, ăn đi." Quách Văn nhìn Ngụy Lam bằng ánh mắt đầy cưng chiều, "Chú nghe đội 2 có một vụ án không xử lý được nên đẩy sang người cháu đúng không? ”
"Đúng vậy, chính là cái này.” Nói xong, Ngụy Lam đẩy ảnh chụp và văn kiện đến trước mặt Quách Văn, "Chết đuối trong bồn rửa tay, sau cổ có dấu tay, nhưng bên người không phát hiện dấu chân của người khác ngoài dấu chân của cậu ấy, chú nói xem có quỷ dị không. ”
Quách Văn ngửa đầu uống nửa lon bia, lau miệng, vẻ mặt cao thâm cười nói, "Rất quỷ dị, nhưng có vụ án nào có thể sánh được với vụ án ở tòa nhà Mục Hòa Lý? Các hộ gia đình trong toàn bộ tòa nhà gần như đều chết. ”
"Mục Hòa Lý? Là tiểu khu Hòa Hiệp sao? "Cái tên quen thuộc này khiến Ngụy Lam kinh hãi.
"Không sai, ban đầu tiểu khu đó tên là Mục Hòa Lý, sau đó có quản lý tài sản vào ở, đổi tên thành tiểu khu Hòa Hiệp. ”
Ngụy Lam hưng phấn đến hai mắt sáng lên, "Chú mau nói cho cháu biết, đã xảy ra chuyện gì. ”
Quách Văn đặt lon bia xuống, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra khi đó, nói.
Tám năm trước, vào một đêm lúc hơn hai giờ đêm, một vụ cướp xảy ra trong tiểu khu Hòa Hiệp, không biết có nên gọi là may mắn hay không, người phụ nữ thoát khỏi hung thủ từ trong nhà chạy ra ngoài, cô vừa chạy xuống dưới lầu, vừa đến từng nhà đập cửa cầu cứu. Không biết là ngủ quá sâu hay là không muốn rước họa vào thân, không có bất kỳ người nào nguyện ý mở cửa cho người phụ nữ kia trốn vào trong nhà. Duy chỉ có một gia đình, cách cửa hỏi thăm tình trạng của người phụ nữ đó, giúp cô ấy báo cảnh sát, nhưng bọn họ vẫn không dám mở cửa, sợ bọn cướp hung ác sẽ phá cửa giết chết bọn họ.
Tiếng kêu cứu của người phụ nữ dần dần không thể nghe thấy, mọi người nghĩ rằng cô đã trốn thoát ra ngoài tòa nhà, không ai để ý đến, tiếp tục trở về chăn để mơ những giấc mộng ngọt ngào. Khi cảnh sát đến, người phụ nữ đã chết, nằm sấp bên ngoài cửa nhà nơi cô báo công an, trên người có nhiều vết dao, mất nhiều máu dẫn đến tử vong.
Kỳ quái chính là hung thù cũng bị bắt một cách thuận lợi, hoặc là nói hung thủ chờ cảnh sát đến bắt, hắn không hề rời khỏi phòng của người phụ nữ đó, khiến mọi người nghi ngờ đây hoàn toàn không phải là một vụ cướp, hung thủ chỉ đến để giết người phụ nữ, hung thủ tinh thần hoảng hốt bị đưa về cục cảnh sát thẩm vấn.
"Cháu đoán xem?" Quách Văn đột nhiên ngừng nói, trêu chọc Ngụy Lam.
"Chú mau nói nhanh đi! Lần sau cháu sẽ mời chú ăn bít tết! ”
"Hung thủ không hiểu sao lại chết trong phòng thẩm vấn, không ai đụng đến hắn, hắn đột nhiên chết. ”
Người trong phòng thẩm vấn đều sững sờ, vội vàng gọi bác sĩ tới cấp cứu, nhưng người đã chết, không có cách nào cứu trở về, cảnh sát tiến hành khám nghiệm tử thi như thường lệ đối với hung thủ, khiếp sợ phát hiện ra nội tạng của hung thủ đã thối rữa từ lâu, trong lồng ngực dường như đã thối rữa hoàn toàn, bở vậy có thể suy đoán hung thủ đã chết cách đây một tháng, trong miệng và mũi thi thể còn có chút cây thủy sinh và vết bẩn, giống như đã ngâm mình trong mương nước vậy.
Người chết xông vào nhà người khác giết người, chuyện như vậy nếu bị phơi bày ra ngoài sẽ khiến người ta hoảng sợ, trong cục đương nhiên lựa chọn che giấu chân tướng, vấn đề cướp bóc cũng không được giải quyết. ( truyện trên app T𝕪T )
"Khoan đã!" Một liên tưởng lóe lên trong đầu, Ngụy Lam bất lịch sự xen vào, "Chú còn nhớ tên của hung thủ không? ”
"Có chút ấn tượng, hình như là Mã Kiệt. ”
"Mã Kiệt mà chú nói không phải là học sinh của trường cháu chứ? Người chết đuối trong hồ nhân tạo. ”
"Sao cháu biết?" Lần này đổi thành Quách Văn cảm thấy kinh ngạc.
