Edit: Hương

Cái gì bắt đầu? Còn “ lại” bắt đầu là sao.

Ngụy Lam vừa muốn hỏi, nhưng đầu dây bên kia không cho cậu cơ hội nói, vội vàng cúp điện thoại, gọi tới lại vang lên lời nhắc nhở tắt máy.

Không sao, lúc này đừng nóng vội, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp mặt, cậu còn đến nhận dạng thi thể nữa đúng không? Thi thể đã đưa đến trụ sở phía Tây, một khi đến đó cậu không thể dễ dàng thoát thân, cậu không lo không có cơ hội nói chuyện.

Trong xe của nạn nhân nhét rất nhiều đồ linh tinh, hầu hết là mấy tài liệu không mấy hữu dụng, có giấy chứng nhận tư cách câu lạc bộ xe hơi, cũng có một số giấy phép ra vào của một số địa điểm cao cấp, một chồng danh thiếp dày cộp của mọi người từ mọi tầng lớp xã hội.

Ngụy Lam lần lượt lật xem những tấm danh thiếp được thiết kế lạ mắt, một luồng gió bất ngờ xuyên qua cửa xe đang mở, lướt qua ngọn tóc đang rủ xuống của Ngụy Lam, thổi bay một tấm danh thiếp rơi xuống ghế ngồi.

Ngụy Lam nhặt danh thiếp thanh lịch khó có được lên tùy ý nhìn thoáng qua, không quá để ý lại xếp chồng vào trong xấp danh thiếp kia, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không đúng, lại lấy ra kiểm tra lần nữa.

Tấm danh thiếp này bị rơi ở vị trí bên phải ghế ngồi, không được để chung với các danh thiếp khác, tại sao lại lấy riêng ra?

Từ vị trí nó rơi xuống, Ngụy Lam suy đoán nạn nhân lấy một thứ gì đó từ trong túi ra, cậu ta lấy ra và thả xuống ghế, hẳn là cách đây không lâu mới được sử dụng.

"Nạn nhân là nhà cung cấp thuốc của dược phẩm CK, tôi kiểm tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại di động của anh ta, buổi chiều có một cuộc gọi điện thoại cho người đàn ông trên danh thiếp. "Doãn Hàng thấy Ngụy Lam nhìn chằm chằm vào danh thiếp của người phụ trách bộ phận mua hàng của CK ngẩn người, đem tin tức mình nhận được nói cho Ngụy Lam biết.

Trường hợp này chỉ có thể kết luận là một tai nạn ngoài ý muốn, nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều biết rõ đây không phải là một tai nạn bình thường, chỗ nào cũng lộ ra sự khác thường.

Lúc này Ngụy Lam nắm chặt tấm danh thiếp dược phẩm CK, trong lòng nghẹn lại nói không nên lời, khó chịu đến không thở nổi, một ý niệm không ngừng xuất hiện trong đầu cậu, như thể có một thế lực vô hình nào đó cố ý để cậu nhìn thấy tấm danh thiếp này, thế lực không biết tên kia, muốn nói cho mình biết cái gì?

Doãn Hàng lau mồ hôi nóng trên đầu, thu dọn công cụ khảo sát vào hộp, "Anh Ngụy, đi thôi, ở đây nóng quá. ”

"Nóng lắm sao?" Ngụy Lam có chút nghi hoặc, "Tôi cảm thấy còn tốt, lúc trước quả thật rất nóng, nhưng bây giờ cũng đỡ hơn rồi. "Không khí lạnh lẽo lướt qua làn da màu lúa mạch, thỉnh thoảng lại nổi da gà, Ngụy Lam không những không cảm thấy nóng, ngược lại còn có chút lạnh, cảm giác này so với nóng ra một thân mồ hôi thối dính nháp thì thoải mái hơn nhiều, "Chị Trần, chị cũng đừng theo chúng tôi trở về cục, trạng thái tinh thần của chị không tốt, chị dẫn em ấy về nhà nghỉ ngơi đi. ”

Trần Diễm Hoa đau khổ gật đầu, cũng không từ chối nữa, ngoan ngoãn cùngTrần Hí đang xuất thần rời khỏi hiện trường. Vốn định đưa đúa em trai cô đơn của mình về nhà cô để trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, nào biết lòng tốt lại hại em trai bảo bối gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, trong lòng không biết có bao nhiêu khó chịu.

Ngụy Lam như trấn an vỗ lưng Trần Hí, nhìn sắc mặt tái nhợt của đứa nhỏ này, nhất định là rất sợ hãi, "Để cho chị em dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn là được rồi, đừng suy nghĩ lung tung. ”

Cậu bé không đáp lại lời cậu, nhưng vào khoảnh khắc cậu đi qua, Ngụy Lam rõ ràng nhìn thấy Trần Hí có chút chần chờ nhìn cậu, đôi môi tái nhợt run run lặp đi lặp lại mấy chữ, phiêu phiêu đụng vào lỗ tai —— có quỷ!

