Edit: Hương

Người đàn ông được gọi là Hàn Chiêu cẩn thận nhìn quanh bốn phía, người qua lại rất là hỗn loạn, hắn ý bảo Ngụy Lam hạ thấp giọng, nơi này không phải là nơi để nói chuyện. Ngụy Lam đành phải đè nén tâm tình khiếp sợ, chăm sóc tốt Lục Dương trước.

"Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Tại sao cảnh sát lại ở đây." Nhận ra thân phận của đối phương, Ngụy Lam thoải mái hơn nhiều, giọng điệu cũng trở nên quen thuộc hơn.

Hàn Chiêu hếch cằm lên liếc mắt nhìn thang máy, "Tai nạn thang máy, rơi từ tầng mười xuống, ngã chết một người phụ nữ. ”

"Chuyện đó có liên quan gì đến việc Lục Dương ngất xỉu? ”

“Ngụy Lam. "Hàn Chiêu dừng lại một chút, do dự nên mở miệng như thế nào, "Cậu vẫn không tin trên đời này có quỷ sao? ”

Lời này thật sự khiến Ngụy Lam bối rối, trước kia cậu quả thật không tin, cảm thấy quỷ quỷ thần thần tất cả đều dùng để hù dọa người khác, đều là chuyện nhảm nhí, cho tới bây giờ, những trải nghiệm cậu đã trải qua, khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, sao nó thể tự tin nói là không tin? "Bây giờ tôi ngay cả tự tin nói không tin cũng không có, nói đi, đã xảy ra chuyện gì. ”

"Trước khi xảy ra chuyện, tôi đã gặp anh ta một lần, anh ta và cô gái kia đều ở tầng mười chờ thang máy, cửa thang máy mở ra anh ta lại không chịu đi vào, sắc mặt cũng đột nhiên trở nên rất khó coi, còn khuyên cô gái kia đi cầu thang bộ cùng anh ta. ”

Ngụy Lam đứng lên, nhìn về phía thang máy, có cảnh sát cũng có bác sĩ đi tới đi lui ở đó, "Cô gái kia không nghe lời anh ta, vẫn lựa chọn đi thang máy, sau đó liền xảy ra chuyện? "Ngụy Lam thậm chí có thể tưởng tượng được ánh mắt cô gái nhìn Lục Dương, nhất định giống như nhìn bệnh thần kinh tràn ngập khinh thường.

"Đúng vậy. "Hàn Chiêu chứng thực suy đoán của Ngụy Lam, "Chờ tôi nghe thấy tiếng động lớn chạy xuống, hắn đã ngã xuống trước cửa thang máy. Trong tay cầm điện thoại di động, xem ra là muốn gọi điện thoại cho anh, tên của anh rất đặc biệt, không dễ gặp được người trùng tên, tôi còn đang đoán xem có phải là anh hay không. ”

"Đúng vậy, thật sự là quá trùng hợp, tôi cũng không nghĩ tới có thể gặp anh ở đây. Trước tiên giúp tôi chăm sóc Lục Dương một chút, tôi đi thang máy bên kia xem có thể giúp được gì không.” Nói xong, Ngụy Lam đi về phía thang máy.

Thang máy rơi xuống đã biến dạng, kẹt ở vị trí nửa chừng trên tầng, thi thể cô gái vẫn còn nằm co quắp ở đáy thang máy, gót giày dài bén nhọn đâm vào bụng, máu tươi văng khắp nơi. Sau khi các nhân viên khóa dây cáp dự phòng, cảnh sát có thể giải cứu mà không gặp trở ngại. Ngụy Lam nhảy vào trong cabin thang máy hở ra một nửa, muốn đeo một đôi găng tay cao su, giúp cảnh sát khu bắc khiêng thi thể cô gái ra.

Lạch cạch một tiếng vang lên, một vật nhỏ màu xám bạc rơi xuống sàn cabin thang máy, nảy lên trượt về phía khe hở cửa thang máy, Ngụy Lam nhanh tay lẹ mắt, khom lưng đè lại vật nhỏ kia, ngăn cản nó tiếp tục trượt xuống.