"Cháu có một người bạn, tám năm trước đánh nhau với học sinh đó, không lâu sau học sinh đó bị phát hiện chết đuối trong hồ nhân tạo, bạn cháu bị vu khống vô ý giết người mà phải ngồi tù mấy năm." Lau cặn dầu bên miệng, Ngụy Lam cầm lấy lon bia uống một hơi cạn sạch, "Theo như lời chú nói, Mã Kiệt là người đầu tiên được phát hiện chết trong hồ nhân tạo, lúc đó kết quả khám nghiệm tử thi là suy nội tạng, một tháng sau, hắn sống lại còn chạy đi giết người? ”
"Hình như là theo trình tự này. Bởi vì nguyên nhân cái chết của hắn không bình thường, người nhà cũng không đồng ý hỏa táng, thi thể bị bỏ lại ở đó cho đến khi mất tích. ”
"Tất cả chuyện này đều bị cục che dấu?" Ngụy Lam không khỏi cảm thán cái quyền hạn chó má đáng xấu hổ này.
Quách Văn gật đầu, "Đúng, bao gồm cả chuyện tiểu khu Hòa Hiệp. ”
"Chú nói tiếp đi. ”
Sau khi người phụ nữ kia chết không lâu, cả tòa nhà như bị trúng tà, gia đình nào cũng xảy ra tai nạn, trong tòa nhà liên tiếp có người chết, tai nạn xe cộ cũng có, điện giật cũng có, chết đuối cũng có, còn có nhảy lầu, ồn ào huyên náo, phàm là người có bản lĩnh đều cuốn gói rời đi.
Lúc đó chỉ có một nhà báo cảnh sát coi như bình an vô sự, vốn tưởng rằng người phụ nữ kia niệm tình nhà họ báo cảnh sát buông tha cho họ, nào biết ngay trong đêm bọn họ muốn chuyển nhà đi thì căn nhà bốc cháy, ngoại trừ người đàn ông báo cảnh thì tất cả đều bị thiêu chết.
Người đàn ông kia có lai lịch không nhỏ, là một bác sĩ y khoa, đơn vị thấy anh ta rất đáng thương, dùng công quỹ sắp xếp cho anh ta ở khách sạn quốc tế NC, không ngờ anh ta vẫn không thoát, không bị thiêu chết ở nhà thì lại bị thiêu chết trong khách sạn. Mãi đến khi tiến sĩ kia chết, toàn bộ sự việc mới xem như dừng lại, có thể là sự tức giận của người phụ nữ kia đã bình ổn trở lại, sau đó không chết ai nữa.
"Bác sĩ y khoa Trần Trung bị thiêu chết tại khách sạn quốc tế NC vào 8 năm trước? Có phải địa điểm xảy ra tai nạn là phòng 819 không? Ngụy Lam kích động vỗ mặt bàn.
"Cháu cũng biết sao?" Quách Văn bóc mấy hạt đậu phộng ném vào miệng, "Những chuyện này đều là hồ sơ niêm phong, cháu không biết mới đúng. ”
"Liên kết. ”
"Cái gì liên kết với nhau? ”
Ngụy Lam cười ha hả, còn cho Quách Văn vẻ mặt cao thâm khó lường, "Có chút manh mối liên quan. ”
Mọi chuyện đã bắt đầu từ 8 năm trước, giống như một âm mưu to lớn đang dần hình thành, manh mối rải rác dần tập trung lại, Mã Kiệt chết vì suy nội tạng có thể liên tưởng đến Hách Lâm cùng nguyên nhân tử vong, do Hách Lâm chết liên quan đến viên thuốc kỳ lạ kia, nhà thuốc Hối An và viện dưỡng lão Mai Giang đều xuất hiện trong danh sách cung cấp của Đàm Trinh, danh sách đó thuộc sở hữu của dược phẩm CK.
Trần Trung, Tôn Đại Dũng, Phương Họa Lỵ, Từ Dĩnh đều là nhân viên đầu tiên của nhà máy sản xuất dược phẩm CK, tên của bọn họ đều được liệt kê trong danh sách của Từ Dĩnh. Những người liên quan quan trọng đều đã chết, tất cả các loại manh mối đều hướng mũi nhọn vào nhà máy sản xuất dược phẩm CK, xem ra xin lệnh điều tra cũng không phải là chuyện khó khăn.
