Không biết đã qua bao lâu, Du Tâm Kiều mới quay mặt lại, sau đó cậu dùng ngón tay quẹt đi nước mắt đang vương trên khóe mắt của mình.

May mắn là cậu nhịn được rồi, không có thật sự òa lên khóc như một đứa trẻ. Cứ cho là Du Tâm Kiều năm mười tám tuổi thì cậu cũng không bao giờ rơi nước mắt trước mặt Từ Ngạn Hoàn.

“Người cần xin lỗi phải là tôi mới đúng.” Nhưng cậu vẫn không dám nhìn thẳng vào anh. Du Tâm Kiều nhắm mắt lại: “Tôi đã quên rất nhiều chuyện xảy ra, vẫn là phải làm phiền anh chăm sóc tôi trong đoạn thời gian này rồi.”

Cuối cùng cậu cũng khôi phục lại được sự bình tĩnh giả vờ lúc trước của cậu. Cũng có thể qua một vài ngày nữa, cậu đến cả giả vờ cũng giả vờ không nổi nữa rồi. Du Tâm Kiều năm hai mươi bốn tuổi là một người trưởng thành thật sự, bản thân “cậu” lúc nào cũng ung dung không lo sợ bất cứ thứ gì cả. Cậu cũng không bao giờ thể hiện hết tất cả thái độ của “cậu” trên gương mặt của mình.

Từ Ngạn Hoàn chậm rãi rút tay lại rồi nói: “Không phiền.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play