Edit: Hương

Ngụy Lam không cho rằng có quỷ sẽ tốt bụng hết lần này đến lần khác trợ giúp cậu, giờ phút này cũng chỉ có thể làm ngựa chết sống lại, nửa đùa nửa thật đưa ra thỉnh cầu, nào biết sương mù kia lại lần đầu tiên đáp lại cậu.

Có thể.

Một giọng nói trầm trầm uy nghiêm cùng với âm thanh trống rỗng quỷ dị xa lạ đánh thẳng vào trong đầu cậu, Ngụy Lam cảm thấy không khí lập tức lạnh hơn vài độ, trong lòng vừa định khen ngợi sự dịu dàng và tốt bụng của con quỷ này, quỷ lại một lần nữa ‘lên tiếng.’

Nhưng có điều kiện.

"Điều kiện gì?" Vừa hỏi ra lời này, Ngụy Lam kinh ngạc phát hiện sương mù kia lập tức tụ lại, nhanh chóng tới gần trán cậu hạ xuống một cái hôn nhẹ rồi mới tản ra, trong lòng nhất thời hiểu rõ, hôm nay liên tục ở đây giận dỗi, là tức giận chuyện lần trước bị từ chối, giờ phút này bảo toàn mạng sống quan trọng hơn, "Được mà, tùy anh. ”

Lục Dương ngồi ở bên cạnh chỉ nhìn thấy sương mù lắc lư, không nghe được có ai đang nói chuyện với Ngụy Lam, nhưng câu trả lời của Ngụy Lam khiến hắn có chút lo lắng hỏi, "Nó đưa ra điều kiện với cậu sao? Cậu đồng ý với điều kiện gì? Những điều nguy hiểm không được phép làm. ”

Ngụy Lam vỗ vỗ quần đứng lên, "Làm gì có gì nguy hiểm hơn tình cảnh bây giờ? Có thể sống sót rời khỏi đây là được rồi. ”

Cậu đến không gian này vì lúc trước đi thang máy này, chắc là Đàm Trinh cố ý làm, nếu như muốn rời khỏi đây, điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là chiếc thang máy này, cái gọi là đến từ đâu thì đi ra từ nơi đó, cậu không dám xác định Đàm Trinh có thật sự muốn lấy mạng bọn họ hay không, nếu như cô chỉ muốn ném những vật tế này cho đến chết thì sao?

Ngụy Lam liếc mắt nhìn sương mù lúc tụ lại lúc tản ra ở bên cạnh, cũng không biết vị quỷ này có thật sự cứu được hai người hay không, không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể kiên trì đánh cược một phen, "Anh Quỷ, chúng ta nên làm gì bây giờ? ”

Đi thang máy.

Đáp án quả nhiên giống như dự đoán, Ngụy Lam ấn nút, vốn tưởng rằng thang máy đã rơi xuống, lại phát ra tiếng ọp ẹp chậm rãi đi lên, càng nghĩ càng cảm thấy khủng bố, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể đi thang máy này sao? Đàm Trinh có còn đợi ở bên trong hay không? Cũng may thang máy dừng lại trước mặt sạch sẽ như mới, nhìn không thấy tổn hại, cũng không có thi thể và vết máu, khiến người ta an tâm không ít, nhưng lúc cậu đi lên cũng không có gì cả, Đàm Trinh đột nhiên xuất hiện bên trong, có trời mới biết lần này có thể xảy ra chuyện tương tự hay không.

Lối thoát chỉ có một, không cần thương lượng, Ngụy Lam lười nghĩ nhiều, cất bước đi vào trong. Xoay người vừa muốn ấn nút tầng một, mới phát hiện sắc mặt Lục Dương ngoài cửa vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm sàn thang máy do dự không tiến lên, "Dưới đất có cái gì sao? ”

"Không có..." Lục Dương bước vào, cũng chỉ là một bước nhỏ, vẫn không có ý định đi vào thang máy, "Chúng ta chỉ có thể đi thang máy này xuống sao? ”

"Đúng vậy, đây là cách duy nhất." Không cho Lục Dương có cơ hội do dự, Ngụy Lam vươn tay ra kéo Lục Dương vào thang máy, ấn nút đóng cửa.