Về lịch sử phát triển của chế dược CK, cậu đã tiến hành điều tra khi cậu nghi ngờ. Pháp nhân của chế dược CK là con trai của thị trưởng đương nhiệm, doanh nghiệp vẫn tương đối trầm lắng, chín năm trước đưa ra một lần đổi mới, cổ đông được điều chỉnh lại, dường như sau một đêm lập tức thành danh trở nên lớn mạnh hơn , nghiên cứu và phát triển dược phẩm rất được chào đón.
Một năm sau khi doanh nghiệp trở nên lớn mạnh hơn, nhân viên cốt cán qua đời và mất tích, điều này cũng quá trùng hợp, tuy nói mỗi một sự kiện đều như tai nạn ngoài ý muốn, nhưng khi chắp vá lại với nhau, chỉ có thể khiến người ta liên tưởng đến một từ, ‘thanh trừng’.
Có vẻ như ‘thanh trừng’ ở khắp mọi nơi, từ xưa đến nay đều là như vậy, loại bỏ những ý kiến bất đồng, hoặc là loại bỏ những người có công lao lớn, thậm chí là đồng nghiệp biết quá nhiều. Nếu như những thảm án này tất cả đều do cố ý thì những bí mật ẩn giấu bên trong chế dược CK không phải ở mức độ bình thường.
Theo như Quách Văn nói, một loạt sự kiện lẽ ra phải kết thúc khi Trần Trung chết, vì sao cách tám năm sau lại bắt đầu lại? Dường như mọi thứ bắt đầu khi cậu tỉnh dậy sau hôn mê, chìa khóa để khởi động cánh cửa có phải là nhiệm vụ vây bắt đó không?
Ngụy Lam tiện tay nhét văn kiện vào trong hộp hồ sơ, vang lên một tiếng vang nhỏ, có thứ gì đó rơi xuống đất, Ngụy Lam nhặt lên vật nhỏ rơi trên mặt đất lên, ra là hộp giấy Hách Lâm dùng để đựng thuốc. Nói đến viên thuốc kia, Ngụy Lam lại nhớ tới thí nghiệm khó hiểu lúc trước để Từ Tân giúp cậu làm.
Kết quả thí nghiệm giống như cậu dự đoán, mô da đặt riêng biệt phân hủy rất chậm, ở nhiệt độ thấp hơn, 24 giờ phân hủy thay đổi không đáng kể, mà mô gan đặt cùng khối da lại có tình trạng thối rữa rất dễ thấy.
Điều này chứng minh rằng các mô gan thực sự tồn tại các chất có thể 'lây nhiễm' hoặc 'ăn mòn' các mô khác, nhưng cho dù là kiểm tra thuốc hay thử nghiệm nấm virus đều không phát hiện vật thể khả nghi, không thể tìm thấy một chất đáng ngờ, như các tế bào đã nuốt tế bào của chính mình.
"Cháu nhìn chằm chằm vào cái hộp đó làm gì?" Quách Văn giật lấy hộp giấy trong tay Ngụy Lam, "Đây là hộp thuốc? Thiết kế quá thô sơ, đúng không? Có vấn đề gì sao? ”
"Có một người chết vì suy nội tạng, đã dùng thuốc này trong thời gian dài, cháu nghi ngờ do thuốc dẫn đến suy kiệt, nhưng sau khi xét nghiệm không tìm thấy thành phần cấm." Gà rán trong túi đã bị gặm không còn bao nhiêu, Ngụy Lam chuyển sang ăn chân gà, "hầu như là một hộp thuốc rỗng, danh sách xuất hàng cũng trống?! ”
"Cháu có nghĩ thuốc này được sản xuất bởi chế dược CK không?" ”
"Rất có khả năng, nói không chừng danh sách kia chính là danh sách những người mua loại thuốc này. Ngụy Lam ảo não nhét cả chân gà vào miệng, nhai ngấu nghiến, "Cháu chưa từng mua thuốc này, vì sao tên cũng xuất hiện trong danh sách? Không đúng, vẫn không đúng. ”
"Trên hộp thuốc có ghi cách bảo quàn cần để đông lạnh, bọn chúa chỉ làm phân tích thành phần hóa học, đã thử làm xét nghiệm sinh học chưa? ”
"Hả? Tại sao cháu không nghĩ tới! Chú uống trước đi, cháu đi xem Từ Tân còn ở đây hay không. ”
Đã qua gần nửa đêm, hành lang dẫn tới phòng nghiên cứu pháp y trống trải lại yên tĩnh, khe cửa khẽ mở lộ ra ánh sáng yếu ớt, may mắn xem ra Từ Tân còn đang tăng ca. Ngụy Lam vừa định đưa tay đẩy cửa, bên kia lại truyền đến tiếng tranh cãi cố ý hạ thấp.
Đã muộn như vậy, ngoại trừ Từ Tân còn có ai?