Cậu nhặt lên là một cái usb nhỏ, cậu đem USB cất vào trong túi vật chứng, tiện tay nhét cho Lý An Nhiên đứng ở phụ cận, thấp giọng dặn dò, "Trước khi xác định không phải tai nạn do con người gây ra, những thứ này đều phải đưa vào trong phạm vi vật chứng, không thể trả lại cho người nhà nạn nhân. ”

"Em biết. " Xét về sự nhạy bén trong nghề nghiệp, Lý An Nhiên tuyệt đối tin tưởng Ngụy Lam. Trong thời gian cô ấy còn nhậm chức tại cục cảnh sát khu Tây, cô đã đích thân gặp không ít vụ án bị phá bởi ý nghĩ bất chợt của Ngụy, hơn nữa đội trưởng Tiếu có tư duy chặt chẽ, đội hình sự có thể có thành tích thần thoại cũng không có gì ngạc nhiên.

Lý An Nhiên thu hồi ánh mắt mê luyến, "Anh Ngụy, anh cảm thấy đây là do con người gây ra sao? ”

"Loại chuyện này, anh không thể kết luận, nhưng tốt hơn hết là nên chuẩn sẵn sàng. "Ngụy Lam nhìn chằm chằm thang máy, nhưng không nhìn ra cái gì không đúng, Lục Dương rốt cuộc là nhìn thấy cái gì có thể mới có thể khiến hắn đã quen với chuyện gặp quỷ bị dọa sợ?

Liên tiếp mấy vụ án xảy ra ở khu bắc, nhưng có liên quan mật thiết với khu Tây, cậu luôn bị đủ loại nhân tố dẫn dắt đi tới hiện trường vụ án, điều này càng làm cho Ngụy Lam sinh ra một loại cảm giác bất hòa mãnh liệt, giống như những chuyện này chính là muốn cho cậu xem.

"Hàn Chiêu, rảnh không? "Ngụy Lam trở lại bên cạnh Lục Dương, đưa một điếu thuốc cho Hàn Chiêu, lấy bật lửa zippo trong túi ra định giúp Hàn Chiêu châm thuốc, đá lửa bị ma sát ra tiếng xào xạc, nhưng thế nào cũng không đánh được. Ngụy Lam xấu hổ cười cười, đem bật lửa và thuốc lá cất vào trong túi áo, "Anh tan tầm sớm đi, giúp tôi đưa Lục Dương về nhà, hơn nữa, tôi cũng muốn nói chuyện với anh. ”

Đại Bì nhiệt tình nghênh đón, làm cho Ngụy Lam sinh ra một loại cảm giác ấm áp khi về nhà, nói là để Hàn Chiêu giúp cậu mang Lục Dương trở về, trên thực tế là Hàn Chiêu cao lớn một mình cõng Lục Dương vào cửa.

Dàn xếp cho Lục Dương xong, Ngụy Lam kéo Hàn Chiêu vào phòng mình, rót hai ly nước, hỏi thẳng vào vấn đề, "Anh ra tù sớm à? ”

"Ừ. " Giọng điệu của Hàn Chiêu có chút không được tự nhiên, "Trước hai năm. ”

"Thực xin lỗi, tôi vẫn không tìm được hung thủ thật sự. "Ánh mắt Ngụy Lam nhìn Về phía Hàn Chiêu có chút phức tạp.

Người đàn ông cao lớn trước mắt này là tiền bối lớn hơn cậu hai tuổi, vốn là có thể trở thành một cảnh sát hình sự giống như cậu, chỉ là tám năm trước, lúc còn ở trường cảnh sát xảy ra một chuyện, một nam sinh đánh nhau cùng Hàn Chiêu không lâu sau khi cuộc chiến kết thúc bị phát hiện chết trong hồ nhân tạo của trường học, nguyên nhân tử vong là do suy nội tạng, mà Hàn Chiêu cũng mang tội danh vô ý giết người bị kết án, may mắn có người làm chứng nam sinh kia cùng Hàn Chiêu đánh nhau, miệng nói lời ác ý chọc giận. Lúc này Hàn Chiêu mới được giảm án.