Quỷ?

Trần Hí có phải thấy cái gì hay không? Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cậu bé bị dọa đến mức, Ngụy Lam thật sự là không đành lòng lại đi hỏi về những đề tài khiến cậu bé sợ hãi, nâng nâng tay nhưng vẫn là từ bỏ, những chuyện quỷ thần này, cậu cũng không tin lắm, nếu không phải chuyện tối nay thật sự quá mức cổ quái, cậu cũng sẽ không để lời nói của cậu bé ở trong lòng.

Kết quả giám định pháp y không có gì bất ngờ là tai nạn thương tích nặng dẫn đến tử vong, cột sống thắt lưng bị gãy, chân phải bị nghiền nát dẫn đến gãy xương, vết thương chí mạng là nội tạng bị chèn ép dẫn đến vỡ nát, mất máu quá nhiều.

Làm cho người ta bất ngờ chính là, vợ của nạn nhân cho đến khi thi thể nạn nhân được hỏa táng cũng chưa từng xuất hiện, chút tính toán nhỏ trong lòng Ngụy Lam đã bị hủy hoại, người phụ nữ kia dù thế nào cũng không liên lạc được.

Trong nhà xác vang vọng tiếng gào khóc của hai vợ chồng già, Ngụy Lam đứng thẳng ở phía sau không nói một lời, cậu thật sự rất am hiểu đối phó với tình cảnh như vậy, có chút không đành lòng nhìn cha mẹ già của nạn nhân chịu nỗi bi thương to lớn như vậy còn phải bận rộn trước sau, nhưng loại chuyện này cũng không có đường cho cậu nhúng tay vào.

Coi như là hóa buồn bực thành sức mạnh, liên tục tăng ca trở thành thuốc gây mê tinh thần rất tốt. Ngụy Lam buồn bực trong phòng vật chứng, bất kể ngày đêm phát đi phát lại video vụ tai nạn xe ở bãi đỗ xe ngầm.

Đúng như những gì Trần Diễm Hoa nói, nạn nhân lái xe vào chỗ đậu xe của mình một cách bình thường, thuần thục xuống xe và khóa xe, sau đó xoay người đi về phía thang máy. Ngay khi hắn xoay người vừa đi được một bước, chiếc xe trong trạng thái không khởi động đột ngột chuyển động, rồi đột nhiên tăng tốc và đâm sầm vào người nạn nhân, mọi thứ diễn ra quá nhanh làm cho nạn nhân không kịp phản ứng và chạy trốn, không hề phòng bị mà bị tử thần giết chết.

Bỗng dưng, một hình ảnh nhấp nháy khiến Ngụy Lam ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô thức nghiêm túc, cậu tạm dừng video, ấn bàn phím thủ công để phát lại từng khung hình. Không biết là bởi vì hưng phấn hay là khẩn trương, có thể là cả hai, Ngụy Lam cảm thấy trái tim mình phát đau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ, hô hấp trở nên nặng nề.

Cậu rõ ràng nhìn thấy một bóng người trong buồng lái của chiếc xe phía sau! Đúng vậy, chỉ là bóng người, không thấy rõ chân tay, nhìn qua rất giống cái bóng màu xám trắng hình người.

Cái bóng này chỉ xuất hiện trong bốn khung hình và dưới tình huống phát lại liên tục, hoàn toàn lóe lên mà không dễ dàng bị phát hiện. Cậu nhớ lại lời thì thào của Trần Hí, xem ra đây không phải là mắt mình xảy ra vấn đề, cũng không phải Trần Hí xuất hiện ảo giác, quả nhiên là quỷ!

Nhưng khi cậu tin tưởng sự thật gặp quỷ, Ngụy Lam cảm thấy càng thêm suy sụp, vụ án đã kết thúc, cho dù cậu có muốn lật án, cũng không thể nói là do quỷ làm với cấp trên được, hung thủ có bị bắt hay không thì không nói, cậu chắc chắn sẽ bị bắt và nhốt vào viện tâm thần.

Cảm giác vô lực bao trùm lấy Ngụy Lam, thế giới quan vốn kiên định cũng bị lật đổ dễ dàng, cảm giác này thực sự không dễ chịu, cậu thậm chí không thể vượt qua được cái rào cản này, thì lấy cái gì để thuyết phục người khác?