Cửa đóng lại, chỉ là cửa đóng lại nhưng thang máy không có dấu hiệu di chuyển, sau khi chấn động nhẹ, tiếng ma sát kim loại khó chịu phát ra đúng như dự đoán. Ngụy Lam cảnh giác nhìn chằm chằm cửa thông gió trên đỉnh đầu, ánh sáng ảm đạm xuống, sương mù trắng cũng càng tụ càng dày đặc, vây quanh Ngụy Lam: "Lục Dương, ngày cậu ngất xỉu trước thang máy đã nhìn thấy cái gì? ”

Đúng vậy, hắn đã thấy gì? Đây là vấn đề đã ám ảnh Lục Dương từ ngày đó đến bây giờ, cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến tình trạng tinh thần của hắn mấy ngày nay không tốt. Không muốn nói, thậm chí không muốn nhớ tới, nếu như nói ra sớm, có phải sẽ không phát sinh chuyện như hôm nay hay không?

"Tôi thấy..." Có một số việc không phải dễ nói ra miệng như vậy, một mình chịu đựng cũng cần dũng khí, nói ra cũng cần dũng khí, giống như tự tay xé bỏ vết sẹo cố gắng che đậy, khó có thể đối mặt. Tiếng ma sát cực kỳ chói tai, thang máy sau khi lắc lư kịch liệt đột nhiên rơi xuống một đoạn, cảm giác không trọng lượng đột nhiên khiến cho trái tim đập kịch liệt, như sắp nhảy ra khỏi miệng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ánh đèn phát ra tiếng tí tách, chập chờn, Lục Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt Ngụy Lam, thật lâu sau, trên môi cậu nở nụ cười, Ngụy Lam quả nhiên là một sinh vật kỳ diệu, cho dù biết có thể chết, vẫn không thể nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt, đồng tử sáng màu chỉ có sự tìm tòi và hưng phấn về những điều chưa biết.

Cuối cùng Lục Dương vẫn không nói ra, hắn cố gắng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Ngụy Lam, kéo Ngụy Lam đứng ở góc phía sau bên phải thang máy, "cậu ngồi xổm ở đây, không cần nhúc nhích, ngồi xổm là được rồi." Nói xong, tự mình đi về phía Ngụy Lam, áp sát một góc khác của cửa, "Tôi ngồi xổm bên này là tốt rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không cần di chuyển, dựa lưng vào tường giữ nguyên tư thế ngồi xổm như vậy là được, còn lại phải xem người bạn quỷ của cậu. ”

"Khi nào thì cậu trở nên cao thâm khó lường như vậy? Nói cho tôi biết cậu đã thấy gì!" Ngụy Lam ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc, nhìn thấy một loạt động tác của Lục Dương, trong lòng càng hiếu kỳ.

Ánh đèn lóe lên vài cái rồi tắt, tiếng điện nổ càng làm tang them bầu không khí kinh dị, lỗ thông hơi trên đỉnh đầu mơ hồ nhìn thấy tia lửa điện do ma sát kim loại, thỉnh thoảng phản chiếu ánh sáng yếu ớt trong khoang thang máy. Không khí chợt lạnh, sương mù trắng cuồn cuộn trong bóng tối, bộc phát ra cảm giác áp bức mãnh liệt.

Cảm giác rung động và mất trọng lượng khiến Ngụy Lam như muốn nổ tung, thang máy đang rơi xuống rất nhanh, trong tiếng ồn ào, cậu dường như nghe thấy Lục Dương dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói với cậu, "Nếu như còn có thể sống, tôi sẽ nói cho cậu biết. ”

Làm thế nào điện thoại cũng không thể liên lạc được! Hàn Chiêu tức giận đi tới đi lui trong thang máy, ngụy Lam để lại một câu không rõ ràng rồi lập tức cúp điện thoại, hơn nửa ngày rồi còn không thấy người xuống, tính chơi người khác sao?