Nhưng trong lòng Ngụy Lam rất rõ, Hàn Chiêu ở trường học nổi danh là thiên tài thách đấu, đánh nhau rất biết chừng mực, làm cho người ta bị đau mà không bị thương, làm sao có thể hạ thủ tàn nhẫn đến mức chết người, trong này khẳng định còn có nguyên nhân khác, chỉ là nguyên nhân này mãi không được tìm thấy, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, việc này lại không trách cậu, tôi biết cậu cũng tận lực, tôi có thể giảm nhẹ án phạt cũng phải cảm ơn sự giúp đỡ của anh Tiếu." Hàn Chiêu vỗ mạnh bả vai Ngụy Lam, "Hôm nào anh dẫn tôi đến nhà Tiếu ca một chuyến, tôi phải cảm ơn người ta thật tốt. ”

Ánh mắt Ngụy Lam bỗng dưng ảm đạm, "Việc cảm ơn vẫn nên để sau đi. ”

"Có chuyện gì vậy? Có bất tiện gì sao? ”

"Tiếu ca bây giờ và người thực vật không khác nhau gì mấy. ”

"Cái gì?" "Hàn Chiêu không khỏi kinh ngạc, nhìn vẻ mặt khó chịu của Ngụy Lam không giống như đang nói dối, cũng không ai nói đùa như vậy, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ”

"Nói thật, tôi không nhớ rõ lắm, chỉ biết là bởi vì phá một vụ án nào đó, tôi hại Tiếu ca thành như vậy. ”

Hít một hơi thật sâu, Hàn Chiêu gảy tàn thuốc vào gạt tàn, cho đến khi nhả khói, mới mở miệng nói, "Tôi luôn cảm thấy, đây là một loạt âm mưu, tôi và anh đều là những con sâu đáng thương bị cuốn vào trong âm mưu. ”

Lời nói của Hàn Chiêu có thể nói là một câu đánh thức người trong mộng, Ngụy Lam cảm nhận được cảm giác bất hòa xuất phát từ đây, có thứ gì đó đang dẫn dắt bọn họ càng lún càng sâu, cậu vốn tưởng rằng tất cả bắt đầu từ sau khi hôn mê tỉnh lại, lại không nghĩ tới, có lẽ, từ sáu năm trước đã bắt đầu từ lhi Hàn Chiêu vào tù.

Cảm xúc vô lực và thất bại bao trùm Ngụy Lam, cậu cảm thấy mình giống như một con rối gỗ, đang dựa theo kịch bản viết bởi kẻ đứng sau màn từng bước từng bước đi về phía trước, giãy thoát không được, cũng không cách nào thay đổi, cậu thậm chí ích kỷ nghĩ, ai chết cũng không sao nhưng đừng liên lụy đến người bên cạnh cậu. Cậu phỉ báng bản thân có ý nghĩ như vậy khi thành tâm cầu nguyện.

  "Cậu... Cậu với anh ta có quan hệ gì? "Hàn Chiêu đột nhiên mở miệng, ngữ khí mang theo khẩn trương và thăm dò.

"Ai?" Mối quan hệ gì? "Ngụy Lam bị vấn đề khó hiểu của Hàn Chiêu hỏi cho mờ mịt, trong lúc nhất thời không phản ứng được.

Hàn Chiêu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn phòng ngủ đối diện.