Xoa đôi mắt khô khốc, đã hơn hai giờ đêm, nghĩ đến việc sáng mai còn phải đi làm, Ngụy Lam nửa đêm không về nhà, chỉ đơn giản nằm xuống chiếc ghế sô pha rách nát trong phòng nghỉ. Có lẽ là quá mệt mỏi, đèn cũng không tắt, cứ như vậy tiến vào mộng đẹp, một lúc sau trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng thở đều đều.

Người đang ngủ say trên ghế sô pha không biết, ngọn đèn nhấp nháy vài cái rồi tắt, gió đêm mát mẻ thổi rèm cửa sổ, lượn lờ trong căn phòng chật hẹp, phất phất mấy sợi tóc vương trên lông mày của Ngụy Lam, lộ ra vầng trán đầy đặn, còn có ngũ quan tràn ngập mùi nắng.

Ngụy Lam dường như bị quấy rầy, không thoải mái trở mình, lông mày nhíu lại, lại bị một cỗ mát mẻ chạm vào mi tâm, lông mày giãn ra, lần nữa chìm vào giấc ngủ. Gió nhẹ xen lẫn một tiếng thở dài, ở trong phòng dạo vài vòng cuối cùng tản ra, trời đã hửng sáng.

Doãn Hàng mang theo mấy miếng bánh kếp đậu xanh đi vào văn phòng, nhìn thấy cửa phòng nghỉ mở toang, đối mặt với Ngụy Lam đang ngủ trên sô pha không hề có hình tượng gì cả, người này không thể chú ý hình tượng một chút sao, làm mù đi khuôn mặt đẹp trai kia.

Bất đắc dĩ đóng cửa phòng nghỉ lại, hắn quay người nhìn Lữ Duy đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, vừa nhã nhặn ăn bánh kếp vừa lật xem ảnh chụp thi thể đẫm máu, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

"Tiểu Duy, mọi chuyện trong nhà đều ổn thỏa chứ? Không được thì xin nghỉ thêm vài ngày nữa, bên này có Ngụy ca ở đây hỗ trợ, cậu không cần vội. "Doãn Hàng đẩy sữa đậu nành đã cắm ống hút đến trước mặt Lữ Duy. ( truyện trên app T𝕪T )

"Đã sắp xếp xong rồi, ba mẹ tôi không quen với cuộc sống ở thành phố lớn, về sớm một chút cũng tốt. "Nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt Lữ Duy vẫn mang theo chút mất mát.

"Nhà cậu rốt cuộc là ở đâu vậy? Đến đây một chuyến mà không dễ như vậy. ”

Nuốt xuống một ngụm bánh kếp, Lữ Duy cau mày cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, "Nói thật, ngoại trừ cái tên Lữ gia trại ra, tôi cũng không biết chỗ kia tên là gì, bên cạnh thành phố Nam Yển, nhưng lại không thuộc địa phương nào quản lý, rất kỳ quái. ”

"Nào có người nói quê hương mình kỳ quái. ”

"Chính là quái, nghe nói thường xuyên bị ma ám, từ nhỏ sức khỏe của tôi không tốt, ba mẹ sợ tôi đụng phải tà ma, đã sớm dẫn tôi ra ngoài kiếm sống, đối với quê hương tôi đã không có ấn tượng gì, nhưng bọn họ vẫn nhớ thương muốn trở về. "Người một nhà ở phương Bắc cũng sống hơn hai mươi năm, nhưng Lữ Duy đã quen với cuộc sống hiện tại, thấy hắn ổn định cuộc sống, bậc làm cha mẹ cũng coi như yên lòng, mấy ngày nay kéo Lữ Duy đi chơi ở các nơi trong thành phố, cuối cùng vẫn là lên đường trở về quê hương.

Ban đầu chỉ là một cuộc nói chuyện nhỏ về quê hương của Lữ Duy ở một vùng núi hẻo lánh, lại bị một câu hời hợt của Lữ Duy cắt đứt, mấy ngày trước vụ án quái dị kia không chỉ quấy rầy Ngụy Lam mà còn khiến Doãn Hàng gặp rắc rối, trên đời này thật sự có ma sao?

Nghĩ đến đây, hắn vô thức hỏi câu này, sau khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lữ Duy, Doãn Hàng xấu hổ cười cười, vừa định nói mình chỉ đùa thôi, lại bị câu trả lời của Lữ Duy làm cho chấn động.

"Ma vốn đã tồn tại. "Lữ Duy không nói lời nào, buồn bực tiếp tục ăn bánh kếp.

Doãn Hàng cũng không nói lời nào, vô thức hút sữa đậu nành trong ly. Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc xấu hổ, may mắn thời gian trầm mặc này kéo dài không lâu, Ngụy Lam trong phòng nghỉ sau khi phát ra một trận âm thanh kinh thiên động địa, có chút chật vật mở cửa bước ra ngoài.