Rắc rắc...

Tiếng gì vậy? Hàn Chiêu xoay người lại, đi về phía nơi phát ra âm thanh. Âm thanh từ nhỏ dần trở nên lớn hơn, hình như là truyền đến từ phía trên, tiếng ma sát chói tai, tiếng ầm ầm thật lớn chỉ cách một vách tường. Bảng hiển thị số tầng lại xuất hiện màn hình hiển thị lỗi, đây không phải là thang máy Ngụy Lam vừa muốn anh ta đi xem sao?

Làm sao bây giờ? Anh ta không có thời gian để nghĩ nên làm cái gì bây giờ, thì một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất cũng chấn động theo, cửa thang máy trước mắt bị chấn đến uốn cong ra một vết nứt. Gọi điện thoại báo cảnh sát, Hàn Chiêu ngơ ngác nhìn thang máy trước mắt nói không ra một câu nào.

"Lục Dương! Ngụy Lam! Hai người có ở trong đó không?" Hàn Chiêu nhận ra đã xảy ra chuyện gì, điên cuồng đập cửa thang máy đã biến dạng, cầu xin bên kia cửa có người đáp lại anh ta dù chỉ nói một câu, "Trả lời đi, Lục Dương! ”

Điện thoại di động rơi xuống một bên vẫn duy trì trạng thái kết nối, không thể nhận được phản hồi của người báo án, tổng đài viên cũng không buông bỏ cuộc gọi, từ tiếng gào thét ở phía bên kia điện thoại nhận ra được tên Ngụy Lam, dùng tốc độ nhanh nhất để sắp xếp người đến.

Đừng có chuyện gì xảy ra, đừng xảy ra chuyện gì, cầu xin anh! Lý An Nhiên ôm đầu dựa vào một góc thang máy, cô không dám tới gần thang máy giống như bị nguyền rủa kia, càng sợ nhìn thấy tình huống thảm thiết trong thang máy, bởi vì trong thang máy không phải người khác, mà là Ngụy Lam! Nước mắt không ngừng tuôn ra, tầm mắt mơ hồ. Cửa thang máy lại bị mở ra, một góc sắt vụn dính rất nhiều vết máu, kích thích đầu óc Lý An Nhiên trở nên trống rỗng.

Cảnh sát và bác sĩ cấp cứu căng thẳng nhấc một người ra khỏi thang máy bị hỏng, người kia cả người đầy máu, không thể phân biệt được là sống hay đã chết, Lý An Nhiên loạng chọang ngã xuống bên cạnh cáng, lúc này mới phát hiện trước mắt không phải là Ngụy Lam, mà là nhân viên công ty ngất đi vì sự cố thang máy lúc trước, tấm điều khiển đè nát đâm vào bụng hắn, rất nhiều máu chảy ra từ vết thương, nhuộm đỏ cả sàn nhà.

"Anh Ngụy đâu?" Nhìn thấy người bị thương nặng không phải Ngụy Lam, Lý An Nhiên cảm thấy có chút may mắn, cô cố nén tiếng nức nở, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

Doãn Hàng không định để ý tới Lý An Nhiên, cũng không quay đầu lại tiếp tục chui vào khoang thang máy, quá nhiều chướng ngại vật ngăn cản tầm mắt, chỉ nhìn thấy một cánh tay đang rũ xuống trong khe hở, "Nhanh! Cắt bức tường này ra, tôi thấy cậu ấy rồi. ”

Lý An Nhiên đứng từ xa nhìn theo, cô biết đáng vẻ này của mình không đủ tư cách để trở thành một cảnh sát thực thụ, càng không có khả năng xứng đôi với Ngụy Lam, ích kỷ, nhu nhược, không phân biệt công tư, tất cả những điều này có thể nhìn ra được từ thái độ lạnh lùng của những người trong đội hình sự số 1.