"Anh nói Lục Dương à? "Nhìn dáng vẻ khẩn trương này của Hàn Chiêu, Ngụy Lam cười ha ha ra tiếng, "Hàn Chiêu, anh không phải nghĩ bạn anh cong chứ? Yên tâm, tôi rất thẳng, anh ấy là bạn cùng phòng của tôi mà thôi, vừa tốt nghiệp đại học thì về nhà sống, ở một mình quá nhàm chán, anh cũng biết tôi lười biếng, không thích dọn dẹp, nên tìm người thuê chung, coi như là bạn đồng hành. ”

"Ai quan tâm đến sự cong hay thẳng của cậu. "Hàn Chiêu liếc mắt nhìn Ngụy Lam một cái, nhưng ánh mắt không nhìn ra có bao nhiêu sắc bén, ngược lại là lúng túng chiếm đa số.

Lần này Ngụy Lam có chút trợn tròn mắt, bầu không khí không thích hợp, lại nhìn gương mặt lãnh khốc kia của Hàn Chiêu xuất hiện một chút ửng hồng, lập tức đoán được một ít manh mối, "Anh đừng nói với tôi là anh yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên đó, tuy rằng tôi không ngại cuộc sống tình cảm của anh em không giống người thường, nhưng tôi nhớ rõ anh thẳng mà, lúc trước anh với nam sinh kia đánh nhau, không phải là vì hoa khôi của các anh sao. Hơn nữa, Lục Dương có bạn gái. ”

"Miệng chó không phun ra ngà voi, ai nói tôi vừa gặp đã yêu, tôi chỉ cảm thấy hắn đặc biệt quen mặt, hình như đã gặp qua ở đâu đó, không chỉ là gặp qua, hẳn là còn rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi mình quen biết một người như vậy. ”

"Khụ. "Ngụy Lam ngừng trêu chọc Hàn Chiêu, sợ nói thêm gì nữa sẽ châm ngòi cho tính khí nóng nảy này, "Không nói nữa, chuyện của các người tôi mặc kệ, nhưng Lục Dương là người thành thật, cậu cũng đừng khi dễ hắn. ”

Hàn Chiêu trừng mắt nhìn Ngụy Lam một cái, không nói lời nào.

"Ra ngoài bao lâu rồi? Bây giờ anh sống ở đâu? Anh có sống với dì Hàn không? ”

"Không lâu, hơn hai tháng đi. "Hàn Chiêu lại châm một điếu thuốc, "Tôi không có ý định trở về ở với mẹ tôi, tổng giám đốc bất động sản Từ thị Từ Ngạn không biết sao lại có quan hệ với mẹ tôi..."

"Từ Ngạn? Người kia lý lịch không trong sạch, hình như là hắc đạo tẩy trắng. ”

Hàn Chiêu gật đầu, "Tôi biết, cho nên tôi không vui, nhưng lần này tôi có thể ra tù sớm, là Từ Ngạn dùng thủ đoạn mới có thể đi ra, chỉ vì lấy lòng mẹ tôi. ”

"Cái này thật đúng là xấu hổ, nếu anh không có chỗ ở, trước tiên ở chỗ của tôi đi, còn có một gian thư phòng trống, tôi mua cho anh một cái giường là có thể ngủ. "Ngụy Lam lấy một điếu thuốc, nhìn Zippo ở khóe bàn, đưa tay lấy bật lửa phiên một tệ mà Hàn Chiêu tiện tay ném ở một bên.

Rắc rắc, ngọn lửa bùng lên rất cao, đang chờ Ngụy Lam giơ bật lửa lên, để cho ngọn lửa gần điếu thuốc, không biết một luồng gió mát lạnh ở đâu thôi đến, đem ngọn lửa màu cam thổi tắt. Ngụy Lam chưa từ bỏ ý định lại bật một lần nữa, ngọn lửa lại bị thổi dập, thử lại! Bật lửa dứt khoát chỉ lóe lên tia lửa, không thể lửa nữa.

Ngụy Lam cau mày nhìn chằm chằm chiếc bật lửa, Hàn Chiêu thì nhướng mày nhìn Ngụy Lam.