"Mấy giờ rồi? Tôi có dậy muộn không? "Ngụy Lam cầm cốc nước súc miệng, không ngừng xoa xoa cái mông bị té đau, sô pha ngủ không thoải mái, sau khi tỉnh dậy thì cả người đau nhức, không đứng vững ngồi bệt xuống đất, cái mông nóng rát đau đớn, đau đến khóe mắt cậu mơ hồ lóe lên chút nước mắt.

"Cũng không muộn, đủ để anh ăn bữa sáng trước khi làm việc. ”

"Tối hôm qua..." Ngụy Lam có chút chần chờ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cuối cùng vẫn đem phát hiện của mình nói cho mấy người ngồi đây.

Trần Diễm Hoa trầm mặc không lên tiếng, rõ ràng vẫn còn đắm chìm trong sợ hãi chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt Doãn Hàng và Lữ Duy đã biểu đạt đầy đủ suy nghĩ trong lòng bọn họ, bọn họ tin tưởng lời Ngụy Lam nói là sự thật, chỉ có Lưu An ở một bên phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường không cho ý kiến.

Lưu An địch ý rõ ràng đến mức muốn bỏ qua cũng khó, Ngụy Lam cũng không mong đợi Lưu An có phản ứng gì, bọn họ lúc học đại học vốn là bạn học cùng lớp, quan hệ tuy rằng không tốt, nhưng cũng không có trở ngại. Lưu An gia nhập đội điều tra hình sư số 1 sớm hơn Ngụy Lam, sau khi Ngụy Lam cũng vào, hai người vẫn là quan hệ không nóng không lạnh như vậy, tốt xấu gì cũng không có gì quá đáng. Sự thù địch này bắt đầu từ sau khi hắn hôn mê tỉnh lại, rốt cuộc mình đã làm chuyện gì khiến Lưu An không muốn gặp như vậy?

Ngụy Lam là người ngoại trừ vụ án ra, chuyện gì cũng lười nghiên cứu sâu, nhưng mỗi ngày bởi vì đủ loại nhiệm vụ khác nhau, khó sử cũng không thành vấn đề, cho nên cậu cũng từng thử tìm Lưu An nói chuyện.

Đáng tiếc toàn bộ cục cảnh sát giống như đã bàn bạc xong, không có bất kỳ người nào nguyện ý mở miệng nói cho cậu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả Doãn Hàng và Lữ Duy cũng ngậm miệng không nói, tựa như bị hạ lệnh cấm, bức bách liền trả lời một câu: "Tốt nhất là cậu đừng hỏi nữa. ”

Không hỏi thì không hỏi, hỏi không được còn tra không được sao? Ngụy Lam ban đầu đầy tự tin, kết quả hiện thực phũ phàng một tháng cũng không có đầu mối, cuối cùng đành cúi đầu nhận thua, không biết luôn có lý do không biết, chỉ là chưa tới thời cơ, cậu tự an ủi mình như vậy.

Trước mắt, địch ý của Lưu An đã lên đến mức không né tránh, Ngụy Lam cũng không ngại, coi hắn như không khí, sau khi rửa mặt cầm lấy bánh kếp, cầm lấy tờ báo đặt ở một bên vừa ăn vừa xem, tiêu đề màu đỏ to lớn đưa tin có người nhảy lầu tự sát ở một tiểu khu nào đó, "Người này sao lại nghĩ quẩn như vậy, chồng chết, mình lại nhảy lầu tự sát, cũng không nghĩ đến ba mẹ và các con phải làm sao bây giờ. ”

Đọc lướt qua mười dòng nội dung đã được thêm mắm dặm muối phóng đại lên, có khen ngợi tình cảm vợ chồng bền chặt vững vàng, cũng có phê phán hành vi ích kỷ không để ý đến bi thương của người sống, thủ pháp tường thuật câu nệ, không có ý nghĩa gì.

Đang lúc cậu định từ bỏ và tiếp tục đọc bài viết dài này, mấy chữ quen thuộc nhảy vào trong tầm mắt, Ngụy Lam sững sờ trừng mắt nhìn mấy chữ in bằng mực đen, kinh ngạc đến mức bánh kếp trong miệng cũng quên nuốt xuống.

Cộng đồng Hòa Hiệp! Người phụ nữ tự sát nhảy từ tòa nhà số 9 của tiểu khu Hòa Hiệp! Tòa số 9 giống như cơn ác mộng đeo bám Ngụy Lam mấy ngày nay, cậu kích động đọc lại bài viết kia, tìm kiếm manh mối hữu dụng, cuối cùng đưa ra một kết luận.

Người phụ nữ tự tử thực ra là vị không để ý đến cái chết của chồng mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play