Giang Vũ Mạt và Đoàn Dã làm quen với trường trung học cơ sở, hai người đều được thầy giáo đặc biệt chú ý, mỗi lớp đều có hai chỗ ngồi rất đặc biệt, phân biệt ở hai bên bục giảng. Sở dĩ Giang Vũ Mạt có vinh hạnh ngồi ở vị trí này... Chủ yếu vẫn là bởi vì giáo viên chủ nhiệm là chú út của cô. Từ nhỏ đến lớn nhân duyên của cô rất tốt, bất kể ngồi ở đâu cũng có thể cùng người khác đánh thành một mảnh, có bạn học lên lớp truyền giấy cho cô, có người nói chuyện với cô, chú út rất có tiên kiến để cho cô ngồi ở phía dưới bên trái bục giảng, cô không có cùng bàn, cũng sẽ không có học sinh nào ăn mật báo gấu trong giờ học truyền cho cô tờ giấy, dù sao ngay dưới mí mắt thầy giáo.

Đoàn Dã ngồi ở phía dưới bên phải bục giảng, cậu là "học sinh xấu" ở chỗ giáo viên đăng ký, người trong nhà lại cố ý đến trường chuẩn bị, chú út của Giang Vũ Mạt là một giáo viên rất có trách nhiệm, cũng không để mặc cho Đoàn Dã như các thầy khác, ngược lại an bài chỗ ngồi bên cạnh bục giảng, chính là muốn quản anh một chút...

Giang Vũ Mạt và Đoàn Dã cách nhau bục giảng, trên bục giảng lại đứng giáo viên.

Nhưng nếu chú Giang biết, an bài như vậy tạo thành một đoạn "nghiệt duyên", nhất định sẽ dơ tay lên đập vào ngực mình.

Từ lớp 10, Đoàn Dã thích Giang Vũ Mạt, đây tựa hồ cũng không phải chuyện gì lạ, ít nhất trong mắt các bạn học là như vậy. Giang Vũ Mạt tính cách rất tốt, chơi đùa với ai, vừa nhìn cô sẽ biết, cô khẳng định đang sống trong một gia đình rất ấm áp rất mỹ mãn, cô hướng ngoại sáng sủa, duy chỉ có tiếng cười rất ma tính, mỗi ần cười lên nghe hơi rợn người, Đoàn Dã nằm sấp trên bàn học ngủ bù, luôn có thể nghe được tiếng cười của cô, bất tri bất giác, giọt nước đá xuyên qua, chui vào lỗ tai anh, cũng chui vào trong lòng anh.

Cô gái xinh đẹp rất được ưa chuộng, tính cách tốt và xinh đẹp chỉ đơn giản là vô địch.

Các chàng trai thích cô, và các cô gái thích cô.

Như vậy, Đoàn Dã cũng thích cô.

Sau khi thi trung học, Đoàn Dã liền tỏ tình với Giang Vũ Mạt, đương nhiên Giang Vũ Mạt không đồng ý.

Nữ sinh như vậy tiếp nhận sự ân cần của quá nhiều người, được Đoàn Dã thích cũng không phải là chuyện làm cho cô chấn động cỡ nào.

Giang Vũ Mạt lên trung học, Đoàn Dã cũng đi theo, nhưng không ở cùng một lớp, nhưng mà từ ngày đầu tiên huấn luyện quân sự lớp 11, mọi người đều biết, Đoàn Dã thoạt nhìn rất hung dữ kia thích Giang Vũ Mạt. Đoàn Dã cũng không che dấu sự thích thú của mình, anh vẫn đánh nhau rất lợi hại, đàn anh lớp 12 nhìn anh không vừa mắt, hẹn hắn solo, bị anh đánh đến mặt mũi bầm dập, huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc, đại bộ phận người trong đội ngũ trung đều nhớ kỹ cái tên này —— Đoàn Dã.

Đoàn Dã nổi tiếng ở ngũ trung, Giang Vũ Mạt cũng nổi danh theo.

Giang Vũ Mạt cùng ai cũng có quan hệ tốt, cùng bạn học cũ Đoàn Dã này tự nhiên cũng sẽ không kém đi đâu.