"Có phải anh trêu chọc cái gì không sạch không? ”

Sạch sẽ hay không cậu không biết, nhưng cậu quả thật trêu chọc cái gì đó vô cùng khó lường, thứ này như hình với bóng, như bây giờ, quần áo vốn bị mồ hôi ướt đẫm dính vào lưng, xuyên thấu qua vải vóc mỏng manh, không khí lạnh như băng giống như có được thực thể, áp sát vào cậu, làm cho cậu sinh ra một loại ảo giác bị không khí lạnh từ sau lưng ôm lấy.

Đang định nói cái gì đó, tiếng chuông điện thoại di động bên cạnh bàn đột nhiên vang lên, khiến Ngụy Lam giật mình, vội vàng nhận điện thoại, không đợi cậu nói chuyện, Doãn Hàng đối diện đã chửi bới.

"Anh Ngụy, nếu đã xuất viện thì đừng tự cho phép mình nghỉ ngơi, anh mau trở về đi, khu quản lý của chúng ta xảy ra chuyện, khách sạn quốc tế NC trên đường 13, tôi ở quầy lễ tân chờ anh. ”

Đường 13 khu Tây, nơi phồn hoa nhất Hối Thành, lúc này đây, tai họa không còn là dẫn dắt để cậu tiếp cận, mà là trực tiếp tìm tới cửa sao?

Không có gì ngạc nhiên, không sợ hãi, trên mặt Ngụy Lam là nụ cười hưng phấn đến run người.

Tác giả có lời muốn nói:

Một trong những phân tích tính cách vô trách nhiệm

Một ngày lúc 2 giờ chiều, do sự cố đường dây, toàn bộ khu vực phía tây mất điện, thời gian khôi phục cụ thể vẫn chưa rõ ràng. Cửa cuốn điện của tòa nhà văn phòng do mất điện đột ngột dẫn đến trục trặc tự động đóng lại, không có cửa nào khác có thể ra ngoài, các vị đội điều tra hình sự phản ứng như thế nào?

Doãn Hàng: Phải không? Nếu bị kẹt ở đây? Nếu đến giờ cơm tối chưa có điện thì làm sao bây giờ? Đồ ăn của tôi còn chưa được giao, nếu một đêm không có điện, tôi có bị chết đói ở chỗ này hay không?

Lữ Duy: Thông thường mất điện khẩn cấp sẽ được sửa chữa trong vòng hai giờ, nếu tình hình phức tạp, không sai biệt lắm thì bốn giờ, sẽ không ảnh hưởng đến thời gian ăn tối.

Lưu An: À, lại không đói chết.

Trần Diễm Hoa: Mọi người đừng lo lắng, hẳn là sẽ không sao, cho dù dừng đến sáng mai cũng không sao, hôm nay tôi đúng lúc mang theo chút bánh quy ăn vặt, mọi người chia nhau ăn là được.

Ngụy Lam: Nghe nói ngủ có thể không cảm thấy đói. (Động vật nguyên thủy đơn bào đã nằm trong chăn trong khi nói chuyện đã sẵn sàng để ngủ.) )

Tiếu Tử Hiền: Tôi đã gọi cho cơ quan cung cấp điện và tiếp tục cung cấp điện lúc 7 giờ tối.

Lúc 7:30, điện đã được khôi phục và cuối cùng mọi người đã được ra ngoài.

Doãn Hàng: Cuối cùng cũng gọi tới! Tôi sắp đói đến phát điên, đi đi đi, mọi người cùng nhau ăn một bữa lớn! Tôi sẽ gọi anh Ngụy dậy.

Tiếu Tử Hiền: Đừng gọi, để em ấy ngủ, tôi sẽ gói một phần để mang về cho em ấy.

Vì thế, khi Ngụy Lam tỉnh lại lúc 9 giờ 30 tối, nhìn thấy trên bàn làm việc đang bày biện những bữa ăn hoa lệ được bọc kín bằng túi giữ ấm, còn có Tiếu Tử Hiền đang ngồi ở đầu bên kia bàn làm việc nghiêm túc lật xem hồ sơ.

Ca trực đêm này, rất đẹp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play