Cabin thang máy biến dạng gần như bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ mới cứu được Ngụy Lam ở trong góc, nhìn cảnh tượng trước mắt, Doãn Hàng quả thực không thể tin được đây là sự thật. Toàn bộ nhà khoang thang máy bởi vì trọng lực chen chúc cùng một chỗ, chỉ có một góc vẫn giữ được một không gian có thể chứa được một người cuộn mình.

Ngụy Lam hôn mê ngoại trừ vết nứt nhỏ ở bên vai trái và một vài vết thương trên đùi và lưng chảy máu rất nhiều ra, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, đây là may mắn sao? Còn có Lục Dương vừa mới đưa đến bệnh viện cấp cứu, tuy rằng thương thế rất nặng, nhưng coi như là có thể giữ lại một cái mạng, hai người chiếm cứ hai không gian bảo mệnh duy nhất, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Doãn Hàng không dám suy nghĩ nhiều, loại chuyện đáng sợ này khiến hắn dựng hết tóc gáy.

"Anh Ngụy gần đây liên tiếp gặp tai nạn." Lữ Duy theo thói quen đẩy kính.

Doãn Hàng gật đầu đồng ý, "Nhưng tôi luôn cảm thấy có cái gì ở trong bóng tối luôn che chở cho cậu ấy, nếu không vì sao liên tục xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ấy còn có thể vui vẻ nhảy nhót. ”

"Ừm, tục ngữ nói rất hay, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. ”

Quả thật là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, mấy ngày sau trong phòng bệnh đôi, Ngụy Lam vừa nằm chân trái bị treo cao, một bên Lục Dương cơ thể bị băng bó thành xác ướp. Bác sĩ vẫn là bác sĩ kia, y tá vẫn là những y tá kia, một đám người vây quanh Ngụy Lam ở giữa, ánh mắt như nhìn quái vật khiến Ngụy Lam ngứa ngáy khó chịu.

"Bị xe tải đâm cũng không sao, thang máy rơi xuống cũng không sao, tôi thật sự rất muốn giải phẫu cậu xem cấu trúc bên trong cậu là gì." Chữ viết tay của bác sĩ viết vào sổ bệnh án, "Chứng viêm chưa tiêu bớt, nằm yên phận thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện, nhưng bạn của cậu phải ở thêm vài ngày, xác định chỗ khâu nội tạng không bị dính và nhiễm trùng mới có thể rời đi. ”

"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy." Ngụy Lam cười đến sáng lạn.

Bác sĩ nhướng mày, thằng nhóc này không chỉ có vấn đề về cơ thể, chỉ sợ đầu cũng có vấn đề, tuy rằng không phải vết thương trí mạng, nhưng cũng không nhẹ, trải qua chuyện đáng sợ như vậy còn có thể cười đến vô tâm vô phế như vậy? "Còn chăm sóc người khác, chờ cậu có thể đi trên mặt đất lại nói tiếp, nằm yên đi. ”

"Tuân mệnh! ”

Sau khi lừa nhân viên y tế đi, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Tình hình thương tích của hai người không giống nhau, Ngụy Lam tỉnh lại ngay sau vụ tai nạn, vết thương đau đến mức cậu nhe răng trợn mắt, nhưng tinh thần coi như không tệ, vừa mới có thể mở miệng nói chuyện, liền đem Doãn Hàng và Lữ Duy giày vò đến gà bay chó sủa. Lục Dương không lạc quan như vậy, hai lần được đưa về phòng cấp cứu, cũng may không có nguy hiểm, đêm qua tỉnh lại khát nước.

Ngụy Lam khẽ gọi tên Lục Dương, muốn xác nhận đối phương có tỉnh hay chưa.

"Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Lục Dương có vẻ yếu ớt.

"Tất cả chúng ta đều còn sống. ”

"Đúng vậy, mệnh thật lớn. ”

"Như vậy, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, lúc đó cậu rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play