Sau khi tỏ tình bị từ chối một lần, Đoàn Dã cũng không nói gì nữa, nhưng anh vẫn thích Giang Vũ Mạt, quan hệ giữa hai người cứ như vậy, ai cũng không đâm thủng tầng giấy cửa sổ này.

Có người tốt hỏi qua Đoạn Dã, có muốn an bài một hồi tỏ tình thanh thế to lớn hay không.

Đoàn Dã do dự hồi lâu sau từ chối.

Sau khi thi trung học tỏ tình, đích xác là thích.

Nhưng bây giờ, còn là thích sau thích hơn nữa.

Càng thêm thích, đồng thời cũng bó tay bó chân, không có biện pháp giống như lúc đầu nói với cô, Giang Vũ Mạt, mình thích cậu.

Khi đó thích, có thể rất thản nhiên nói ra miệng.

Bây giờ thích, ngược lại sẽ không đặt trên miệng.

......

Giang Vũ Mạt nhìn Haagen Dazs trong thùng giữ ấm giật mình.

Đoàn Dã thấy cô giống như chưa tỉnh ngủ, cười khẽ một tiếng: "Ăn đi, sợ buổi chiều thì nó tan mất.”

Cô không nhúc nhích, anh lấy kem ra, mở nắp ra, đưa thìa gỗ cho cô: "Nếm thử xem, có gì khác với Lộ Tuyết*. ”
*Tên một loại kem khác.

Anh dừng lại một chút: "Vốn định muốn mua thêm vài cái, nhưng nhân viên cửa hàng nói bị đặt trước một ít, chỉ còn lại vài cái, mấy loại đó không phải là vị cậu thích. ”

Giang Vũ Mạt mười bảy tuổi không thành thục như vậy, đầu óc cũng không tính là rất thông minh.

Mới biết được tương lai của mình, cô chỉ mờ mịt, cái gì cũng không nghĩ.

Nhưng mà nghe được thanh âm của Đoàn Dã, cô nháy mắt, có loại cảm giác chua xót, muốn khóc nhưng cũng không khóc. Cô muốn nói với anh, Đoàn Dã, anh biết không, tương lai của chúng ta...

Tương lai thế nào?

Trong thực tế, học sinh ở độ tuổi này cũng không biết làm thế nào để đánh giá tương lai tốt là gì, những gì là tương lai xấu.

"Làm sao vậy?" Đoàn Dã phát hiện thần sắc của cô có chút không đúng.

Giang Vũ Mạt lắc đầu: "Gặp ác mộng, ngủ không ngon. ”

Đoàn Dã bật cười.

Anh thực sự không thích cười.

Anh cũng không hỏi là giấc mơ gì, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mặt trời, theo bản năng híp mắt: "Cậu còn chưa ăn cơm đi, mình phỏng chừng ba cậu sắp trở về. ”

Thời gian cha Giang phụ ra khỏi xe, Đoàn Dã đều nhớ kỹ trong lòng, chính là tìm hiểu rõ ràng mới dám hiện tại lại đây.

"Ừm."

Đoàn Dã nhìn cô, không biết có phải là do thời tiết hay không, lòng bàn tay có chút nóng lên: "Vậy khi nào mình tới đón cậu? ”

Sinh nhật Giang Vũ Mạt, Đoàn Dã hơn ai hết cũng để ý, hận không thể lên kế hoạch vào dịp tết.

Nhưng học sinh trung học có sắp xếp như thế nào đến đâu cũng sẽ không quá long trọng.

"Bốn năm giờ đi." Giang Vũ Mạt nói: "Nhan Tình và vài người nữa nói muốn tới đây. ”

Đoàn Dã ừ một tiếng.

Ánh mặt trời chói chang, Giang Vũ Mạt phơi nắng không chịu nổi, cầm kem liền chạy về nhà.

Đoàn Dã đứng ở bên ngoài một hồi rồi đi xe máy rời đi.

Tháng sinh trên chứng minh thư của anh là tháng 7, sau khi 18 tuổi đã thi bằng lái xe máy với tốc độ nhanh nhất.

Tiếng xe máy nổ ga có chút lớn, gió thổi quần áo Đoàn Dã đến phồng lên, khóe mắt một vết sẹo nông cạn, làm cho anh thoạt nhìn vừa hung vừa ác, khóe môi vểnh lên pha loãng phần hung ác này.

Giang Vũ Mạt về đến nhà không bao lâu, ông Giang liền tan tầm trở về.

Cha Giang là tài xế của công ty vận tải ô tô, chủ yếu phụ trách tuyến đường Ninh Thành đến tỉnh thành này, ông lái xe buýt chở khách mười năm, buổi trưa luôn luôn rảnh rỗi đều là ở bến xe khách mua hộp cơm ăn, hôm nay là tình huống đặc thù, sinh nhật mười bảy tuổi của con gái bảo bối, mặc kệ như thế nào cũng phải chạy về. Hai ngày trước bà Giang đặt bánh ngọt, ông Giang xách về, bánh trái cây rất phổ biến, trên đó dùng mứt viết "Chúc mừng sinh nhật bảo bối".

Có một bàn thức ăn ngon trên bàn. Đều là những món Giang Vũ Mạt thích ăn.

Bà Giang bận rộn từ sáng đến bây giờ. Giang Vũ Mạt sinh ra trong một gia đình đặc biệt bình thường, ba là tài xế xe buýt, mẹ là nhân viên hiệu thuốc, gia cảnh không tính là tốt, nhưng ở Ninh Thành mà nói cũng không tính là kém, chỉ riêng điểm "không phải trẻ em mồ côi" điểm này cũng đã rất hạnh phúc, những người bạn học khác Giang Vũ Mạt, có một nửa cha mẹ đều là ở nơi khác làm việc.

Một gia đình ba người thay rượu bằng coca đá, cụng ly với nhau.

Ông Giang vui vẻ nói: "Mạt Mạt mười bảy tuổi, cha cũng già rồi! ”

Hiện tại nhớ tới hình như vẫn là chuyện ngày hôm qua, ngày hôm qua còn ôm khuê nữ mới sinh, hôm nay khuê nữ đã mười bảy tuổi.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Giang Vũ Mạt gắp cho ông Giang một miếng sườn: "Nào có, con cảm thấy ba mẹ còn rất trẻ. ”

"Nói là mười bảy tuổi, còn giống như đứa nhóc vậy." Bà Giang lẩm bẩm: "Sáng sớm cũng giống như mất hồn, còn khóc chảy nước mũi, nói là gặp ác mộng. ”

Ông Giang hào hứng hỏi: "Ác mộng gì vậy? ”

Giang Vũ Mạt dừng lại một chút: "Mơ thấy con không thi đậu đại học. ”

Trong nguyên tác, cô thi dường như không được tốt lắm, sau khi tốt nghiệp vì hình tượng khí chất tốt làm tiếp viên hàng không ở tỉnh thành. Trong thực tế, tương lai như vậy trong mắt công chúng cũng không xấu, nhưng cô luôn cảm thấy rằng cô không muốn trở thành tiếp viên hàng không.

Trong nguyên tác, cũng không đề cập đến cô vài lần.

Chỉ là ở bên ngoài tiểu thuyết, nam nữ chính đến Ninh Thành nhớ lại quá khứ, ở trên đường đụng phải Đoàn Dã.

Nữ chính còn cùng nam chính cảm khái, nhắc tới hiện trạng của Đoàn Dã, nói Đoàn Dã sau khi tốt nghiệp trung học đi nam xông bắc kiếm được một ít tiền nhỏ, lại trở về Ninh Thành, cùng người hợp tác mở tiệm sửa xe. Nam chính mơ hồ còn nhớ rõ một số chuyện ngày xưa đối thủ này, hỏi một câu, bạn gái anh đâu.

Nữ chính cười nói, không biết, chỉ nghe nói bọn họ phân chia hợp hợp, nam chính từ mười tám tuổi thích nữ chính, bọn họ ba mươi tuổi, anh yêu cô mười hai năm.

Nghe nói Đoàn Dã từ năm mười bốn tuổi đã thích người bạn học họ Giang kia, mối tình đầu của anh.

Như vậy năm nay bọn họ cũng đã ba mươi tuổi, nhưng Đoàn Dã yêu lần đầu yêu mười sáu năm, dài hơn.

Một câu nói của bà Giang kéo Giang Vũ Mạt trở về hiện thực: "Đây không phải là giấc mơ, là thật. ”

Giang phụ không đồng ý trừng mắt một cái: "Nói bậy. ”

"Khuê nữ ông thành tích như thế nào ông cũng không biết a." Bà Giang cũng đau đầu: "Cô Vương đã nói với tôi rồi, Mạt Mạt rất nguy hiểm, lớp 12 phải cố gắng hết sức. ”

Sau đó, hai vợ chồng thảo luận về cách làm điều đó.

Giang Vũ Mạt: “...” Cô hoàn toàn không thể xen vào.

Cô luôn cảm thấy, tương lai trong nguyên tác kia tuy rằng cô không phán đoán được là tốt hay không tốt, nhưng hiện tại cô cũng không muốn làm tiếp viên hàng không. Suy nghĩ một chút, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô nắm chặt đũa, nói như vậy: "Con nhất định sẽ thi tốt! ”

Cha Giang mẹ Giang liếc nhau, không để lời này ở trong lòng, lại tiếp tục đi thảo luận.

Giang Vũ Mạt: "..."

Hiazzz.

Chưa tới hai giờ, bạn tốt của Giang Vũ Mạt đã tới.

Ông Giang đã sớm đi làm, bà Giang cũng đi hiệu thuốc, trong nhà chỉ có các cô, cảm thấy rất tự do. Giang Vũ Mạt đem bánh ngọt chia cho các cô ăn, ba nữ sinh ở trong phòng, một người ngồi ở trước bàn đọc tiểu thuyết, một người đang chơi điện thoại di động, vẻ mặt khẩn trương, chỉ có Giang Vũ Mạt lâm vào trầm tư.

"Các cậu sau này muốn làm cái gì." Giang Vũ Mạt đột nhiên hỏi.

Nhan Tình đang từng câu từng chữ xem nam chủ trong tiểu thuyết như thế nào "khi dễ" nữ chủ, sắc mặt ửng hồng, bất thình lình nghe được một câu như vậy, còn quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Cậu dọa chết mình, mình còn tưởng rằng là mẹ mình đang hỏi mình. ”

Tôn Mộng Đình chờ khối xếp hình trên màn hình chật ních, nhắc nhở trò chơi thất bại, lúc này mới nhìn về phía Giang Vũ Mạt: "Hỏi cái này làm cái gì. Mình muốn trở thành một nữ ngôi sao, nhưng mẹ mình muốn mình kế thừa màu áo của bà ấy như một y tá ... A phiền chết rồi, thi đại học điền nguyện vọng một chút tự chủ cũng không có. ”

Giang Vũ Mạt không đáp ứng.

"Vậy còn cậu thì sao, cậu muốn làm cái gì."

Giang Vũ Mạt: "Các cậu cảm thấy tiếp viên hàng không thế nào? ”

Nhan Tình đánh giá Giang Vũ Mạt.

Ba người là bạn bè quen biết từ tiểu học, tình cảm sâu đậm, hiểu nhau rất rõ, còn cùng nhau tắm rửa.

"Có thể! Mỗi ngày đi máy bay, làm thế nào trông cũng rất mát mẻ ah! ”

Giang Vũ Mạt khóc không ra nước mắt: "Hai người quả nhiên không phải bạn tốt của mình, cũng không nhớ rõ mình có chút sợ độ cao! ”

Thật thú vị a, ngay cả đu quay cũng không dám ngồi, cuối cùng cô đi làm tiếp viên hàng không.

"Cái này... Vậy tại sao cậu lại hỏi bọn mình? ”

Giang Vũ Mạt: "..."

"Vậy thì không thích hợp." Nhan Tình lại lật một trang: "Bao nhiêu chuyện. ”

Giang Vũ Mạt: "Mình không còn cách nào trao đổi linh hồn với các cậu rồi. ”

Nhan Tình bật cười, cùng Tôn Mộng Đình liếc nhau: "Vậy khẳng định, Đoàn ca mới có thể tiến hành trao đổi linh hồn với cậu. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play